Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 44: Kim bài điều tiết




Nhân viên thực tập nhà mình cùng quỷ bản xứ đánh đấm túi bụi, Vệ Tây thân là chưởng môn dĩ nhiên không có khả năng ngồi yên mặc kệ, vừa mới buông ông cụ râu dài ra định tới hỗ trợ thì bả vai bị người đè lại.

Âm thanh của nhị đồ đệ có chút tức giận: "Vừa nãy vì sao lại không tránh?"

Vệ Tây sững sốt một lúc mới hiểu được đối phương nói gì: "Nếu sư phụ né, sư huynh con sẽ bị đập trúng."

Vệ Tây chỉ nghĩ đồ đệ tùy tiện hỏi vậy thôi, nào ngờ sau khi cậu trả lời xong, ánh mắt đối phương lại càng phẫn nộ hơi, mang theo nhiệt độ bức người cùng khó tin hỏi: "Em... bảo vệ anh ta?"

Cho dù hôm nay tính tình Vệ Tây thực sự đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng thực khó liên tưởng Vệ Tây và khái niệm "bảo hộ người khác".

"Đương nhiên rồi." Vệ Tây hồn nhiên quẳng ra một viên bom kẹo: "Không chỉ sư huynh, sư phụ cũng bảo hộ đồ nhi nữa, đồ nhi chính là bảo bối của sư phụ."

Thay đổi cách nghĩ một chút, trước kia Đoàn Kết Nghĩa thường xuyên nói mình thiên vị nhị đồ đệ, hiện giờ nhị đồ đệ hỏi như vậy không phải cũng ghen tỵ đi? Một lòng phải làm sư phụ tốt, Vệ chưởng môn vội vàng trấn an: "Vừa nãy nghe âm thanh đồ nhi đá thứ kia rất lớn, có bị thương không? Chân có đau không? Mau đưa sư phụ xem."

Vệ Tây vừa nói vừa nghiêm túc quỳ gối xuống kéo ống quần đồ đệ, kết quả vừa mới dứt lời, bả vai lại bị nắm.

Ngẩng đầu nhìn lên, biểu tình đồ đệ tựa hồ có chút nghi hoặc lại có chút bất đắc dĩ, sâu xa nhìn cậu một hồi, sau đó đồ đệ trầm mặc kéo Vệ Tây đứng dậy, chuyển chủ đề: "... hồn phách nơi này không có chấp niệm, không cần siêu độ."

Quỷ hồn giữa chừng chết yểu cùng không chết yểu khác nhau.

Chết yểu tức là không phải chết bình thường, tỷ như nhóm nhân viên thực tập mới gia nhập Thái Thương Tông, trong lòng có chấp niệm nhưng không được người siêu độ thì sẽ lẩn quẩn ở nhân gian. Hồn phách không chết yểu thì khác, sau khi hết thọ mạng bọn họ sẽ chết vì bệnh hoặc chết già, sau khi chết sẽ có quỷ sai tới câu hồn, dẫn bọn họ đi luân hồi.

Nhóm lão quỷ ở trước mắt chính là vế sau, vì thế dùng phương pháp siêu độ bình thường hoàn toàn không hiệu quả.

Vệ Tây đầu óc không tốt lập tức thả lỏng bàn tay nắm ống quần đồ đệ, thực sự bị dời đi lực chú ý: "Ra là vậy, vậy thì tin đồn nơi này từng là nghĩa địa rất có thể là thật, khó trách hai bức tượng Hộ Pháp của Bách Hạo thỉnh không có tác dụng, Hộ Pháp canh cửa sẽ xua đuổi hết thảy yêu ma quỷ quái bên ngoài nhưng không để ý tới nhóm quỷ ở bên trong."

Sóc Tông gật đầu, Vệ Tây vừa nói ra vấn đề khá nhức đầu trong huyền môn. Sau khi an gia lập nghiệp, có vài người muốn tới tự miếu đạo quan thỉnh tượng thần bùa chúa để giữ nhà cửa "sạch sẽ", thế nhưng liếc mắt nhìn một vòng thì trong tiểu khu đèn đuốc sáng choang này lại có không ít nơi từng chôn cất hài cốt. Những hài cốt này mặc dù cũng là hồn phách nhưng bản chất không giống với nhóm khách quỷ, khách quỷ nếu gây ra phiền toái thì bị xếp vào loại trộm cướp xấu xa, cho dù giải quyết tàn ác thế nào, cho dù đánh nó tới hồn phi phách tán thì nó cũng không có lời nào để nói. Thế nhưng những hồn khách này vốn ở tại nơi này, nghiêm túc mà nói thì đã rất lớn tuổi, quay ngược về mấy trăm thậm chí là mấy ngàn năm trước thì mảnh đất này nói không chừng chính là tài sản của người ta, người tới sau chính là khách, bạn dọn tới nhà người ta cũng thôi đi, lại còn vô duyên vô cớ muốn đuổi người ta ra khỏi nhà, nói ra thì có phải quá quá đáng không? Thần thánh được thỉnh về cũng không thích dính vào chuyện quá đáng như vậy a.

