Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 78: Si Cảnh




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 78: Si Cảnh

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Ánh sáng tỏa ra từ các vì sao đột nhiên tắt ngấm khiến cả Giới Mang Sơn như chìm vào trong bóng tối.

Dưới chân núi, Bùi Diệc đang dặn dò thuộc hạ về việc thu hồi lại quân số, chấm dứt truy lùng Đoàn Ngọc thì bỗng nhiên khung cảnh xung quanh tối hù. Sự cố này khiến gã phải tức tốc dùng Hỏa Thuật tạo nên một quả cầu lửa để soi sáng.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hơn mấy trăm tu sĩ xung quanh sau một hồi ngó nghiêng, nhưng không tìm ra đáp án thì cũng dùng Hỏa Thuật tự tạo một quả cầu lửa cho mình.

Dần đà, những tu sĩ ở các bậc thang trên cao vì quá tối cho nên cũng làm theo những tu sĩ bên dưới. Ngay cả Vô Thập Tam cũng không ngoại lệ, tay trái y đột ngột xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, sau đó thân hình khẽ động, từ từ di chuyển ra chỗ bậc thang thứ năm ngàn, đưa mắt nhìn xuống theo dõi tình hình khắp toàn Giới Mang Sơn.

Hàng ngàn người dùng hỏa cầu thắp sáng. Hành động này tạo thành một hiệu ứng kỳ lạ xuyên suốt từ chân núi thẳng lên tới đỉnh.

Nếu hiện tại có ai đó đứng từ xa quan sát Giới Mang Sơn, thì sẽ thấy Giới Mang Sơn lúc này giống như đang bốc hỏa. Hàng ngàn đốm lửa đỏ bén lên tới tận đỉnh núi.

Hai gã Kiêu Ngũ và Thừa Phong hoảng hốt hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi quả cầu lửa vừa thắp lên, cả hai ngay lập tức nhìn xuống vị trí của Đoàn Ngọc.

Đoàn Ngọc vẫn ở đó! Hắn vẫn im lặng đứng ở bậc thang thứ tư! Nhưng vào lúc này trên hai lỗ của mặt nạ, Kiêu Ngũ và Thừa Phong thấy ánh mắt của hắn si si dại dại, trông như người mất hồn, hoàn toàn chẳng bộc lộ tí cảm xúc nào.

Bên cạnh Đoàn Ngọc chính là Phương Mộc đang biểu tình hoảng sợ vì cảm nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ của hắn.

- Phù… Tên phế vật kia vẫn còn ở đó!

Chẳng hiểu sao Kiêu Ngũ lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.

…………………………….

Nhưng tất cả đều không biết rằng, giờ phút này, Đoàn Ngọc đang chống chọi với hàng ngàn âm thanh kỳ quái trên bầu trời.

Những âm thanh kia vốn là xua đuổi hắn, nhưng hiện tại lại bỗng thay đổi thành kêu gọi:

- Kẻ chúng ta triệu hoán không phải ngươi!

- Mau đi, trả hắn lại cho ta!

- Mau đi!

- Trả lại người triệu hoán cho chúng ta!

Ánh mắt Đoàn Ngọc mơ hồ nhìn lên trời cao, lát sau khẽ thì thào, hỏi:

- Vậy hắn là ai?

Những thanh âm hỗn tạp đồng thời trả lời:

- Hắn là người chúng ta muốn triệu hoán, nhưng hắn không phải ngươi! Mau cút đi!

Nghe những âm thanh kia gào thét, ấn ký ma chủng trên trán Đoàn Ngọc càng trở nên đen hơn. Đoàn Ngọc không biết rằng lúc này mình đã vào rơi Si Cảnh, một trong tam đại cảnh giới của Ma Chủng.

Theo truyền thuyết từ xa xưa của Ma giới, thì trước khi Ma Chủng tái xuất nhân gian, nó sẽ tái hiện lại ba cảnh giới Tham, Sân, Si để đánh thức ma tính trong nó bùng phát.

Vậy si là gì? Si chính là sự mờ mịt không rõ ràng!

Đoàn Ngọc từ khi ở Tàng Kiếm Các - Thiên Kiếm Tông, chứng kiến cảnh đánh nhau của hai người thần bí Tam Thập Tam Phạm Thiên cùng Nam Nhân Vương thì đã trỗi dậy một mầm mống nghi ngờ trong lòng.

Đến khi hắn bị Lục Hàm Hư dùng Cực Cảnh đánh trọng thương, những ký ức vốn bị cha hắn phong ấn trong đầu hiện ra, khiến hắn lại một lần nữa hoài nghi về thân thế của mình.

Về sau, những nghi ngờ trong lòng Đoàn Ngọc càng tăng. Thân phận của Tiểu Hồng? Thân thế thực sự của hắn? Nam Thiệm Bộ Châu nhà hắn là ở đâu? Hắn có liên quan gì với hai người thần bí trong giấc mộng kia không?

