Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 89: Chiếu Cố Thượng






Ai hay ai biết nhớ người thương
Nước mắt hoen mi rớt ướt giường
Gặp nhau trong mộng cười vui sướng
Tỉnh giấc mộng tàn tựa khói sương
Lâm Tố Đình và Tàu Chánh Khê giục cặp tuấn mã chạy ra khỏi địa phận Hàng Châu.

Bấy giờ là nửa đêm, họ cưỡi ngựa chạy được hơn một dặm, bèn nhìn sao Bắc Đẩu phía chân trời để phân biệt phương hướng.

Hai người lo Tế Độ sẽ cho binh sĩ rượt theo, nên phi ngựa suốt đêm không ngừng nghỉ.

Chạy được thêm vài canh giờ nữa, Lâm Tố Đình phi ngựa phía trước, cách Tàu Chánh Khê một quãng, nàng bỗng kéo cương cho ngựa dừng lại, chờ Tàu Chánh Khê tới nói:
- Ngũ ca, tay của huynh đang bị thương, huynh cũng đã bôn ba đường sá xa xôi từ Sơn Tây về Giang Nam rồi giờ lại phải ra Tây Bắc, chắc huynh cũng đã mệt.

Lại nữa hình như tuấn mã của chúng ta cũng sắp kiệt sức, muội thấy phía trước có ngôi miếu hay chúng ta tới đó ngủ một giấc rồi sáng mai đi Hồ Bắc đổi ngựa khác?
Quả thật trong người Tàu Chánh Khê rất mệt mỏi, từ khi đi hành thích Khang Hi đến nay chưa được nghỉ ngày nào, nghe âm điệu đầy vẻ dịu dàng, liền đáp:
- Ừ, chúng ta tạm thời nghỉ lại đây sáng mai lên đường tiếp.

Trời lạnh nên hai người dẫn luôn cặp ngựa vào căn miếu.

Tàu Chánh Khê chọn một chỗ tương đối sạch sẽ, đặt binh khí xuống.

Quay sang không thấy Lâm Tố Đình bên cạnh liền hô lên:
- Đại muội, muội đang ở đâu?
- Muội thấy phía sau có cái lu, muốn đi lấy nước.

- Huynh đi với muội.

Hai người đứng im lặng bên nhau, khoảng cách vừa đủ để chàng ngửi được mùi hương nữ nhân trên cơ thể nàng, thoáng qua.

Chàng thấy khó mà tập trung làm được việc gì, khẽ đưa mắt nhìn nàng, thầm tán thưởng cốt cách phi phàm của nàng, dung nhan thanh lịch, đôi mắt chói rọi như vầng đông vừa nhô ra khỏi đám mây, đôi môi tươi tắn như hoa sen vừa vươn lên khỏi mặt nước.

Bỗng dưng Lâm Tố Đình cũng cùng lúc quay sang, Tàu Chánh Khê bắt gặp đôi đồng tử long lanh và nụ cười nở trên môi nàng.


Nhìn nụ cười rung động lòng người, chàng thốt nhiên cảm giác mùa xuân tràn ngập khắp nơi, bốn bề hoa cỏ lãng đãng dao động.

Bao nhiêu mệt mỏi hoàn toàn tiêu tan hết.

Nàng đứng bên cạnh chàng như một thiên thần nở nụ cười đã làm trái tim chàng xao xuyến.

Cũng chẳng biết từ khi nào chàng đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ.

Dường như là những buổi chiều hai người cùng đi thả diều, tắm mưa, tình yêu trong chàng lớn dần.

Mỗi lần được ở cạnh nàng, chàng rất hạnh phúc, nàng là cả thế giới của chàng.

Mỗi lúc nàng buồn phiền chàng đều ở bên cạnh động viên an ủi, luôn là bờ vai cho nàng dựa vào mỗi khi gặp khó khăn.

Hai người có một tình bạn đẹp hơn mười mấy năm.

Tuổi thơ của chàng trôi qua êm đềm cùng với những ký ức đẹp về nàng.

Sau khi hai bình hồ lô đã được chứa đầy nước, hai người trở vào trong miếu, Lâm Tố Đình ngồi xuống cạnh Tàu Chánh Khê, ôm thanh kiếm trước ngực nàng, lim dim đôi mắt.

Tàu Chánh Khê cũng ngồi khoanh tay nhắm mắt lại.

Một hồi lâu sau chàng không thể ngủ được, quay nhìn nàng, liền bị đôi mắt mở to long lanh làm giật thót mình.

Tàu Chánh Khê cười xòa:
- Đại muội, cả đêm không chịu ngủ, nhìn huynh làm cái gì?  Muốn dọa cho huynh sợ chết đi à?
Lâm Tố Đình nghe câu bông đùa mà không cười, giọng buồn buồn, nàng nói:
- Ngũ ca, muội hỏi huynh một vấn đề, mong huynh trả lời thật lòng với muội.

- Muội hỏi đi.

