Đồ Điên!

Chương 57-2




- Đừng đi..

Ánh mắt hắn buồn bã.

- Bỏ ra!

Nó vùng vẫy...

- Tôi nói anh bỏ ra.

Hắn ôm lấy nó từ đằng sau.

Nó tức giận vùng ra khỏi vòng tay hắn..

- Tôi...chỉ là một món đồ chơi của anh thôi sao?

-......

- 1 tháng trước anh đã vứt bỏ tôi như một đống rác cơ mà.Tại sao bây giờ anh còn dám mở mồm nói tôi đừng đi. Dừng lại đi...tôi đã quá mệt mỏi rồi.

- Tôi xin lỗi...nhưng...tôi không thể chịu được nữa rồi..Tôi nhớ em..

Nó đỏ mặt...rưng rưng nước mắt..

- Tôi chỉ là một trong số những lựa chọn của anh thôi sao?

- Anh..

Nước mắt của hắn đang rơi đầy trên mặt...

Nó quay lại...khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho hắn.

- Dừng lại ở đây thôi..Sẽ chẳng dễ dàng đâu để nắm lại một bàn tay đã buông..Chia ly là điều em chưa bao giờ muốn chọn..Anh hãy cứ sống tiếp cuộc sống của anh và hãy tiếp tục làm điều anh muốn. Em cũng thế cũng sẽ làm những điều mình muốn..và em sẽ mãi dõi theo anh...

Hắn ôm chầm lấy nó...

Cả 2 đều òa khóc trong bờ vai nhau...

- Anh sẽ nhớ em lắm đấy.

- Em cũng thế.

Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là anh. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát.

.Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên anh đi rồi em không có quyền gượng ép, em không có quyền níu kéo cũng chẳng có quyền cố giữ lấy.Nhưng anh à, em sẽ nhớ anh lắm đấy...mối tình đầu của em..

.Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay từ đằng xa.

- Cảm động quá ha

Là người phụ nữ đó..

Đúng là mụ ta đã ra khỏi tù..

- Bà...- nó cất tiếng..

- Con gái của ta đã lâu lắm rồi không gặp lại...

- Tôi không phải là con gái của bà.

- Con nói gì vậy? Con là con gái của ta mà.

-..........

- Con gái à...nhưng tại sao? tại sao con lại hại ta..

- Tất cả lại tại bà...chính bà đã hại bà tôi..

Mụ ta không nói gì mà tiến về phía nó..

'' Tùm'' mụ đẩy nó rơi xuống hồ bơi cạnh đó..