Những mối nghi ngờ này tích chứa thật lâu, cho đến tận hôm nay tại Giới Mang Sơn, khi bị luồng lực lượng thần bí đến từ các âm thanh lạ trên bầu trời kia ngăn cản thì bùng phát, hóa thành Si Cảnh của Ma Chủng.

Nhưng nếu Ma Chủng đã thoát khỏi vòng khống chế của Hắc Phong Ma Tôn, thì y hiện giờ ra sao?

Nguyên thần của Hắc Phong Ma Tôn vẫn đang ngồi trong quả cầu đen tượng trưng cho ma chủng tại vùng thức hải màu xám trong đầu Đoàn Ngọc.

Ngay khoảnh khắc Si Cảnh xuất hiện, thì Hắc Phong Ma Tôn cũng phun ra một ngụm máu, sự khống chế đối với Ma Chủng tan vỡ. Chỉ trong chốc lát, quả cầu màu đen kia đã tan rã trong không trung, sau đó hòa tan vào thức hải màu xám của Đoàn Ngọc rồi biến mất.

Hắc Phong Ma Tôn thở dài, nét mặt trở nên ưu phiền:

- Không ổn rồi. Ma Chủng đã bắt đầu thực hiện lần tâm biến thứ nhất, hóa thành Si Cảnh bộc phát ra ngoài. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành ma chủng thực sự.

- Nhưng Đoàn Ngọc tu vi hiện tại chỉ có Thai Tức, một khi Ma Chủng xuất hiện, hắn liệu có khả năng kiềm chế hay không? Nếu như không thể kìm chế, thì đứa trẻ này e rằng sẽ biến thành một quái vật vô tri khát máu nhất trong lục giới rồi!

Hắc Phong càng nghĩ càng thấy hối hận vì quyết định chọn Đoàn Ngọc làm Chân Ma kế nhiệm của Ma Giới.

Tuy vậy, đã tới nước này, đâm lao thì phải theo lao.

Nếu muốn Đoàn Ngọc có thể khống chế Ma Chủng, thì tu vi của hắn nhất định phải đạt tới Hóa Thần Kỳ trong vòng hai mươi năm. Nhưng Đoàn Ngọc chỉ là Bán Phàm Thể, việc hắn thực hiện được lần áp súc thứ tám đã là không tưởng rồi, huống chi nói đến việc tiến giai Hóa Thần Kỳ trong thời gian ngắn như vậy.

Đột nhiên cặp mắt Hắc Phong sáng rực, vì có một ý nghĩ vừa xẹt qua đầu y:

- Đúng rồi. Như Ý Tâm Kinh! Cuốn thiên hạ đệ nhất kỳ thư này chắc chắn có thể giúp ta!

- Được! Vậy Hắc Phong ta cược thêm lần nữa. Thử xem ta có thể giúp cho đứa nhỏ này trong vòng hai mươi năm tiến giai cảnh giới Hóa Thần hay không?

Thần sắc Hắc Phong trở nên kiên định, sự ngang tàng trong ánh mắt khôi phục, y hóa thành một đạo ánh sáng màu đen rồi thoát ra khỏi thức hải của Đoàn Ngọc.

………………………………….

Bên ngoài Giới Mang Sơn, Đoàn Ngọc lúc này vẫn không ngừng chống chọi dưới sức ép từ những âm thanh trên bầu trời.

- Ngươi không phải là người chúng ta muốn triệu hoán, mau đi!

Nghe câu nói này, ánh mắt si mê của Đoàn Ngọc chợt biến thành giận dữ, hắn hướng bầu trời gầm nhẹ:

- Ta chính là hắn, nếu các ngươi không muốn triệu hoán ta, thì cũng tức là xua đuổi hắn!

- Không! Ngươi là Ma, còn hắn không phải!

Sau câu nói này của những âm thanh hỗn tạp kia, Đoàn Ngọc trở nên ngơ ngẩng, miệng thì thào:

- Có lẽ đúng. Hắn vốn không phải Ma… Nhưng hắn chính là ta, vậy ta là ai?

- Ngươi…

- Câm mồm!

Những âm thanh hỗn tạp kia tụ lại, định nói ra một câu cuối cùng, nhưng chưa kịp nói xong thì Đoàn Ngọc đã phất tay lên, từ thân thể hắn toát ra một luồng ma khí vô hình vô ảnh đem toàn bộ những âm thanh kia đánh tan ra.

- Nhiều lời.

Khuôn mặt vẫn si si dại dại, Đoàn Ngọc khẽ lẩm bẩm. Tiếp theo, hắn chậm rãi bước từng bước lên những bậc tháng tiến tới đỉnh Giới Mang Sơn, mặc cho xung quanh những áp lực khổng lồ vẫn không ngừng đè lên cơ thể của mình.

Phương Mộc nãy giờ vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng nhìn thấy Đoàn Ngọc dường như đã tỉnh lại, gã thu hết can đảm hỏi:

- Lâm đại ca, ngươi… ngươi ổn rồi chứ?