- Nếu như huynh là nhị ca huynh sẽ chọn muội hay chọn nữ thần y?
Lâm Tố Đình nói xong, đôi mắt đen như làn sóng nước ngưng đọng, nhìn Tàu Chánh Khê.


Tàu Chánh Khê đột ngột cảm giác tim chàng đau nhói như tan vỡ, muốn vòng tay ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng chàng chỉ lắp bắp:
- À… à… chuyện này…
Lâm Tố Đình sốt ruột, lại lên tiếng:
- Xin huynh thành thật trả lời cho muội biết.

Tàu Chánh Khê cố nén tình cảm, giọng trở nên mạch lạc hơn:
- Đại muội à, muội là một cô gái rất bản lĩnh, lại tốt bụng, trọng tình trọng nghĩa, giữ lời hứa, còn nữ thần y vừa thông minh vừa dịu dàng…
- Muội hiểu rồi - Lâm Tố Đình cắt lời Tàu Chánh Khê - Nữ thần y thông thái, học cao hiểu rộng, muội ấy với nhị ca thật xứng đôi.

Khi Lâm Tố Đình nói câu này giọng nàng đẫm nước mắt, nàng nói rồi quay mặt đi.

Trong lòng Tàu Chánh Khê tràn ngập tình yêu thương vô bờ bến dành cho Lâm Tố Đình, chàng im lặng lựa lời, sau đó nói:
- Đại muội à, có khi nào muội từng nghĩ trong lúc nhị ca khó khăn nhất thì có muội, nếu không có muội huynh ấy không thể thoát khỏi hai trận mai phục, cũng không thể nào tỉnh dậy nhờ vào nhân sâm mà muội sắp sửa mang về này?
Lâm Tố Đình chợt quay lại, nhìn sâu vào mắt Tàu Chánh Khê.

Tàu Chánh Khê tiếp:
- Nhị ca không phải người vong ân, cho nên huynh nghĩ trong lòng huynh ấy chắc chắn có muội.

Lời Tàu Chánh Khê khiến Lâm Tố Đình cảm giác lòng run khẽ.

- Muội không tốt như những gì ngũ ca đã nghĩ - Lâm Tố Đình nói – Chỉ là nhân lúc huynh ấy gặp nạn, cần người bên cạnh ủng hộ thì muội tình cờ có mặt đứng cạnh giúp đỡ huynh ấy.

Người nhị ca yêu là nữ thần y, chính miệng huynh ấy nói như vậy với muội.

Huynh ấy khẳng định tình đầu luôn khiến mình khó quên, không nghĩ cũng biết vị trí nữ thần y trong lòng nhị ca sâu đậm thế nào.

- Nhưng còn muội? - Tàu Chánh Khê hỏi - Lẽ nào muội nghĩ bản thân mình không có chút vị trí nào trong lòng nhị ca sao?
Tàu Chánh Khê hỏi rồi không đợi câu trả lời, nói thêm:
- Đại muội, muội thật không phải một cô gái bình thường, muội không hề thua kém một đấng tu mi nào.

Tuy thân phận muội là nữ nhưng chuyên hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, thật khiến người ta khâm phục.


Lâm Tố Đình lắc đầu:
- Nhưng mà đó không phải là tâm nguyện của muội.

Muội chỉ đơn giản muốn làm một người vợ hiền, hằng ngày có thể nấu cơm, giặt đồ, may áo cho nhị ca thôi.

Tàu Chánh Khê mở miệng định nói gì đó, nhưng Lâm Tố Đình nhìn thẳng vào chàng nhận xét:
- Ngũ ca, hình như huynh có phần buồn ngủ rồi đó, muội cũng buồn ngủ rồi, thôi chúng ta hãy nhắm mắt lại, cố ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai trời vừa sáng chúng ta lại tiếp tục lên đường.

Tàu Chánh Khê gật đầu, nhưng ngay sau khi nàng nhắm mắt lại liền bật dậy nói:
- Muội không đợi được nữa, muội phải đi ngay!
Dứt lời nhanh nhẹn tháo dây cương, phóng lên lưng ngựa giục ngựa chạy đi.

Tàu Chánh Khê ngồi lặng, không hiểu sao cô gái này chợt thay đổi đột ngột như vậy, đang bảo phải ngủ một giấc để lấy sức dưỡng thần bỗng trở thành gấp gáp đến thế.

Quả là không ai có thể giải thích được nỗi lòng của một nữ nhân.

- Này!  Này! - Tàu Chánh Khê phóng lên ngựa đuổi theo Lâm Tố Đình nói - Đại muội!  Chờ huynh với!
Con ngựa chạy khỏi ngôi miếu hoang khoảng chừng nửa dặm, vừa đói vừa kiệt sức nên tự ý dừng lại hất Lâm Tố Đình rơi xuống đất.

Tàu Chánh Khê đang phi ngựa phía sau thấy thế vô cùng kinh hãi, chàng tức khắc đạp chân lên bàn đạp ngựa, lấy trớn phi thân tới, chàng thấy hai mắt Lâm Tố Đình đỏ ửng lên.

