Định Kiến

Chương 97




"Bởi vì tôi hy vọng anh sẽ chủ động cho tôi cơ hội này, bây giờ xem ra..."

Nghiêm Mạc cô đơn nhắm mắt lại, hắn cười một tiếng mặc dù hơi miễn cưỡng, "Hứa ca, tôi thật sự thích anh, tôi có thể đối tốt với anh, có thể đợi đến khi anh tha thứ cho tôi, nhưng ngoại trừ tôi ra, anh không được có kẻ khác nữa."

Nói xong, hắn còn dùng lực siết chặt tay đối phương, bị Hứa Khiêm gắng sức hất ra; người kia mặt không thay đổi đưa tay đút vào túi, như không có chuyện gì xảy ra đi về.

Nghiêm Mạc khẽ hít một hơi, bước nhanh theo sau.

Sắc trời u ám như có cơn mưa lớn đang nhẫn nại chưa đổ xuống, ăn chút gì qua loa ở gần đó, trở lại quán trọ đơn sơ, Hứa Khiêm lại nhận được điện thoại từ công ty gọi tới, nói là có một văn kiện rất gấp chờ y tự mình ký.

"Con mẹ nó hiện tại tôi đang ở trên núi mà cậu nói cái này với tôi?" Hứa Khiêm bị Nghiêm Mạc liên tiếp tấn công làm cho tâm phiền ý loạn, ngữ khí cũng hơi bực bội, "Không phải tôi đã nói trước là cuối tuần này tôi muốn ra ngoài không ở thành phố rồi sao?"

Giang Thành Vọng ở đầu dây bên kia âm thầm kêu khổ, văn kiện này đã kéo dài rất lâu rồi, cấp trên vừa mới phê xuống, bên hợp tác khăng khăng thúc giục, hắn cũng là không có cách nào mới gọi điện thoại tới nói, không ngờ đụng phải xui xẻo, chỉ đành phải nhẹ nhàng khuyên.

Hứa Khiêm cũng không phải không biết chuyện, tỉnh táo một lát mới hỏi: "Có thể kéo đến khi nào là trễ nhất?"

"Trước... ngày mai ạ, bọn họ ở bên kia cũng có áp lực, dí rất kinh khủng."

"Tôi biết rồi... bây giờ tôi sẽ xuống núi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước 10h có thể tới tới nơi." Bây giờ là 6h chiều, trời đã tối hẳn, thật sự không phải là lúc xuống núi, nhưng lỡ may tối nay mưa to, như vậy thì đoán chừng ngày mai cũng không đi được.

Sau khi Hứa Khiêm cúp điện thoại bắt đầu sửa soạn hành lý mình, xong xuôi rồi qua gõ cửa phòng Nghiêm Mạc, người kia vừa nhìn thấy trang phục này của y, trong lòng đã hiểu rõ, chủ động nói: "Tôi đi thu dọn đồ đạc."

Hứa Khiêm ném chìa khoá xe cho hắn, "Đường xuống núi cậu lái đi, nhớ phải cẩn thận một chút."

Hai người từ từ chạy đến chỗ đỗ xe, dọc theo đường đi có thể thấy thôn dân ở đó bắt đầu thu dọn quần áo đang treo ở bên ngoài, đèn đường đã bật, ngọn đèn thưa thớt thắp sáng một khoảng nho nhỏ, tối mịt mờ. Gió thổi vù vù, mang theo khí ẩm của trận mưa gió sắp kéo đến, Hứa Khiêm kéo kín áo khoác lại, trong lòng thấy phiền não.

Sau khi lên xe, Nghiêm Mạc chủ động cài chặt dây an toàn cho y, tiếng động cơ khởi động trong bóng đêm hơi to một chút, đèn xe bật theo, trên mặt hai người chiếu xuống cái bóng lờ mờ. Hứa Khiêm nhắm mắt lại tựa vào ghế xe, thở phào nhẹ nhõm, "Tôi ngủ trước một lúc, cậu chạy chậm chậm thôi, không vội."

Nghiêm Mạc ừ một tiếng, lấy thảm ở ghế ngồi phía sau đắp lên người y, ôn nhu nói: "Anh ngủ đi."

Hứa Khiêm mới vừa mơ mơ màng màng liền nghe một tiếng sấm nổ bên tai, chấn động đến cả ngọn núi ở đây cũng lung lay. Y giật mình mở mắt ra, vừa vặn có một tia chớp từ trên trời đánh xuống, thoáng chốc chiếu sáng cả bầu trời đêm. Nghiêm Mạc nắm chặt vô-lăng trong tay, tia chớp ánh lên khuôn mặt trắng bệch của hắn, trước mắt là đường núi đen như mực, đèn trước xe chỉ soi sáng một khoảng đất nhỏ nên hắn không dám lái nhanh, nhưng phải kéo căng thần kinh, trên gáy đã đẫm mồ hôi. Hứa Khiêm bật người dậy từ chỗ ngồi, mở ngọn đèn nhỏ trong xe lên, y cầm một điếu thuốc không châm lên cắn trong miệng, "Dừng một chút."

