Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 57: Lạc Thần phiên ngoại ( nhất ) – Ai cùng quen năm xưa




Hiện tại là năm bao nhiêu?

Trong triều ai đang ngồi trêи ngai vị hoàng đế, ta một mực không biết.

Thời gian, đối với một người như ta mà nói, chẳng qua đều vô dụng, cảm tình cũng giống vậy.

Cho dù hoa nở sáng lạn lóa mắt thế nào, ta cũng không thể ngắm. Rốt cuộc nhiều năm trôi qua, ta quay đầu nhìn lại thấy hoa nở hoa tàn không biết bao nhiêu lần, mà ta vẫn chỉ là một dạng.

Trong tận đáy lòng, ta chán ghét cuộc sống như vậy.

Mà cũng từ trong sâu nhất đáy lòng, vẫn có một cái thanh âm nói chuyện, ta mỗi đêm lắng nghe , nghe thấy nó nói với ta: “Trọn đời cơ khổ”.

Trọn đời cơ khổ.

Không thể yêu, không thể hận.

Đây là kiếp oán của ta, là nhân hối của ta.

“Cô….cô nương ngươi ngàn vạn lần đừng đi tới phía trước….. Đừng đi tới phía trước , phía trước… Phía trước.. Có… Có..”

Ngăn ta lại là một trung niên nam tử thái độ nghiêm trọng tới mức cà lăm, hắn lúc này gấp gáp đến độ quắn quéo, mặt trướng đỏ bừng. Ta chờ hắn hồi lâu, hắn mới nói đầy đủ: “Phía trước….Có ….có quỷ…. Ăn thịt người, rất hung ác!”

“Quỷ?”

Ta cảm thấy sự hoảng sợ trong lời hắn nói, nhìn hắn vươn cánh tay cường tráng ngăn lối ta đi đến, bộ dạng chắc là một một thôn dân thuần phác sống gần đây.

” Đa tạ nhắc nhở.”

Ta đẩy cánh tay đang chặn đường của hắn ra, chân không hề dừng lại, hướng khu rừng sâu kia đi tiếp, đằng sau truyền đến tiếng la lên vì không ngăn được của hắn.

Quỷ sao?

Ta gặp rất nhiều, tự nhiên không sợ.

Hiện tại là cuối mùa thu, trong rừng phong cũng dĩ nhiên ngả từ màu vàng sang đỏ, phóng tầm mắt tới trước là một mảnh thê thê thảm thảm màu đỏ, giống như một ngọn lửa buồn tẻ, sờ lên , lại lạnh ngắt, mà trời xanh thì cũng chuyển sang màu xám, ẩn ẩn thêm một chút hồng, trông cực kì ảm đạm.

Dưới chân đọng lại không biết bao nhiêu lá rụng, loang lổ hỗn tạm, phía dưới đã hoai mục, mặt trêи cũng không thoát khỏi vận mệnh,

Dẫm lên đám lá khô, lá cây vỡ tan phát ra một âm thanh thật chán ghét.

Một mảng không khí trôi nổi khó chịu, trộn lẫn với một hương vị chán ghét nhất nhất truyền vào mũi ta.

Là mùi tử thi và mùi mộ cùng một dạng.

Mắt liếc qua, quả nhiên có một bóng dáng màu đen đang từ từ hướng tới gần ta. Xiêu vẹo thân hình, hai cái tay gầy khô đong đưa qua lại, cũng không biết mấy con quỷ đáng thương này như thế nào lại chạy ra từ nấm mồ, âm khí chưa kịp hình thành, hành động còn thực chậm chạp.

Nó vươn xương ngón tay màu đen hướng ta chộp tới. Lập tức ta nhìn gần , thấy mặt trêи rõ ràng chỉ còn lại có cái khung xương, bị khí huân thành màu đen.