Vì thế chỉ cần không phải chuyện quấy quá quá đáng, đại đa số người trong huyền môn nhận được thỉnh cầu này đều mắt nhắm mắt mở trấn an tín đồ cho qua chuyện. Người người quỷ quỷ, giương cung bạt kiếm như vậy làm gì, người ta cũng không có ác ý, sống chung một mái nhà, hòa bình với nhau không được sao? Gặp lão quỷ tính tình tốt, nói không chừng thỉnh thoảng lại giúp đỡ bạn chút việc vặt.

Mấy năm trước trên diễn đàn thủ đô có xôn xao một chuyện, lâu chủ là một trạch nữ nói mình sống một mình, lần đó có việc ra ngoài vài ngày, sau khi quay về phát hiện nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, đống quần áo dơ chất như núi cũng được giặt sạch. Cô gọi điện cho người thân thì đều bảo là không có ai tới làm giúp cả, cô gái cảm thấy thật thần kỳ, vài bạn mạng cho rằng cô gái bịa chuyện, thế nhưng người trong huyền môn vừa nghe đã biết, rõ ràng là lão quỷ trụ chung nhà chê cô gái này quá lôi thôi nên mới ra tay dọn dẹp phòng ốc, quỷ quái vốn không thể chạm vào vật sống, thật không biết lão quỷ này bị bức thành dạng gì.

Trong lịch sử cũng lưu lại không ít truyền thống dân gian, tựa hồ khi làm công trình đào núi sửa đường xây nhà, trước khi thi công luôn tiến hành nghi thức lập đàn làm phép, cung phụng chút nhang đèn tế phẩm để trấn an nhóm vong linh an nghỉ dưới lòng đất sắp bị quấy rầy.

Bình thường nhóm vong linh cũng rất thông tình đạt lý, mọi người đều không dễ dàng, không thù không oán, thấy người ta có đủ thành ý thì lùi một bước, không so đo.

Gây chuyện như cư dân nguyên trụ ở hải cảng này tuyệt đối là hiếm trong hiếm.

Sóc Tông nhíu mày, nhất thời cũng không biết đám quỷ già yếu bệnh hoạn này muốn làm gì.

****

Cuộc hỗn chiến bên kia chấm dứt, nhóm quỷ Thái Thương Tông mặc dù không chiếm ưu thế số lượng nhưng thắng ở sức trẻ, dáng vẻ lúc chết cũng khá kinh khủng, ngay cả quỷ bình thường nhìn thấy cũng sợ, cuối cùng thu hoạch toàn thắng.

Nhóm lão quỷ nguyên trụ đánh không lại nhưng vẫn không phục, ông cụ đánh Thái Cực quyền tức giận nói: "Nào có lý như vậy, các người vô duyên vô cớ xông vào nhà tôi, làm xằng làm bậy, đúng là quá quắt mà!"

Nhân viên thực tập Thái Thương Tông cũng giận không kém: "Mấy người ăn trộm tế phẩm của tôi thì có lý chắc? Lại còn dám nói quá quắt, mấy người hại người ta nhảy lầu mới quá quắt ấy!"

Ông cụ bị chọc tức: "Lão phu đã nói! Cậu ta tự mình trợt chân ngã xuống!"

Vợ chồng Huống Chí Minh nhìn nhóm quỷ ngồi xếp bằng song song đối mặt khẩu chiến mà ngây người, nói không nên lời, nghĩ tới lão quỷ đã nói ra chân tướng Tiểu Kha ngã lầu, hai người cảm thấy mình đã có thể đứng dậy cáo từ.

Ngay lúc này nhị đồ đệ Thái Thương Tông đi tới, sắc mặt lạnh dọa người: "Nếu ông nói mình không có ý hại người, vậy vì sao lúc nãy lại ném cái nón xuống?"

