Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 221: Đạo Khí Thần Uy




"Ầm ầm!! "

"Các huynh đệ, vì Kim gia vinh quang, vì Đại Tiểu Thư cùng ta tiến lên, sát!!" Quát lên một tiếng lớn, Kim Hùng dẫn đầu chúng gia Tướng xung phong bày trận ngăn cản quân địch.

Hơn một ngàn danh Siêu Phàm cảnh giới, tại Kim Hùng dưới sự chỉ huy, để lại gần một trăm người thủ hộ Kim Tử Hy an toàn, còn lại chín trăm tám mươi mốt người bày ra một loại chiến trận gọi là Đại Cửu Nguyên Diệt Ma Trận, đem hai tên Chân Huyền sơ kỳ tiểu thành cảnh giới cho bao vây lại, nhất thời một khắc giống như cá nằm trong lưới cảm giác.

Tứ Tinh Thế Lực, cho dù đã xuống dốc nay chỉ còn lại Tam Tinh, thế nhưng mà nó nội tình thâm hậu không phải là đám cướp đường như Phi Long Tam Kiệt có thể tưởng tượng ra được.

Loại Chiến Trận này là Kim gia lão tổ tại một di tích cổ xưa lấy được, nghe nói chỉ cần tập trung tám mươi mốt vị Chân Huyền cảnh lại, có thể diệt sát được Pháp Thần sơ kỳ cường giả, nếu như mà tám trăm mười vị Chân Huyền cảnh bày trận, cho dù là Pháp Thần hậu kỳ viên mãn cảnh giới bị vây khốn, cũng chỉ có một con đường chết.

Chỉ là Kim Gia bọn họ bây giờ làm gì có tám mươi mốt vị Chân Huyền, cao lắm cũng chỉ là hai ba mươi vị, nếu như không cũng không bị đám người kia chia cắt gia sản mà không dám hé răng.

..

Bên kia chiến tuyến.

"Ầm ầm!! "

"Kim lão quỷ, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có được bao nhiêu bản lĩnh, có thể ngăn cản Long Trãm Đao ta!"Long Đại trong tay cầm Long Trãm Đao, cả người đằng không mà lên, mười trượng đao khí, vạch phá Trường Không, nhắm ngay Kim Trạch vị trí bạo trãm mà đi.

"Ầm ầm!! "

"Điêu trùng tiểu kỹ, cho lão phu phá!" Kim Trạch cũng không phải là dạng vừa, trong tay hắn không biết khi nào xuất hiện một thanh Trường Thương, Thương Ảnh như long, chẳng mấy chốc phá tan đi màn đao mang khủng bố mà Long Đại kia mang đến.

"Ầm ầm!! Ầm ầm! "

"Không tốt, là Thượng Phẩm Linh Khí trung cấp! " Long Đại cảm giác được không ổn, nhanh chóng lui về phía sau, nhìn trong tay Kim Trạch tràn ra Phù Văn Trường Thương, vừa kinh vừa giận nói.

Thượng Phẩm Linh Khí cũng như Đạo Khí thường phân ra ba loại, cấp thấp, Trung Cấp cùng Cao Cấp, Trường Thương trong tay Kim Trạch tuy chỉ hơn Trãm Long Đao của hắn một cấp, nhưng mà liền cũng khác nhau cực đại to lớn, Cấp thấp Thượng Phẩm Linh Khí chỉ có thể phát huy ra mười vạn long lực lượng, trong khi trung cấp có thể phát huy ra hai mươi vạn long lực lượng, thua thiệt gấp đôi, thử hỏi hắn làm sao còn có thể đánh.

"Hừ, xem như ngươi có ánh mắt! "Kim Trạch cầm trong tay Trường Thương, hừ lạnh một tiếng nói.

Trước đây hắn cũng là sử dụng Thương, chỉ là một thanh Trung Phẩm Linh Khí Cao Cấp mà thôi, chuyến này có Đại Tiểu Thư đi theo, vì tăng cao tính an toàn hắn phá lệ thay đổi Binh Khí.