Chính là nó tuy có vẻ hung mãnh nhưng thực ra lại không chịu nổi một kϊƈɦ, ta chém một cái, nó liền lỏng lẻo tiêu tán, mấy cái xương tay xương đùi không do dự rơi xuống đất, cùng với đám lá rụng tạo thành một màu đỏ đen rườm rà.

Ta cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu rơi ra, đầu lâu kia hai hõm xoáy oán độc nhìn ta.

“Đầu thai đi”

Đơn giản mặc niệm một câu, bỏ lại tên khách không mời mà đến, tiếp tục chạy đi. Sắc trời dần tối, có cơn gió lạnh lẽo ùa vào mặt ta, rất lạnh. Nhưng cơ thể hiện nay của ta so với cơn gió kia còn lạnh thấu xương hơn Thường thường có khí lạnh chậm rãi sinh ra từ bên trong xương rồi tràn ra giày vò ta.

Ta biết, đây là vi phạm luân thường, là trêи trời cho ta báo ứng.

Ta đáng phải trả giá như vậy.

Lần phát bệnh trước cách đây khá lâu, hôm nay ước chừng trốn không thoát, trước mắt cần sớm xuyên qua cánh rừng này, vào trấn. Nếu phát bệnh bây giờ, trong rừng không có người, e rằng lũ âm thi thoát ra sẽ không tha mạng ta.

Đi vào sâu bên trong, lại truyền đến một tiếng đánh nhau vang lên, không, chính xác ra là thanh âm lợi khí bẻ tan xương cốt.

Chói tai, điên cuồng.

Ngoại trừ thanh âm này, chỉ còn lại tiếng gió. Trước mắt một đám khung xương xanh đen, đầu lâu, xương tay, xương đùi, xương sườn, hỗn độn chất chồng, chứng tỏ một trận tàn sát không tiếng động.

Một đồng âm thi vây quanh bị một trận gió lạnh thổi bay tán đi, trong lớp lớp màu đen ấy chớp lên một cái thân ảnh nho nhỏ rực rỡ, chuyển động nhanh như tia chớp, thân thủ giống như quỷ mị, đem đám âm thi đang ùa lên đánh lui.

Ảm đạm trong ánh mặt trời, cái thân hình nhỏ gầy ẩn ẩn lưu chuyển.

Ta đến đây mới hiểu được, ” quỷ ” trong lời người ta nói, có lẽ không phải là đám âm thi từ mộ đả thương người, mà là chỉ người ở giữa kia.

Ác quỷ, chính là Tu La.

Ta đến gần, trận này đánh đã xong. Âm thi không đổ máu, chỉ rơi tán đám khung xương, bị người nọ nghiền thành từng mảnh từng mảnh, hóa thành cát bụi.

Rồi sau đó người nọ dừng lại, trong mảng tối cầm trường kiếm yên lặng nhìn ta.

Nàng chỉ là một đứa nhỏ, lại là một đứa nhỏ cực kì xinh đẹp, gầy yếu, nho nhỏ thân mình, giống nhau trong trẻo. Tóc dài như tơ lụa hảo hạng đơn bạc phi trêи vai, cổ áo tùy ý là một vòng lông hồ ly, màu bạc da lông đổ xuống, cả người giống như một con búp bê tinh xảo.

Người giống như búp bê, không thể chạm vào, một cái đụng cũng làm vỡ nát.

Giữa trán in dấu một cái mảnh trăng khuyết màu đỏ tươi, tinh tế nho nhỏ, giống như máu, mà đôi mắt cũng màu đỏ tươi như hồng bảo thạch.

Ta bị cặp mắt kia làm cho kinh sợ, cả đời, cũng không quên được ánh mắt nàng.

Màu đỏ như bảo thạch, không tạp chất, bên trong hỏa diễm tràn ngập.

Lập tức an tĩnh tiến đến, hồng sắc trong mắt nàng như ôm lấy ta.