Vợ chồng Huống Chí Minh lập tức lấy lại tinh thần, nhớ lại chuyện vừa nãy thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Lão quỷ hừ một tiếng không trả lời, rõ ràng là thái độ không hợp tác, Huống Chí Minh đang định nói lý lẽ thì chỉ thấy Vệ Tây hung ác bật dậy: "Tôi quản ông ta vì lý do gì ném xuống, tóm lại đã làm đồ nhi cùng sư huynh sợ, sư phụ kéo đầu ông ta xuống cho đồ nhi hả giận!"

Vệ Tây nói xong thì muốn động thủ, lão quỷ kinh ngạc tới ngây người: "Đạo sĩ các người sao lại không nói lý lẽ như vậy?"

Huống Chí Minh: "..."

Lão quỷ tự biết mình đánh không lại Vệ Tây, chỉ có thể tức giận đùng đùng giải bày: "Ai thèm tổn thương đồ đệ anh chứ? Người tôi muốn đập là tên nhóc kia!"

Ông cụ âm trầm nhìn chằm chằm Bách Hạo, Bách Hạo mặc dù sợ tới mất hồn mất vía nhưng vẫn theo bản năng lạnh người, run lập bập.

Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy cũng sửng sốt: "Vì sao a?"

Lão quỷ nói: "Không đập choáng váng, chẳng lẽ để nó quay về dẫn người tới tiếp tục khởi công à? Mơ đi!"

Ý tứ rõ ràng là muốn tòa nhà tiếp tục bỏ hoang, chuyện này đại đa số mọi người không biết, thủ đô lớn như vậy, số lượng nghĩa địa lại rất nhiều, sau đó được chuyển thành khu tái phát triển, đất nghĩa địa được xây dựng thành trường học tiểu khu có không ít, thế nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải nguyên dân tính tình lớn như vậy, gắng gượng trì hoãn công trình gần mười năm.

Sóc Tông nheo mắt: "Bất quá chỉ là miếng đất chôn xương thôi, các người sớm muộn gì cũng đầu thai thôi."

Lão quỷ lạnh lùng trừng Bách Hạo: "Có đầu thai cũng không cho xây!"

Dáng vẻ cố chấp như vậy thực sự không giống quỷ thọ chung chính tẩm, trừ phi chết oan, bằng không sao lại có chấp niệm lớn đến vậy?

Huống Chí Minh khó xử, người ta quả thực đã chôn ở đây rất nhiều năm, bàn về bối phận thì cũng danh chánh ngôn thuận, giờ đối phương sống chết không chịu phối hợp, anh cũng không có cách nào làm ra chuyện đánh đuổi, thật sự bế tắc.

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy không đúng lắm, sao ông cụ này nói chuyện cứ như hai bên có thù vậy?

Vì thế anh vội vàng tiến tới bên tai sư phụ nhà mình thì thầm vài câu, thấy Vệ Tây có chút không tình nguyện gật đầu mới mỉm cười đứng ra giảng hòa: "Ai nha, mọi người việc gì phải căng như vậy a? Có gì ngồi xuống từ từ bàn bạc, cụ ơi, công ty Bách tiên sinh đây muốn giành được hạng mục lớn thế này cũng không dễ dàng, đúng không? Một mảnh đất lớn thế này không biết tận dụng thì chắc chắn sẽ thua lỗ lớn, các cụ cần gì phải làm khó dễ người trẻ tuổi như vậy a? Có phải công ty bọn họ làm gì làm các cụ không hài lòng không ạ?"

Lão quỷ không thèm để ý tới Đoàn Kết Nghĩa, hừ lạnh.

Vệ Tây nhíu mày: "Việc gì phải nói nhảm với ông ta, để sư phụ rút đầu ông ta cho đồ nhi chơi."

"..." Lão quỷ khuất nhục trợn mắt trừng Vệ Tây, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Bách Hạo rồi mới nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Anh tự hỏi nó đi."

Bách Hạo: "???"

Bách Hạo rốt cuộc lấy lại tinh thần, lúc này lại bị chỉ trích tới ngơ ngác: "Tôi... tôi sao a? Công ty tụi tôi cũng đâu có làm gì?"

Lão quỷ căm giận: "Các người không làm theo quy củ, không trọng trưởng bối, giờ lại còn dám tranh cãi à?"

Bách Hạo oan uổng muốn chết: "Quy củ?? Quy củ gì? Cụ ơi, con nào có không tôn trọng các cụ a?!"

Huống Chí Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng nghĩ tới gì đó: "Lão... tiên sinh, có phải ý ngài là nghi thức cung phụng trước khi khởi công không?"

Lão quỷ lộ ra dáng vẻ bị nói trúng tâm sự: "Hừ!"

