Đinh Nam Ti Vũ

Chương 46




An Tầm bĩu môi đi đến cửa kiểm tra an ninh, Tư Vũ sải bước đuổi theo, nhìn cô đang thở phì thở phò, anh đưa tay ôm lấy bả vai cô, cười khẽ: “Công khai đi nhé“.

Cũng không phải không được, An Tầm nghĩ. Chỉ phiền là khi ấy, mọi người sẽ bình phẩm cô từ đầu đến chân, cô còn trẻ, cũng không muốn phải lấy lòng người ta trước những lời bàn luận ác ý.

An Tầm đưa điện thoại di động và túi xách cho nhân viên kiểm tra an ninh, sau đó mới quay đầu lại hỏi Tư Vũ:

“Anh biết nữ minh tinh đó à?“.

Anh khoanh tay trước ngực, cười đáp:

“Anh nên trả lời thế nào em mới vui đây nhỉ?”

An Tầm đứng lên bục kiểm tra, hơi nâng cằm: “Đó là chuyện của anh mà“.

Có nhân viên ra hiệu cho Tư Vũ cởi khẩu trang ra, anh kéo khẩu trang xuống, nhân viên này lại là một cô gái khá trẻ, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy ảnh anh trong hộ chiếu, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, nhìn anh cô vẫn thấy đỏ mặt, cứ chằm chằm một lúc lâu mà không hề dời mắt, cho đến khi Tư Vũ khó hiểu nhìn sang: “Có chuyện gì sao?“.

Ảnh chụp trên hộ chiếu cũng rõ ràng lắm mà, đâu cần phải cẩn thận đến thế.

“Không... không sao hết ạ“.

Cô gái trẻ trả hộ chiếu và vé máy bay lại cho anh: “Chúc ngài có chuyến đi vui vẻ“.

“Cám ơn“.

An Tầm bước xuống bục kiểm tra rồi quay đầu nhìn anh: “Tư Vũ, anh xấu đi thì tốt biết mấy“.

Tư Vũ cúi đầu cười, cô gái kia lại được dịp ngẩn ngơ, đồng nghiệp bên cạnh thấy thế thì đẩy đẩy cô một cái, sau khi hoàn hồn, cô nhân viên trẻ mới ho khẽ một tiếng rồi quay đầu sang nhìn An Tầm, có hơi ngượng nghịu, đúng là thất lễ quá, nhưng mà Thẩm Tư Vũ cũng đẹp trai quá mà.

Trên đường đi có khá nhiều người nhận ra Tư Vũ, anh phát hiện ra thì bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn An Tầm phía trước, An Tầm khẽ cười đáp lại, cũng không buồn quan tâm đến mọi người xung quanh nữa, anh đi tới dắt tay cô cùng bước vào lối đi.

Từ Xuân Giang bay đến Manchester mất khoảng mười tiếng đồng hồ, chênh lệch tám múi giờ, cho nên khi hai người đặt chân tới thành phố đó cũng đã là giữa trưa.

Nhà họ Thẩm cho xe đến đón, người lái xe cũng là họ Quách. Tư Vũ gọi ông là quản gia, cũng giới thiệu đây chính là cha của thư kí Quách. Cô không quá bất ngờ, bởi vì khuôn mặt họ cũng khá là giống nhau.

Lúc đấy An Tầm chỉ lo chăm chú ngắm nhìn phong cảnh của thành phố Manchester, không hề biết câu chuyện tình yêu của mình và Tư Vũ đã lan truyền rộng rãi trên internet.

Rất nhiều người chụp được hình hai người họ, kể cả vẻ mặt An Tầm khi nghe thấy nữ diễn viên nọ tỏ tình cùng Tư Vũ, cách cô mất hứng bĩu môi, cả lúc Tư Vũ vòng tay lại ôm cô, cúi đầu như đang dỗ.

