Dịu Dàng Trong Anh Là Em

Chương 1-4




Con ngươi của Béo như sắp rơi ra đến nơi, giơ cánh tay mập mạp cấu Trịnh Lực thật mạnh.

Trịnh Lực bị đau, lườm Béo cháy mặt.

– Lâm Ngạo Thiên, mày có ý gì hả?

– Để tao xem có phải mình đang nằm mơ không. Đau không? – Béo đáp.

– Đậu má, để tao cấu mày thử xem nhá?!

Trịnh Lực cấu lại Béo nhưng do thịt da Béo dày nên chẳng ảnh hưởng gì sất. Béo ngó lơ Trịnh Lực và hỏi:

– Anh Châu để ý người ta à?

– Tao không biết! – Trịnh Lực bực bội trả lời.

– Anh Châu chưa bao giờ giao du với bọn con gái. Nhớ lại hồi cấp hai, có biết bao đứa con gái muốn lấy lòng nhưng anh Châu nào thèm liếc. Chẳng lẽ người đẹp cứu anh hùng mới là cách theo đuổi anh Châu chính xác?

Ầm, đầu Béo bị cốc mạnh.

– Nói vớ vẩn! – Đường Nam Châu ngồi xuống ghế và thốt ra một câu.

Béo thấy đại ca đã về liền cười đon đả, áp sát cái mặt tròn vo lại và hỏi:

– Anh Châu à, em đã theo anh ba năm rồi mà chưa lần nào thấy anh đưa cho đứa con gái nào trà sữa cả?

Đường Nam Châu mở máy tính ra, đeo tai nghe lên rồi mới trả lời bằng chất giọng lành lạnh:

– Anh Châu của mày chưa bao giờ muốn nợ ai cái gì.

Hồi chiều, cô em họ Tần Lan của Tống Sa Sa mới ra viện, mới về nhà được một lúc.  Và cô cũng mới từ trường về.

Tống Lệ đang xào rau ở trong bếp, nghe tiếng mở cửa thì cầm bàn xẻng đi ra.

– Sa Sa, hôm nay cháu đến trường có quen không? – Thoáng dừng rồi tiếp tục dặn dò – Bố nó ơi, cắt miếng thịt mỏng thôi, hôm nay em làm món gà Cung Bảo cho Sa Sa ăn!

Tần Lan ở trong phòng khách kêu rên:

– Mẹ, còn con thì sao?

– Cái đồ tham ăn nư con thì chỉ được húp cháo trắng thôi. – Tống Lệ đáp.

– Ở trường cũng khá tốt, cháu đã làm quen rất nhiều bạn mới. – Tống Sa Sa nói.

– Làm quen được nhiều bạn mới cũng tốt lắm, có càng nhiều bạn để chơi thì càng tốt. Tần Lan, hôm nào con rảnh thì dẫn chị con ra ngoài thăm thú. Chị còn chưa quen với thành phố S. Còn nếu có thắc mắc bài tập, con cứ hỏi chị con. Chị con là thủ khoa, đâu có giống như con chỉ biết ăn.

– Mẹ ơi, con thì chỉ biết ăn thôi!

– Con xem ti-vi của con đi! – Tống Lệ hết biết.

Chờ khi Tống Lệ quay vào bếp, Tần Lan mở to một mắt đen láy đánh giá Tống Sa Sa một lượt. Tuy hai người là chị em họ nhưng số lần gặp nau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần gần đây nhất cũng đã mấy năm rồi.

– Em họ, chị phải về phòng cất cặp sách đây! – Tống Sa Sa cất lời.

Cô vào phòng, không ngờ Tần Lan vào theo, nói:

– Chị họ, chị đừng để ý đến em, chị cứ làm việc của mình.

Tống Sa Sa có hơi ngạc nhiên song cũng gật đầu, bắt đầu sắp xếp sách giáo khoa vừa được phát hôm nay, thuận tiện lấy luôn đồng phục ra. Hai hôm nữa là ngày khai giảng, hiện giờ thời tiết nắng nóng gay gắt, tối nay mà giặt đồng phục thì chiều ngày mai sẽ vừa khô.

Đang nghĩ ngợi, cô vừa nghiêng đầu đã bắt gặp Tần Lan đang nhìn mình trân trân không chớp mắt.

Con bé mới 13 tuổi, môi hồng răng trắng, đôi mắt to tròn đen tuyền, vô cùng đáng yêu.

Cô vẫy tay, con bé lon ton chạy tới, hệt như chú chó Corgi.

– Em họ, em có chuyện gì muốn hỏi chị hả?

– Chị Sa Sa ơi, em ngửi thấy trên người chị có mùi trà sữa, có phải hôm nay chị uống trà sữa không? – Tần Lan nói, rồi gí mũi sát lại gần người cô – Trà sữa Ô Long phải không ạ?