Bách Hạo lại càng oan uổng hơn: "Không có khả năng, tôi nhớ trước khi khởi công đã có làm nghi thức a, cung phụng không phải mấy món heo gà nhang đèn à? Trong nghề vẫn luôn làm vậy mà? Tụi tôi cũng có thông báo cho công ty xây dựng."

Lão quỷ nghe vậy thì lại càng tức giận hơn, dáng vẻ rõ ràng là Bách Hạo nói xạo, Đoàn Kết Nghĩa thấy hai bên giằng co không thôi, anh dứt khoát nhờ ngoại viện, lên mạng tìm kiếm tin tức về xây dựng hải cảng.

Công trình lớn như vậy, trên mạng có rất nhiều tin tức từ nhiều năm trước, may mắn trên một trang web còn lưu lại đoạn clip bắt đầu khởi công, mở ra xem thì quả nhiên có tiến hành nghi thức, thế nhưng khi nhìn rõ đồ tế phẩm để trên bàn thì lập tức câm nín.

Sóc Tông đang suy tư thì thấy sư huynh nhà mình lộ ra dáng vẻ một lời khó nói hết nhích tới gần, đưa di động tới ý bảo mình xem.

Sóc Tông dời tầm mắt, nháy mắt nhìn thấy là một nhóm người ngoại quốc tóc vàng ngây ngốc cung kính quỳ lạy trước công trường, còn có chiếc máy tính bảng đời đầu sớm đã bị đào thải nằm trên bàn thờ.

Sóc Tông: "........."

Sau khi nhìn hình ảnh này, Bách Hạo cũng khiếp sợ bật dậy: "Ôi mẹ ơi! Người nước ngoài không đáng tin đến vậy sao? Tôi bảo bọn họ cúng heo quay gà quay, bọn họ cư nhiên lại dùng ipad cúng?!"

Nhất thời Bách Hạo cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thật sự là oan hơn cả đậu nga, công ty tiến hành xây dựng công trình này bảy tám năm không xong, con mẹ nó chỉ vì ban đầu khởi công không chịu cúng heo thật thôi sao...

Này rốt cuộc là chuyện gì a?

Bách Hạo thực muốn khóc, một con heo gây ra huyết an, tổn thất của công ty suốt mấy năm qua phỏng chừng có thể mua được heo của toàn quốc.

"Không phải chuyện heo gà gì cả!" Lão quỷ lại nói: "Này là vấn đề tôn trọng! Nếu bọn họ không tôn trọng bọn tôi, lão phu việc gì để cho bọn họ đào bới mộ phần của mình chứ?"

Trừ bỏ Vệ Tây, tất cả mọi người, bao gồm cả Sóc Tông đều cảm thấy câm nín, Sóc Tông bình tĩnh chuyển ánh mắt qua nơi khác, không rõ vì sao mình còn ngây ngốc ở đây.

Vẫn là chú Thân hiểu tâm tư quỷ, hiểu bọn họ xoắn xuýt cái gì, liền bay tới khuyên giải vài câu: "Ai nha cụ ơi, kiến trúc sư người nước ngoài đâu có hiểu quy củ nước chúng ta, tôi thấy công ty khai phá thực sự không có ý này, cụ đừng canh cánh trong lòng làm gì, có mâu thuẫn thì ngồi xuống thảo luận, bọn họ làm lại nghi thức được không?"

Mặc dù vừa nãy mới đánh một trận nhưng hai bên đều là quỷ, lão quỷ nghe chú Thân khuyên nhủ thì có chút động tâm, bất quá vẫn nhăn nhăn nhó nhó không chịu tỏ thái độ.

Vệ Tây thấy vậy thì phiền, lạnh lùng nói: "Cứ túm đầu ông---"

Nhị đồ đệ giơ tay đặt lên vai Vệ Tây, ngắn gọn nói: "Đoàn Kết Nghĩa, gọi điện thoại cho trưởng bối Khâu Quốc Khải."

Đoàn Kết Nghĩa sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng: "Hóa ra bọn họ cũng đang xếp hàng chờ đầu thai nên tạm thời ở lại nhân gian? Mẹ Khâu tổng từng nói trong thời kỳ này nếu dám gây chuyện phạm pháp thì có thể tố cáo..."

WTF!

Lão quỷ đầu kinh ngạc, đám người này rốt cuộc là sao a, ngay cả quy củ này mà cũng biết?!

Lão quỷ sợ bị khiếu nại sẽ ảnh hưởng tới chuyện đầu thai nên không dám nhăn nhó nữa, không thể làm gì hơn là không cam lòng trợn mắt nhìn Bách Hạo, sau đó hướng chú Thân nói: "Để nó tới nói chuyện với tôi."