Nhưng Đoàn Ngọc vẫn không trả lời. Hắn như một người câm điếc, như một chiếc xe mất phương hướng chỉ biết cắm đầu đi thẳng về phía trước.

Chợt trong lòng Phương Mộc có một dự cảm gì đó không lành, gã đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, thì bỗng phát hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Những tu sĩ đang cùng đứng với gã trên bậc thang thứ tư này toàn bộ đã tuyệt khí mà chết! Nhưng thân hình họ không gục ngã xuống, mà vẫn đứng cầm quả cầu lửa trên tay!

Điểm duy nhất giúp Phương Mộc nhận ra họ đã chết chính là cặp mắt vô thần cùng tử khí lạnh lẽo đang bắt đầu toát ra trên người bọn họ.

Đám tu sĩ từ bậc thang thứ ba trở xuống không bị ảnh hưởng bởi điều kỳ quái này, nhưng họ cũng phát hiện được những tu sĩ ở bậc thang thứ tư đã chết. Tất cả đều đồng thời la lên thất thanh:

- Ma đạo? Đây là thủ đoạn của ma đạo?

Tiếng la hét dần dần lan ra xa, thu hút sự chú ý của nhiều người. Bọn Bùi Diệc vội vã chạy tới, hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra?

Một tu sĩ thần sắc hốt hoảng chỉ lên bậc thang thứ tư:

- Toàn bộ những tu sĩ tại bậc thang này đều đã chết trừ gã Phương Mộc kia!

- Không… hình như… hình như ở bậc thang thứ năm cũng đang xuất hiện tử khí!

Một tu sĩ khác như chợt phát hiện ra điều gì, run rẩy tiếp lời.

Bùi Diệc cau mày, y nhìn lên bậc thang thứ năm thì thấy toàn bộ thân hình những tu sĩ nơi này đều đứng chững lại, cơ thể họ bắt đầu tỏa ra khí lạnh khiến những quả cầu lửa trên tay vụt tắt, khung cảnh xung quanh cũng trở nên tối om lại.

Nếu ban nãy là hiệu ứng những quả cầu lửa bén lên thẳng đỉnh núi, phát ra ánh vàng rực rỡ soi rọi khắp Giới Mang Sơn. Thì bấy giờ, bóng tối lên ngôi, ánh sáng từ bậc thang thứ tư trở lên cao như bị bóng tối cắn nuốt dần.

Đoàn Ngọc lẫn người vào trong bóng đêm, mọi người không thể nhìn thấy hắn. Hắn chỉ đi thật chậm, bàng quang hết mọi việc bên ngoài. Nhưng lỗ chân lông toàn thân hắn bây giờ đang bắt đầu rỉ máu!

Ma Chủng chỉ có thể làm lực lượng linh hồn hắn mạnh lên, chứ không thể làm cho nhục thể hắn cứng cáp thêm chút nào. Càng đi lên cao, áp lực vẫn không ngừng tăng như cũ. Dường như Giới Mang Sơn này thật sự không muốn tiếp nhận hắn.

- Nếu ta không phải là hắn, thì ta là ai… Các ngươi tại sao chỉ triệu hồi hắn mà không triệu hồi ta?

Nghi hoặc càng lớn thì càng chìm sâu vào Si Cảnh.

Những âm thanh hỗn tạp ở Giới Mang Sơn đã vô tình tiếp tay cho Ma Chủng phát triển.

Bọn Kiêu Ngũ, Thừa Phong lúc này đã bước lên tới bậc thang thứ ba trăm linh ba. Vì bước lên liên tục nên áp lực thay đổi khá nhanh, Kiêu Ngũ và Thừa Phong không dám bước tiếp, mà đành ngồi nghỉ ở bậc thang này chờ thích ứng.

- Khoan đã Thừa Phong…

Khi Thừa Phong còn chưa kịp đặt mông xuống nền đá, thì Kiêu Ngũ đã cản gã lại. Kiêu Ngũ nói:

- Xem ra gã Lâm Tam kia bay nãy chỉ gặp phải vấn đề gì đó, nay hắn đã bắt đuổi theo chúng ta rồi.

Thừa Phong nhìn xuống thì chỉ thấy một khoảng bóng tối mờ mịt. Phải cố gắng nheo mắt lắm y mới thấy được thân hình Đoàn Ngọc vẫn đang đi lên, nhưng đi rất chậm.

- Kiêu đại ca yên tâm, tốc độ hắn chậm như rùa bò thế này, e rằng tới sáng mai cũng chưa đuổi kịp chúng ta. Hai ta cứ ngồi ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi mai tính tiếp.

Kiêu Ngũ trầm tư một lúc rồi gật đầu. Trước khi nhắm mắt lại tĩnh tọa, y còn liếc nhìn Đoàn Ngọc lần cuối, tuy trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không phải, nhưng rốt cuộc chẳng biết đó là gì nên đành bỏ qua.