Đôi mắt rạng ngời lấp lánh nhìn Sa Sa.

– Mũi thính quá đi! – Tống Sa Sa cười.

– Chị thích uống trà sữa ạ? Để mai em mời chị đi uống trà sữa nha? Đợi lát nữa em nói với mẹ, mai em dẫn chị ra ngoài chơi, nhân tiện đưa chị đi uống trà sữa. Em á, chỉ cần một ngụm nhỏ thôi là thỏa mãn rồi. – Cô bé khua tay múa chân nhưng cái miệng thì không vẫn chịu ngừng – Cứ quyết định như vậy nha, em biết quán trà sữa ngon nhất ở đây mà!

Giờ Tống Sa Sa mới hiểu ý định của cô em họ này.

– Em muốn đi chơi lắm hả?

Tần Lan gật đầu như gà con mổ thóc:

– Ngày kia là khai giảng rồi, mẹ sẽ bắt em ở nhà cả ngày mai cho mà xem, không được đi đâu hết.

– Ừ, nhưng mà em mới ra viện nên không thể ăn uống bậy bạ được. – Tống Sa Sa nói xong rồi lại hoa chân múa tay như Tần Lan vừa nãy – Nhưng mà một ít thì vẫn được.

– Oa! – Tần Lan nhào người lên ôm lấy Tống Sa Sa, cười hì hì – Chị ơi, chị ơi, từ nay chị chính là chị ruột của em, cả nhà sẽ đối xử thật tốt với chị! Ai mà dám bắt nạt chị, chị cứ báo lại cho nữ hoàng trà sữa em đây, em sẽ nguyền rủa chúng nó cả đời này không bao giờ được uống trà sữa nữa.

– Được rồi. – Tống Sa Sa xoa đầu cô em họ.

Cô em họ tự xưng nữ hoàng trà sữa này cũng không phải chỉ là nói cho sướng miệng, tuy còn bé nhưng vô cùng am hiểu trà sữa.

– …Trà sữa quán này là mua ngoài chợ, hương vị không ngon.

– …Quán này cho trân châu ít lắm!

– A, chị ơi, em nói cho chị biết nè, đừng thấy quán đó có nhiều người uống là vào uống. Em đã quan sát nửa tháng, mấy quán đó làm một cốc mất tận hai đến ba phút, trong khi quán đối diện đó chỉ mất có ba mươi giây, chắc chắn là muốn người khác hiểu nhầm nên mới cố tình làm chậm, nhưng lại có rất nhiều người bị lừa, cứ cho rằng nhiều người xếp hàng thì quán đó hẳn là ngon.”

– Chị họ, đi thôi, em đưa chị tới quán trà sữa này siêu ngon luôn.



Đến một quán trà sữa nhỏ xinh, Tần Lan ngựa quen đường cũ, chẳng cần xem menu đã kiễng chân lên gọi:

– Chị xinh đẹp ơi, cho em một cốc trà sữa nguyên vị cỡ L, ngọt ba phần, thêm ít cùi dừa với trân châu ạ.

Gọi xong, cô bé lôi kéo Tống Sa Sa ngồi xuống.

– Chị ơi, trà sữa không nên uống quá ngọt, ngọt quá thì béo lắm, ngọt ba phần là vừa tuyệt, sẽ không bị ngọt gắt, với lại… – Tần Lan nói một hồi mới phát hiện chị họ mình hơi thất thần.

Cô bé nhìn theo ánh mắt của Sa Sa, chợt nói:

– A, đó là quán net, có nhiều học sinh thích chơi game trong đó lắm.

– Ngoài trà sữa nguyên vị, còn có vị nào ngon nữa không? – Tống Sa Sa hỏi.

– Có có có! Trà sữa Ô Long macchiato cũng ngon lắm chị ạ.

Trong quán Internet.

Trên bàn Béo có rất nhiều đồ ăn vặt: khoai tây chiên, kẹo cay, thạch trái cây, bánh bích-quy, lạc, còn Cola, Sprite… thì không đếm xuể. Cậu ta mở một chai Cola và xé một gói khoai tây chiên vị cà chua, sau đó lấy năm, sáu miếng cùng một lúc nhét vào miệng, nhai rồn rột.

Khoai tây chiên vào bụng, và uống thêm Cola.

Béo lập tức hiện lên vẻ mặt cực kì thỏa mãn.

Rồi Béo ta ợ một tiếng, nhìn sang bên phải, đúng lúc này Đường Nam Châu đang vào “Liên minh anh hùng”. Đợi đến khi đánh xong một ván, Béo mới mở miệng:

– Anh Châu ơi, anh bảo Chủ nhật không ra ngoài được mà? Thuyết phục được người nhà rồi à?

Vừa nhắc đến hai chữ người nhà, Đường Nam Châu hơi sầm mặt lại.