Nàng tới gần ta từng bước, ta liền thối lui từng bước, quanh thân bị một cỗ hơi thở đáng sợ áp chế. Nếu là bình thường, ta sẽ không sợ nàng, nhưng cơ thể ta lúc này, hàn khí đang tán càng lúc càng nhanh, như con kiến gặm nhấm xuyên thân thể ta qua lại, không thể chịu đựng nổi. Ta bắt đầu run rẩy, kiếm trêи tay rốt cuộc cũng cầm không được, rơi trêи mặt đất, đồng thời thân thể cũng theo vậy ngã xuống.

Phía sau lưng là vỏ cây thô ráp, lui không thể lui, không chỗ thối lui. Quanh thân máu giống như đông lại, lạnh lẽo đến mức hít thở cũng không thông, loại khổ sở này lặp lại, lần này so với lần trước lại càng khó chịu, giống như ta bị kéo vào một vực băng thật sâu.

Nàng có vẻ không có ý dừng lại, mũi kiếm của theo cước bộ của nàng cạo qua lá cây, chậm rãi chuyển động. Cuối cùng đứng trước mắt ta, rõ ràng là một đứa trẻ nho nhỏ, lại ở trêи cao liếc mắt xuống nhìn ta.

Nàng, là muốn giết ta sao?

Giống như những gì nàng vừa làm.

Thật nguy hiểm.

“Ngươi….Phát run?”

Người trước mắt mở miệng, tiếng nói trong trẻo, rõ ràng thực non nớt, mà lại cho ta cảm giác cấp bách như vậy. Mà ta dĩ nhiên lạnh tới mức nói không ra lời, thân thể đều cứng ngắc.

Tò mò về tiểu hài tử kì quái nàng, rõ ràng vừa rồi còn như ác quỷ, mà lúc này lại hỏi chuyện ta.

“Ngươi rất lạnh?”

Nàng thấy ta không trả lời, lại hỏi ta, nghiêng người đến trước mắt ta. Con ngươi màu đỏ như thủy triều dần rút đi, hiện ra nguyên bản một đôi mắt xám tro sâu thẳm, ôn hòa màu sắc, cùng với đôi mắt rực rửa lúc nãy hoàn toàn không giống nhau. Lập tức ta thấy nàng vươn tay đến, dán tại trêи trán ta, mềm mại, ấm áp.

“Ngươi thật giống một khối băng, thật đáng thương”.

Đáng thương.

Đúng vậy, ta thật sự đáng thương, sống trêи đời như cái xác không hồn, cho dù sống không nổi cũng phải sống.

Trọn đời cơ khổ sao?

Ta lúc nào cũng phải chịu hàn tật, cô đơn, khó khăn?

Không bằng như vậy ngủ, cũng không thể hi vọng.

Ánh mắt muốn không mở ra được, thân thể lại có một hơi thở ấm áp dựa lại, cùng ta dán chặt. Tuy là đơn bạc thật nhỏ thân mình, nhưng lại giống như lửa nóng. Ở chỗ cổ có áo lông nhẹ nhàng lướt qua khiến ta thấy ngứa.

Trước mắt chỉ có đôi mắt sâu màu tro của nàng, bên trong bạc quang loáng lên rồi lại đạm xuống.

Hoảng hốt ta mở miệng đối nàng nói chuyện, ta hỏi nàng: “Ngươi tên gì?”

Nàng lại đáp: “Ta đã quên”.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, chương này là Lạc cô nương lần đầu gặp Sư Sư phiên ngoại, vì thế, về sau hội chậm rãi tiếp tục sẽ có phiên ngoại của Lạc cô nương.

Kỳ thật hướng nhìn đều từ thị giác của Sư Sư, hướng nhìn của Lạc cô nương và Tiểu Vũ là phiên ngoại, nhưng là toàn bộ truyện xưa kết hợp xem mới đầy đủ.

Đây là phiên ngoại thứ nhất, còn có rất nhiều, khụ khụ, rất nhiều.

Phiên ngoại của Tiểu Vũ phải đến quyển bốn mới có.