Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 27




Lần đầu tiên trong đời tính từ lúc sinh ra đến giờ có một đứa con gái dám chê mình xấu, Hoàng Nguyên cảm thấy ức không thể tả, tại sao trên đời này lại có một đứa con gái độc mồm độc miệng và bạo lực giống như nó cơ chứ??? Không chỉ đánh người bằng chân tay mà còn đánh cả bằng mồm nữa, OMG!!!

- Vũ Hòang Nguyên này xin thề sẽ cho con nhỏ Hàn Thiên Di đáng ghét đó biết tay. - Nguyên nắm chặt hai tay lại, mặt tràn đầy quyết tâm giống như mình sẽ làm một việc gì đó rất quan trọng.

Tại lớp 11A1:

Cả lớp nháo nhào như một cái chợ bởi sự xuất hiện của nó, người thì hỏi thăm, người thì nhìn đểu, người thì bàn ra tán vào khiến nó tức muốn nổ óc, biết thế này thà ở nhà cho xong, nếu không phải đại tỷ vào Thiên ca bắt đi học và thấy nhớ hắn thì nó đã trốn ở nhà ngủ rồi. Từ cái hôm ở ngôi nhà ghỗ ngoài ngoại ô về đã hai ngày rồi nó không gặp hắn. Nó vẫn chưa quen với việc mình đã có bạn trai hơn nữa bạn trai của nó lại là một trong ba mỹ nam hot nhất ở trường...Ôi!!! cứ nghĩ đến cảnh hắn bị một đám fan girl bám theo là nó lại mất ngủ.

- Anh Hy Thần. - một giọng nói ngọt sớt của con nhỏ nào đấy vang lên khiến nó giật mình quay ra phía cửa lớp.

Hắn mặc một chiếc áo da màu đen, bên trong là sơmi trắng cùng với chiếc quần jeans shinky màu đen, đang đứng ở trước cửa lớp và chăm chú nhìn nó, ánh mắt lạnh thường ngày pha thêm một chút cảm xúc gì đó mà nó không nhận ra. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của đám bạn trong lớp, nó khoác cặp đi đến trước mặt hắn còn hắn thì chẳng nói chẳng rằng kéo tay nó đi.

Sân sau trường.

- Kéo tôi ra đây có chuyện gì? - nó làm vẻ lạnh lùng hỏi hắn.

- Em định xưng tôi với tôi đến khi nào?

- Ờ thì tôi...à...e..em nhầm. - nó ngập ngừng mãi mới nói được từ "em", mắt chả dám nhìn hắn mà quay đi hướng khác.

Đột nhiên nó bị kéo mạnh, cả người không kịp giữ thăng bằng đổ ập về phía người hắn, mùi hương bạc hà quen thuộc tràn vào mũi thật dễ chịu và nó cứ để yên cho hắn ôm mình mà không hề biết rằng cách đó không xa có một người nấp sau một thân cây, trên tay cầm một chiếc máy ảnh.

- Lần sau đừng có biến mất lâu như thế, tôi sẽ rất lo cho em đấy. - hắn nói nhỏ vào tai nó, giọng nói trầm lạnh nhưng chứa đầy tình cảm.

Lâu lắm rồi nó mới cảm thấy lòng ấm áp như thế này.

- Nếu không biến mất thì sao em biết được anh nhớ em đến phát điên.

Cuối cùng thì buổi học như tra tấn đối với nó cũng kết thúc, khoác balo lên vai và đi gần như chạy ra khỏi lớp, nó thở phào một cái giống như kiểu vừa trút được một gánh nặng rất lớn. Khuôn mặt vừa tươi tỉnh lên một chút bỗng trở nên lạnh băng khi nhìn thấy một lũ hám trai đang bám riết lấy Hy Thần không buông. Mới yêu nhau có ba ngày mà nó đã tức đến lộn máu rồi, thử hỏi sau này phải làm như thế nào???

- Đang ghen à?

Không cần nhìn thì nó cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai.

- Nếu bạn gái cậu bị một đám con trai vây quanh tặng quà, xin số làm quen thì cậu có ghen không?

- Ờ thì tớ sẽ xông vào đuổi bọn nó đi chỗ khác.

- Nói thì dễ, làm mới là khó.

- Cậu...thích anh ta...thật à? - Hạo Dân ngập ngừng hỏi.

- Có lẽ.

- Thiên Di này! - Hạo Dân vừa nói vừa xoay người nó lại đối diện với mình. - Vẻ bề ngoài không thể đánh giá hết một con người. Có thể ngoài mặt người ta nói yêu cậu nhưng trong lòng họ lại là một người khác. Đừng vì những rung động nhất thời mà khiến bản thân sau này phải chịu đau khổ.

- Sao tự nhiên cậu lại nói như vậy hả Hạo Dân? Hy Thần không giống những người khác và tớ tin là anh ấy thật lòng.