Bách Hạo loạng choạng, ù ù cạc cạc đi tới, đầu óc choáng váng không nghĩ được gì, ôi mẹ ơi, đời này anh cư nhiên có thể đàm phán với quỷ...

Nhóm quỷ nguyên trụ ở đây nghe thấy đàm phán thì hệt như ong vỡ tổ tràn tới, chú Thân lắc mình trở thành người trung gian, hiện trường giương cung bạt kiếm trở nên chính quy hơn hẳn, chú Thân giữ cũng không thiên vị đồng loại, thấy người sống duy trên bàn đàm phán có vẻ không đủ não để dùng, thỉnh thoảng còn giúp anh gạt bỏ những đòi hỏi vô lý của quỷ nguyên trụ.

Đoàn Kết Nghĩa thấy tình cảnh này thì vui sướng, không khỏi cảm thán với Vệ Tây: "Không đánh mà thắng a sư phụ. Công ty chúng ta có thể mở thêm một lĩnh vực là [Kim Bài Điều Giải] a sư phụ."

Tông môn nhà mình thay Bách Hạo giải quyết phiền phức lớn như vậy, sau này thảo luận chuyện nhà trọ cho nhóm nhân viên thực tập khẳng định ổn thỏa.

Vợ chồng Huống Chí Minh: "..."

Hai bên nhân quỷ khó khăn lắm mới bàn xong điều kiện, bắt tay giảng hòa, Bách Hạo cũng cạn kiệt sinh lực, lúc được đám người đưa về thì biểu tình chẳng khác nào đứa ngốc.

Bách Hạo ngây ngốc hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy nên gọi cho đồng nghiệp trong tổ hạng mục đang ở trong bệnh viện để hỏi thăm tình huống Tiểu Kha.

Đồng nghiệp báo cho anh biết Tiểu Kha vẫn còn hôn mê, nguyên nhân không thể xác định, bác sĩ cũng không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại. Nhóm quỷ nguyên trụ vừa ký kế hiệp nghị hòa bình xong nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, lão quỷ trước đó vẫn hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng cũng nói: "Mặc dù là cậu ta tự mình hụt chân ngã xuống lầu, thế nhưng căn nguyên cũng vì nhìn thấy lão phu, lão phu phải tự mình nói xin lỗi."

Lão quỷ dứt lời, Bách Hạo còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã liếc nhìn về một phía xa xa, sau đó loáng cái đã không thấy bóng dáng.

Mười phút sau, Bách Hạo vẫn chưa hết hốt hoảng đột nhiên nhận được điện thoại của đồng nghiệp.

Giọng điệu đồng nghiệp có chút kinh hoảng, bên kia đầu dây còn có tiếng điện tâm đồ cảnh báo: "Bách tổng!!! Làm sao bây giờ??? Điện tâm độ của Tiểu Kha đột nhiên dao động kịch liệt!!! Có phải cậu ấy gặp nguy hiểm không a???"

Trong tiếng hỗn loạn của đồng nghiệp, Bách Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trầm mặc cúp máy.

*****

Bên kia, Vệ Tây thấy chuyện được giải quyết, cậu khá hài lòng với hiệu suất làm việc của nhóm nhân viên thực tập của công ty và đồ đệ.

Đoàn Kết Nghĩa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao phó, mặc dù thủ đoạn có chút khác với mọi người nhưng anh vẫn cảm thấy mình rất tiến bộ, vội vàng chạy tới bên cạnh sư phụ chờ được khen.

Vệ Tây rất quý hai đồ đệ, thấy đại đồ đệ hệt như cún con nhìn mình chằm chằm, nghĩ tới trước đó đối phương còn bị đám quỷ thất đức ném nón bảo hộ dọa hoảng, cậu vừa đau lòng lại cảm thương, liền đưa tay xoa đầu.

Kết quả mới đưa tay xoa tóc Đoàn Kết Nghĩa thì nhị đồ đệ ở bên cạnh đã nhích tới gần vài bước, trầm mặc nhìn cậu.

Vệ Tây: "Sao vậy?"

Nhị đồ đệ há miệng, tựa hồ có chút khó mở miệng, ánh mắt nhìn bàn tay đang xoa đầu Đoàn Kết Nghĩa của Vệ Tây, qua một hồi lâu mới từ kẽ răng phun ra một câu: "...chân đau."

...*...

[Tác giả] Đoàn Kết Nghĩa: "..." Dùng sắc tranh sủng! Vô sỉ!

...*...