Vốn có người còn nghi ngờ người trong hình có phải là Thẩm Tư Vũ hay không, sau đó lại xuất hiện bức ảnh Thẩm Tư Vũ tháo khẩu trang trước cửa an ninh, dang tay ra cho người ta kiểm soát, cuối cùng còn cả bóng lưng anh nắm lấy tay An Tầm, cùng bước vào hành lang lên thẳng máy bay.

Tin tức cũng được báo chí đưa ra, Thẩm Tư Vũ đưa An Tầm đến Anh đón Tết Âm lịch, người tình bước ra ánh sáng, có lẽ chuyện tốt sắp đến rồi.

Xe đi qua sân bóng Old Traffod, quản gia Quách nhớ lại chuyện ngày xưa, vẻ mặt đầy cảm xúc: “Trước đây tôi vẫn hay đưa hai vị thiếu gia đến đây xem Manchester thi đấu, mua đồng phục của đội cho hai người, xin chữ ký, chỉ như mới hôm qua vậy đó“.

Hình như ông còn muốn nói tiếp, sau lại thấy không nên nhắc lại thêm, ông thở dài quay đầu lại, không nhìn tới sân bóng kia nữa.

Tư Vũ cũng không nói thêm gì, có lẽ anh không có hứng trò chuyện, An Tầm cọ cọ trong lòng anh: “Anh thích xem La Liga không?“.

“Từ nhỏ anh đã là fan hâm mộ của Manchester United rồi, sau đó mấy cầu thủ anh thích đều chuyển sang Real Madrid, anh cũng đổi sang xem La Liga, nhưng thỉnh thoảng cũng có xem mấy trận Premier League“.

Ngón tay thon dài của anh vòng quanh mấy sợi tóc của cô, trả lời cặn kẽ.

“Sắp tới có trận nào không anh, em đi xem cùng anh nhé?” An Tầm hỏi.

Tư Vũ nhìn cô chăm chú, gật đầu.

Cô muốn anh có thể đối mặt với những chuyện đã qua, đó đều là những ký ức tuyệt vời, cho nên đâu phải phải ưu thương nhìn lại.

Nhà họ Thẩm nằm ở quận Lloque, từ sân bay đến đó chạy xe mất khoảng hai giờ, thời gian trôi qua, An Tầm bắt đầu thấy hơi căng thẳng: “Người nhà anh đều ở đây hết à?“.

“Trước bữa cơm tối hôm nay thì phải về hết đấy“.

“Nhà của anh có nhiều quy tắc không, có chú trọng lễ nghi giống như trong Lâu đài Downton* không anh?”

*Series phim Anh về cuộc sống của gia đình Crawley và những người giúp việc.

“Họ sẽ không yêu cầu quá đáng đâu“.

“Em mặc bộ này có thích hợp không anh?“.

“Đẹp lắm“.

“Bà nội của anh có nghiêm khắc lắm không?“.

“Bà rất... hiểu biết“.

“Cả nhà nói tiếng Anh hay tiếng Trung ạ?“.

“Cả hai“.

Tư Vũ đã biết cách làm cho cô im lặng, cực kì hữu hiệu, đó chính là một nụ hôn bất ngờ.

“Chỉ cần em đi theo anh thôi“.

An Tầm chưa từng nghe Tư Vũ kể về chuyện nhà anh, đó là một ngôi nhà khá cổ, đi qua một ngọn đồi cao xấp xỉ Bình Sơn, vừa nhìn lên cô đã thấy một tòa lâu đài không hề cũ.

Cô cứ tưởng họ chỉ đi ngang qua, nhưng không ngờ quản gia Quách lại chạy xe đến đó. An Tầm nhìn sang Tư Vũ: “Đến rồi ạ?”

Tư Vũ gật đầu: “Em đừng bị ảnh hưởng từ phim ảnh đấy nhé“.

“Phim gì kia?“.

“Trong mấy tòa lâu đài cổ thế này hay có ma cà rồng lắm đấy“.

An Tầm bật cười, nhưng mà nơi đây giống hệt như những cung điện thời trung cổ mà cô từng nhìn thấy trong phim.