– Em sai rồi anh Châu. Em không nên nhắc đến. Anh cứ chơi tiếp đi. Game này chơi hay không? – Béo hối lỗi.

– Cũng được. – Đường Nam Châu đáp.

Béo kêu a lên, kể từ khi cậu ta biết anh Châu tới nay, cậu ta chưa từng thấy Đường Nam Châu quá để tâm vào bất cứ chuyện gì hay người nào, luôn là dáng vẻ không để bụng. Cậu ta nói:

– Vậy em cũng chơi thử xem sao.

Quán net này làm ăn rất được, đa số trò chơi đang thịnh hành đều đã được tải về.

Béo đăng kí một cái tài khoản, khoảng 10 phút sau, cậu ta cười hì hì, nói:

– Thua rồi, chết thảm nữa. Em nghe nói có một học sinh chuyên đại học X vừa viết một trò chơi tên là Thẩm Nguyên, game này hay cực. Anh Châu, hay hôm nào chúng ta tìm hắn nói chuyện đi.

– Không có hứng thú.

Câu trả lời đã lường trước được.

Béo không để ý lắm, tiếp tục càn quét khoa tây chiên. Một lát sau, một cô gái thò nửa cái đầu vào, cười tươi tắn lại gần máy tính, lên tiếng:

– Anh Châu, Béo, đã lâu không gặp.

Trong tay cô bé xác một túi đồ uống.

– Nào, hôm nay tớ mời các cậu uống trà sữa.

Béo lập tức nhìn Đường Nam Châu, rồi lại ngoảnh sang nhìn cô gái nọ, đáp:

– Lê Trà đừng hi vọng nữa, anh Châu không muốn yêu đương đâu, cậu có theo đuổi cũng vô ích thôi. Không thì cậu theo đuổi tớ đi, tớ dễ lắm, chỉ cần miễn phí cho tớ ở trong quán net nà cậu một ngày, tớ sẽ gọi cậu là bạn gái ngay lập tức.

– Biến. – Lê Trà tức xì khói.

Béo cười hì hì nhận trà sữa, nói:

– Anh Châu không uống thì tớ uống hết cả nhé!

Lê Trà lén lút ngắm Đường Nam Châu.

Chàng trai hững hờ, vẫn chăm chú chơi game của mình, đeo tai nghe tạo cảm giác mọi thứ trên thế giới đều không liên quan đến cậu ấy vậy.

Lê Trà cảm thấy mất mát, cố nặn ra nụ cười trừ, trả lời:

– Béo này, cậu mà uống nữa sẽ không qua nổi cửa quán net nhà tớ nữa đâu.

Lê Trà mới đi không lâu, trước máy tính của Đường Nam Châu lại xuất hiện thêm một cô gái.

– À… à… Ai là Đường Nam Châu vậy?

Béo bực bội nhét nhét khoai tây chiên vào mồm, đáp:

– Chính là người ngồi cạnh anh đây.

– Em… em là em họ của chị Sa Sa, chị em nhờ em đến đưa đồ giúp. Chị ấy nói, chị không thích nợ người khác, lần trước chỉ vô tình chặn giày chơi bóng trước anh ấy mà thôi. Anh là Đường Nam Châu phải không? Cốc trà sữa này là cho anh đấy… Tạm biệt.

Tần Lan chạy biệt tích.

Béo ngẩn người một lúc, mãi sau mới thốt nên lời:

– Tống Sa Sa á? À, chính là người đứng đầu khối mình. Chính là bạn đó.

Thấy Đường Nam Châu vẫn hững hờ như cũ, lướt qua màn hình máy tính thì thấy trò chơi đang bước vào giai đoạn kịch tính.

Nhưng lần này Béo phát hiện ra.

Âm lượng máy tính trên bàn để ở chế độ im lặng.

Béo nói thầm: Xem ra Tống Sa Sa này cũng chẳng có gì đặc biệt…

Béo chơi “Liên minh anh hùng” toàn thua nên bèn chuyển sang trò chơi đơn giản hơn. Còn đống đồ ăn vặt, chưa đến một tiếng sau chúng đã bị hoàn toàn tiêu diệt, bao gồm cả hai cốc trà sữa mà Lê Trà mang đến. Béo bèn duỗi tay định lấy hai cốc trà sữa Ô Long macchiato kia, song chưa chạm đến đã bị Đường Nam Châu đánh tét.

– Che màn hình của tao.

– À…

Béo đành đứng lên để vòng qua bàn, tay còn chưa kịp lấy đã trông thấy Đường Nam Châu đang hất cằm, hỏi bằng giọng lành lạnh:

– Đối diện có quán trà sữa đấy, tự đi mua đi.

Chàng thiếu niên vẫn đeo tai nghe, từ tràng mắt, khóe mắt, đến sống đẹp tựa bức tranh.

Hết chương 1.4