Lâm Tố Đình ngồi trên đất, buông tay để thanh kiếm rơi xuống bên cạnh nàng, gào to:
- Tại sao lại như vậy?  Tại sao lại như vậy?
Tàu Chánh Khê quỳ xuống đối diện Lâm Tố Đình, hỏi vồn:
- Đại muội, muội có bị thương không?
Không nghe câu trả lời, chàng lại hỏi:
- Muội sao hả?  Trả lời huynh đi!
Lâm Tố Đình không màng một bên chân bị thương, chợt oà lên khóc tức tưởi nói:
- Tại sao họ có thể yêu nhau được?  Có phải trong lòng huynh ấy từ trước tới nay không hề có muội không?  Tại sao đến bây giờ mới chịu nói ra chứ?  Nữ thần y cũng vậy nữa, không nói cho muội hay, muội ấy vốn biết muội yêu nhị ca sâu đậm đến dường nào!
Tiếng khóc của Lâm Tố Đình vang cả khu rừng tre hoang vu và im ắng, khiến cho lòng Tàu Chánh Khê xốn xang như bị kim châm lửa đốt, muốn nói mà chẳng thốt nên lời.

Một lúc lâu, khi nàng đã vơi bớt cơn sầu thảm, chàng mới dịu dàng bảo:
- Muội đừng trách nữ thần y, cũng đừng trách nhị ca, tình yêu vốn không có lỗi.

Nước mắt rơi đầm đìa trên mặt Lâm Tố Đình, nàng nghẹn ngào gật đầu:
- Muội biết, nhưng muội sợ lắm, muội sợ phải nhìn thấy cảnh nhị ca đối tốt với nữ thần y, muội sợ khi muội mang nhân sâm trở về Hồi Cương huynh ấy tỉnh dậy, sẽ thành hôn với nữ thần y, tới chừng đó muội không còn hy vọng gì nữa.


- Chuyện đó còn chưa biết được – Tàu Chánh Khê nói - Theo như huynh biết hai người họ còn chưa chọn ngày, biết đâu, muội còn cơ hội, muội là một người tốt.

Đại muội, muội đừng khóc nữa.

Lâm Tố Đình vẫn không ngừng thút thít, trái lại còn ôm mặt khóc to hơn.

Tàu Chánh Khê cuống quýt, nói:
- Thôi được, để huynh trả lời câu hỏi khi nãy của muội, nếu là huynh, huynh sẽ chọn muội, thật đó!
Tiếng khóc của Lâm Tố Đình ngưng bặt, ngẩng lên nhìn chàng.

Tàu Chánh Khê biết chàng không cẩn thận để lộ tình cảm ra ngoài, càng không muốn là một kẻ thừa nước đục thả câu vội thêm lời:
- Ý của huynh là, huynh muốn nói là, tuy Tố Đình rất tinh nghịch, Tố Đình không biết nói chuyện dịu dàng, muội không thích viết văn, làm thơ, nhưng muội rất cá tính, có nguyên tắc, là người độc nhất vô nhị, là người tốt nhất, huynh nói thật đó!
Trong lòng Tàu Chánh Khê đang rối như một nắm tơ vò nên cách xưng hô cũng rối tung rối mù cả lên.

Lâm Tố Đình mỉm cười:
- Đa tạ huynh, ngũ ca, lúc nào cũng ủng hộ muội, lo lắng cho muội.

Rồi nàng đứng lên:
- Huynh nói rất đúng, Lâm Tố Đình là Lâm Tố Đình, không cần phải thay đổi vì bất cứ người nào, cũng không cần phải đem ra so sánh với bất cứ người nào!
Tàu Chánh Khê nhặt thanh kiếm của Lâm Tố Đình, chàng cũng đứng dậy mau mắn gật đầu:
- Đúng vậy!  Đại muội mà huynh quen biết, trong số những người con gái huynh gặp muội là người con gái xuất sắc nhất, dũng cảm nhất, quen biết muội, thật không uổng phí cuộc đời này.

Lâm Tố Đình nhìn Tàu Chánh Khê bằng ánh mắt cảm kích.

- Ngũ ca!
Nàng đặt tay lên vai Tàu Chánh Khê, nói:
- Muội đây cũng vô cùng vinh hạnh.

Trong thâm tâm muội từ lâu muội đã coi ca như người anh ruột của mình.

Ngũ ca, Lâm Tố Đình có một người anh như huynh cũng thấy mình không uổng kiếp này, muội có thể đảm bảo, sẽ xem huynh là người thân tốt nhất của mình!
Tàu Chánh Khê nghe lời này biết chàng không còn cơ hội gì nữa, cái bóng của Tần Thiên Nhân quá lớn.

Chàng đưa trả Lâm Tố Đình thanh kiếm, gượng cười bảo:
- Vậy được rồi, như vậy là tốt rồi.

.