An Tầm và Tư Vũ quay về đây khá sớm, lúc hai người đến, người phục vụ trong nhà nói bà nội đang ở phòng nghỉ trưa, họ đưa An Tầm về phòng, một căn phòng vô cùng rộng rãi, phong cách điển hình kiểu nội thất châu Âu, vách tường màu xanh đậm, lò sưởi âm tường được sơn bằng màu trắng, thảm Damascus, tranh vẽ trên tường cũng được chủ nhân đầu tư khá kĩ lưỡng, trần nhà được điêu khắc tinh xảo, An Tầm nhìn quanh một vòng rồi quay đầu nói với Tư Vũ: “Em thích nơi này lắm“.

Tư Vũ có thể nhìn thấy sự hứng thú của cô: “Ngủ một giấc thật ngon, buổi tối sẽ dẫn em đến gặp bà nội nhé“.

“Vũ thiếu gia, phòng của ngài đã chuẩn bị xong rồi“.

Sau khi An Tầm vào đây đã gặp được ba bốn người phục vụ, tất cả đều là người châu Á, nói tiếng Trung lưu loát, chỉ có điều, cô giữ chặt Tư Vũ: “Phòng của anh ở đâu?“.

Tư Vũ biết cô sẽ sợ: “Ở chéo đối diện, rất gần thôi mà“.

“Một mình em phải ở trong phòng lớn vậy ạ?” An Tầm biết Tư Vũ sẽ hiểu ý của cô, anh biết cô nhát gan lắm mà.

Tư Vũ nhìn lướt qua người phục vụ, nói một câu tiếng Ý: “Đương nhiên anh sẽ không để em ngủ một mình“.

An Tầm yên tâm, sau đó mới bất giác nhận ra, anh vừa nói bằng tiếng Ý, người phục vụ cũng không nghe hiểu gì.

Mùa đông ở nước Anh khá là ẩm ướt, hằng năm An Tầm đều sống ở phương bắc khô hanh, cho nên cô khó mà thích nghi được với khí hậu thế này, người phục vụ đốt lò sưởi âm tường cho cô, khi ấy mới đỡ hơn một chút.

Ngủ một giấc đến thẳng hoàng hôn, lúc Tư Vũ sang tìm cô, cô còn mơ màng muốn ngủ thêm một giấc, sau khi ý thức được mình đang ở nơi nào, cô mới ngồi phắt dậy: “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Dù bà chưa gọi nhưng cũng sắp dùng bữa tối rồi, chúng ta đi thôi“.

Tư Vũ cầm áo lông khoác vào giúp cô, rồi lại kéo tay áo cho cô duỗi tay vào, người phục vụ vừa bước vào nhìn thấy cảnh này thì vội vàng chạy đến: “Vũ thiếu gia, để tôi làm“.

“Không cần đâu“.

Tư Vũ từ chối ngay lập tức, anh chăm chút mang giày vào cho An Tầm, đến quản gia Quách đi ngang cũng trợn mắt há mồm nhìn sững. Từ nhỏ Vũ thiếu gia đã được họ phục vụ, giờ cậu ấy lại chạy đi phục vụ người ta.

Nhà họ Thẩm có bốn người con trai và hai người con gái. Cha của Tư Vũ là con út, ngoài bác cả đã qua đời, các cô bác lớn hơn đều tụ tập đông đủ, còn cả con cháu họ hàng, quả thật rất đông người. Cũng may phòng ăn của lâu đài này chẳng khác nhà thờ lớn, bàn dài đến năm, sáu mét.

Chị họ của Tư Vũ cũng dẫn bạn trai theo, cho nên An Tầm không phải là người ngoài duy nhất, giờ cô mới thấy yên tâm hơn hẳn.

Bà nội đã hơn tám mươi tuổi, vừa được người phục vụ đỡ ra, lúc nhìn thấy Tư Vũ thiếu chút nữa bà đã bật khóc thành tiếng, những người khác cũng không dám góp lời, chỉ có Tư Vũ đi sang an ủi, mọi người đều biết bà đang nhớ Tư Nam.