Đoạn Hồn Thương chính là binh khí mà hắn trước khi đi đã tốn một số tiền khá lớn từ bên trong Vạn Tinh Thương Hội mua được, vì mua được nó hắn còn nợ lại gia tộc không ít Linh Thạch đâu.

...

Doanh trại hậu phương trong một cổ Thú Xe nhỏ, Diệp Tử Phàm giống như một người ngồi xem đồng dạng, lạnh lùng quan sát đám người này chiến đấu, nói thật nếu như Kim gia đám người không địch lại được, hắn cũng sẽ ra tay giúp đỡ một hai, ai bảo bọn họ đối với hắn có một chút ân cứu mạng đâu, nhưng mà nhìn vào tình hình chiến sự có lẽ là hắn không cần phải hoạt động tay chân, Kim gia đám người thực lực không có ra sao, chỉ là nhờ vào cái Chiến trận lợi hại, đã có thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Chỉ là hắn đối với thực lực của đám người này không hề có một tia hứng thú có thể nói, với ánh mắt của hắn bây giờ chỉ có những vị Hóa Thần Chí Tôn, thậm chí là Hóa Thần hậu kỳ viên mãn cường giả, mới có thể gây cho hắn chiến ý đến.

Một vị Thần Long sẽ là không quan tâm đến đám kiến hôi tranh đấu, mà trong mắt Diệp Tử Phàm bây giờ, mặt kệ là Kim gia hoặc là Phi Long Tam Huynh Đệ đều là một đám thấp kém kiến.

...

"Hừ, Kim lão quỷ, ngươi cho là thật sự có thể ăn chắc được ta!"Long Đại nhìn qua hai vị Huynh Đệ đang bị đám Hộ Vệ Kim gia áp đến gắt gao, dường như không có lực hoàn thủ, chỉ cần kéo dài thêm một khắc, hai vị Huynh Đệ của hắn rất có thể bại vong, gương mặt của hắn đau đớn cầm trong tay một khối Ngọc Phù, nhìn về phía Kim Trạch, lạnh lùng nói.

"Đây.. Đây là Tứ Giai Sơ Kỳ Đao Phù!"Kim Trạch nhìn trong tay Long Đại cái kia chỉ bằng bàn tay khối ngọc, tỏa ra cường đại Đao Khí hơi thở, run giọng nói.

Hắn đã từng đoán ra là do Hồ gia phái ba tên này lại đây, nhưng mà không nghĩ đến loại Pháp Bảo này mà chúng cũng nhịn đau lấy ra, xem ra tâm tư diệt đi Đại Tiểu Thư của Hồ gia là rất lớn a.

Tứ Giai Đao Phù, phong ấn ba lần công kích của cường giả Pháp Thần cảnh, mỗi một lần sử dụng sẽ giống như Pháp Thần cảnh ra tay một đòn toàn lực, loại Ngọc Phù này rất khó làm ra đến, Hồ gia lão tổ tuy là Pháp Thần cảnh, nhưng mà trong tộc như loại này Ngọc Phù cũng chỉ có ba miếng mà thôi, nguyên nhân là Phong Ấn Ngọc Phù này tài liệu rất khó tìm đến, cũng chỉ có Vạn Tinh Thương Hội lâu lâu mới lấy ra bán một lần.

"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "

"Kim lão quỷ, đáng lý ta là không muốn sử dụng loại Ngọc Phù Hộ Mệnh này, chỉ là do ngươi ép buộc ta, xuống dưới âm tào địa phủ cũng đừng có trách ta!"Long Đại dùng Chân Nguyên kích phát Ngọc Phù, trong lòng run rẩy đến lợi hại.

Đây là trước khi đến Hồ gia gia chủ giao cho hắn thủ đoạn ép đáy hòm, chỉ khi nào lâm vào bước đường cùng mới có thể sử dụng, bên trong chỉ có Phong Cấm một lần công kích nữa mà thôi, nói nữa nếu như mà không phải vận dụng lần này Ngọc Phù, miếng Ngọc Phù này Hồ gia gia chủ đã hứa cho bọn họ, bây giờ bắt buộc sử dụng, hắn trong lòng phải thấy máu.

