Đồ Điên!

Chương 69-1




Nó quay trở ra ngoài..

Nó muốn thoát khỏi đây, nó sợ..nó sợ phải nhớ lại những kí ức đau buồn đó..Nó sợ..

Cơ thể nó lúc này bỗng không có chút sức lực..

Những kí ức đó..những ngày tháng chứng kiến bà nó mất, những khoảng thời gian mà nó phải chịu đựng bên những hận thù.

Nó nằm gục xuống lề đường...

~ Tối hôm đó ~

Nó tỉnh giấc..

Đầu nó lúc này quay cuồng và không có chút sức lực.

Bên cạnh nó lúc này là hắn..

Hắn cũng nằm gục bên nó..

Nó nhìn hắn, ánh mắt u buồn.

Khẽ lấy tay nó vuốt lấy tóc hắn.

- Nếu như...chúng ta chưa từng quen nhau..thì có lẽ sẽ không phải đau đớn như lúc này.

Nó khóc..

Những giọt lệ còn nóng rơi xuống.

Nhẹ nhàng nó bước xuống giường..tiến ra ngoài..

Bàn tay đó..bỗng nhiên níu nó lại.

Nó bất ngờ..

- Ở lại đi.

Ánh mắt nó lúc này chạm vào ánh mắt hắn.

Hắn lạnh lùng lắm..

Gương mặt không chút biểu cảm.

Phải chăng, hắn không muốn gặp nó.

- Không cần đâu, tôi ổn. - nó gạt tay hắn ra.

Hắn đứng dậy, kéo lấy nó một lần nữa.

- Tôi nói là ở lại đi, cô còn chưa khỏe hẳn mà....đừng đi.

~ Một lát sau ~

Hắn bê ra cho nó một tô cháo.

- Ăn đi.

- Tôi đâu có ốm mà ăn.

- Tôi nói ăn đi..

- Không thích.

- Cô..

- Lêu lêu..

Hắn tức tối.

- Được thôi không ăn chứ gì..thế thì tôi ăn..

Hắn đưa thừa cháo từ từ vào miệng, ra vẻ ngon lắm..

- ƯM..cháo mình làm có khác ngon thế..thơm nữa chứ

Mùi thơm cứ thế phảng phất ra..

Nó cứ nhìn theo..

- Cháo gà hả? - nó hỏi.

- Không nhìn hay sao mà hỏi..thơm quá..ui chao miếng thịt ngon hết sảy.

Nó liếm môi nuốt nước bọt..

Bụng nó lúc này cũng reo hò ghê lắm.

- Cho miếng đi.

- Sao lúc nãy kêu không ăn..

- Hừ..thế có cho không?

- Hahaha - hắn bật cười - Đây..ăn đi.

Nó cầm tô cháo..sụt sụt..

- Cẩn thận nóng kìa..

Không để ý, nó dốc tô cháo một hơi hết luôn.

Hắn trố mắt nhìn.

Nó nhìn hắn rồi phì cười..

Lâu lắm rồi nó mới được cười sảng khoái như thế.

Mọi muộn phiền cứ thế biến mất..

Ánh mắt hắn cũng dần thay đổi, hắn nhìn nó cười theo..