Nghiêm Mạc nghe lời dừng xe ở ven đường, cả người như mệt lả như mất hơi, Hứa Khiêm chậc một tiếng, lau lau vài cái qua loa trên mặt hắn, rồi vỗ vỗ, "Dịch ra, đến lượt tôi lái."

Y ngủ không tới nửa tiếng, đã gần đến chân núi rồi. Nghiêm Mạc gật đầu, vừa tính nói chuyện, lại một tiếng sấm vang lên, nhưng lần này theo đó là mưa lớn như trút nước, nện xuống phát ra tiếng rất to, hai người đều sửng sốt một chút, vẫn là Hứa Khiêm phục hồi tinh thần trước tiên, bắt đầu mở dây đeo an toàn mình ra, thúc giục: "Nhanh lên một chút."

Không gian trong BMW coi như rộng rãi, hai người đàn ông trưởng thành cọ xát đổi vị trị cho nhau cũng tương đối khổ sở. Thật vất vả mới ngồi vững vàng, đường trước mặt cũng đã bị mưa lớn bao phủ, Hứa Khiêm mở cần gạt nước đến tối đa, chậm rãi khởi động xe.

Nghiêm Mạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trên người đắp cái chăn mà Hứa Khiêm vừa đắp, ở trên truyền tới một độ ấm nhè nhẹ khiến hắn an lòng. Hứa Khiêm cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm đường phía trước, đầu lọc cắn trong miệng lưu lại dấu răng khá sâu, trước khi trời chưa mưa còn tàm tạm, mưa to xối xả một lúc, đường xá càng trở nên xấu hơn, mắt thường có thể thấy được nước bùn từ trên núi chảy xuống, xe vừa chạy qua liền có bọt nước bắn tung toé. Chuyện cho đến bây giờ, y đã hơi hối hận hành động tuỳ tiện của mình, nhưng quay lại lên núi đã không kịp nữa rồi, đành phải kiên trì đến cùng, từ từ lái xe xuống chân núi.

Có lẽ là để đập tan bầu không khí căng thẳng, Nghiêm Mạc lấy ra mấy viên chocolate từ trong hộc trước chỗ ngồi, hắn xé bao ra, với tay cầm xuống điếu thuốc lá đã bị cắn đến biến dạng, nhét cục đường vào miệng đối phương. Bởi vì hắn không thích ăn ngọt, trên xe đều bỏ toàn chocolate đen, Hứa Khiêm đắng đến méo mặt, "Cậu muốn độc chết tôi đấy à?"

"Vừa nãy lúc ăn cơm anh không ăn được bao nhiêu, lái xe hao tâm tốn sức, bổ sung chút năng lượng." Nghiêm Mạc vừa nói vừa đưa nước tới, "Trước lúc ra cửa tôi có coi sơ, đây là bão, chỉ sợ sẽ không kết thúc sớm như vậy."

Người kia nghe vậy liền lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Giang Thành Vọng, kết quả phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã mất sóng. "Thật mẹ nó xui xẻo." Hứa Khiêm đập xuống vô-lăng, tiếng còi xe giữa cơn mưa xối xả có vẻ thật nhỏ yếu, giống như bị cái gì đó cứng rắn chặt đứt vậy.

Nghiêm Mạc thở dài ở trong lòng, cố sức đè xuống sự bất an kia, "Chỉ cần xuống núi là được rồi, dù gì đường ở chân núi là đường bằng, có thể dễ đi hơn so với hiện tại..."

Hứa Khiêm qua quýt nhai nát cục chocolate trong miệng, rồi nhận lấy nước do đối phương đưa tới uống vài hớp. Mắt thấy lại đến một khúc cua, đèn trước xe chiếu sáng cột mốc đường ở bên ngoài nơi sườn núi, trên tấm kim loại màu bạc viết chữ "xuống núi 100m", dùng màu đỏ chót, lúc này bị nước mưa xói mòn có mấy phần u ám.

Nhưng ít ra cũng nói cho bọn họ biết rằng thật sự không còn xa nữa.

Hứa Khiêm ngừng thở, dùng tốc độ lái chậm nhất, thân xe từ từ dán sát trên con đường nhỏ hẹp, nhưng không ngờ vào lúc này, phía trên truyền đến một hồi chấn động, dòng nước cuồn cuộn cùng đá và thân cây mãnh liệt lao tới, trái tim nhảy thót lên, Hứa Khiêm theo bản năng đạp phanh xe lại, nhưng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.

Y trơ mắt nhìn dòng nước giội xuống, làm bánh xe phát ra tiếng va chạm chói tai, điên cuồng đánh tay lái cũng không làm được gì, theo đó truyền tới cảm giác mất trọng lực, đang lúc trời đất quay cuồng, Hứa Khiêm chỉ có thể thoáng cảm giác tay mình được ai đó nắm mạnh lấy, túi khí bung ra đánh vào trán, trước mắt y tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.