"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "

Ngọc Phù bị kích hoạt, Một luồng Đao Mang vắt qua Thương Khung, trong vòng một trăm dặm dường như bị ánh đao bao phủ, Hư Không bị trãm phá, mạt nhật hàng lâm, cái uy lực kia so với Đao Khí từ Trãm Long Trãm Đao của Long Đại phát ra kinh khủng đâu chỉ hơn gấp trăm lần vạn lần, ngay cả là đang chiếm ưu thế Kim gia đám Hộ Vệ cũng bị Đao Mang ảnh hưởng, tất cả đều ngừng cả lại, không ai có thể nhúc nhích mảy may, như là đang đợi lưỡi hái của Tử Thần hàng lâm.

Pháp Thần sơ kỳ viên mãn cường giả phong ấn một kích, sao mà kinh khủng.

"Không!!! "

"Tử Quang Hàng Thế!!!"

Trong lúc nguy cấp, Kim Trạch cực kỳ quyết đoán lấy bên trong Nhẫn Trữ Vật ra một thanh trường kiếm.

Kiếm là Hạ Phẩm Đạo Khí Tử Quang Kiếm, chính là ba trăm năm về trước Pháp Thần Chân Quân Kim Hiển Thánh sử dụng Binh Khí, sau khi Kim Hiển Thánh chết, nó cũng được xem như là trấn tộc chi bảo của Kim gia, ngày thường rất ít khi vận dụng.

"Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! Ầm ầm!!! "

"A!Phốc!! "

Ba trăm mét Trường Kiếm dưới sự kích phát của Kim Trạch, một đạo khổng lồ ánh kiếm còn cường đại hơn Đao Mang do Long Đại kích phát Ngọc Phù thần uy hiện thế, hai Đạo khủng bố Đao Mang cùng Kiếm Ảnh va chạm vào nhau, phạm vi trong vòng trăm dặm hư không chấn toái, không gian loạn lưu xuất hiện, uy lực của nó không kém gì mạt nhật hàng lâm, tam tai cửu nạn.

"Kim gia gia, ngươi làm sao rồi? "Kim Tử Hy đám người nhờ có được Kim Trạch Kiếm Mang bảo vệ, vẫn là bình yên vô sự, nàng thấy Kim Trạch sau khi xuất ra Đạo Khí Tử Quang Kiếm sau, cả người bổ nhào xuống dưới đất, không khỏi lo lắng tiến đến đỡ Kim Trạch ngồi dậy.

"Khụ...Khụ...Đại Tiểu Thư, ta không có sao!"Kim Trạch ho ra một ngụm máu tươi, nhìn Kim Tử Hy mỉm cười nói.

Đạo Khí, Đạo Khí không có Pháp Thần cảnh tu vi không thể nào sử dụng, hắn lấy tu vi Chân Huyền cảnh sơ kỳ viên mãn đi kích phát Đạo Khí, đó là không tự lượng sức của mình.

Hắn thêu đốt hết Tinh Huyết lẫn Chân Nguyên mới có thể phát huy ra được Đạo Khí uy năng một lần, bây giờ vẫn còn một hơi thở xem như đã là trời phật phù hộ.

Có thể là hắn biết mình sống cũng không được bao lâu, hắn năm nay đã chín trăm niên tuế, Chân Huyền sơ kỳ tối đa cũng chỉ sống được một ngàn năm, hắn lại đi thêu đốt Tinh Huyết sử dụng Đạo Khí, thời gian còn lại của hắn cũng chỉ có thể tính bằng ngày.

Chỉ là nhìn Đại Tiểu Thư không có sao, bình yên vô sự, hắn thấy hi sinh của mình hoàn toàn là đáng giá.

"Đại Tiểu Thư, ngươi cầm Tử Quang Kiếm cùng Trung Phẩm Linh Khí Phi Chu này lập tức rời đi nơi này, Hồ gia đám người chưa giết được người, bọn chúng là sẽ không có cam tâm, rất có thể bọn họ sẽ còn đến nữa!"Kim Trạch như nhớ đến cái gì, hốt hoảng nói.