Mấy ngày trước mọi người mới nói chuyện của Tư Nam cho bà biết, cũng may bác sĩ luôn túc trực trong nhà, nếu không chắc bà sẽ bị ốm nặng một phen.

Bạn trai của chị họ Tư Vũ là người Anh, anh ấy vừa nhiệt tình vừa hoạt bát, nhưng hình như người nhà họ Thẩm cũng không quá vui mừng, có lẽ họ thích người Trung Quốc hơn, cho nên lúc nhìn thấy An Tầm, bà nội mới nở một nụ cười hiếm thấy.

Bố mẹ Tư Vũ cũng bay từ Trung Quốc sang, đến gấp quá nên nhìn thấy cô cũng chưa kịp nói chuyện, hai người thấy mẹ cười cũng vui vẻ cười theo.

Nhân lúc trước khi dọn thức ăn ra, quản gia Quách mang tranh An Tầm tặng đến để trước mặt bà, bà nội vừa nhìn qua đã nhận ra đây là tác phẩm của An Thạch Khê, bà đưa mắt nhìn sang Tư Vũ: “Ông nội con thích họa sĩ này nhất đấy, có thể nói An Thạch Khê vẽ tranh lần nữa, các con thật có lòng“.

“Bà nội ơi, con đâu có biết ông nội thích tranh của ông nội An đâu“.

Tư Vũ nói xong thì nhìn về phía cô, đôi mắt dâng đầy vui vẻ: “Con chọn bừa thôi“.

An Tầm thấy trình độ thưởng thức của nhà họ Thẩm thật tốt. Ông nội của Tư Vũ thích tranh của ông nội nhà mình, anh trai Tư Vũ lại thích tranh của cô.

“Ông nội An?” Bà nội không ngờ anh lại gọi thân mật như vậy.

Quản gia Quách ở bên nhắc nhở: “An Thạch Khê là ông nội của An tiểu thư“.

Thế là An Tầm còn được hoan nghênh hơn hẳn bạn trai của chị họ Tư Vũ, cũng được bà nội anh cực kì yêu thích.

Buổi tối, tòa lâu đài cổ xưa im lìm vắng lặng, An Tầm bật đèn treo tường, quấn thảm ngồi trước lò sưởi đọc sách. Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không buồn ngủ. Vốn là đêm giao thừa, chắc bây giờ mọi người trong nước đang vui chơi hát ca, khắp phố phường vui vẻ hân hoan, vậy mà ở đây lại yên tĩnh như một hành tinh khác.

Lửa trong lò sưởi càng đốt càng nhỏ, tiếng tí tách trong đêm lại càng rõ ràng hơn.

Cốc cốc, lúc tiếng gõ cửa vang lên, lòng An Tầm cũng nảy lên giật mình: “Ai đấy?”

“Tư Vũ“. Tiếng trả lời rất khẽ.

An Tầm đứng dậy đi mở cửa, mái tóc anh vẫn còn đang ẩm ướt, anh đứng tựa trước cửa tươi cười nhìn cô: “Phòng của em hay phòng anh đây nhỉ?”

An Tầm cúi đầu: “Nghe không hiểu“.

Thấy phòng cô đang ấm áp hẳn lên, Tư Vũ vừa bước sang nhưng miệng thì lẩm bẩm: “Nghe không hiểu thì anh đi về nhé“.

An Tầm liếc anh: “Ờ“.

Anh phì cười, lướt nhìn qua quần áo của cô, suy nghĩ nên bắt đầu cởi từ đâu: “Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo“.

An Tầm còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên đã bị anh ép ôm lên giường, ngón trỏ Tư Vũ chạm vào môi cô: “Xuỵt... dù người nhà anh sống ở Anh suốt một thế kỉ nhưng họ cũng bảo thủ lắm đấy“.

“Vậy anh thả em ra“. An Tầm vội vàng hạ giọng.

Tư Vũ cười cười, cúi đầu hôn cô: “Đừng hòng“.