Dò Hư Lăng (Hiện Đại Thiên)

Chương 464: Vết máu




Lúc trước đám người Triệu Tông từng ở mạch tỉnh bị tập kϊƈɦ, Sư Thanh Y nhìn thấy vết máu kia, trước tiên liền nghĩ đến lúc ấy đám người kia xuống mạch, trong số các thần quan hẳn là có người bị thương, lúc này mới khiến cho vết máu lưu lại tại đây.

Nhưng đợi nàng đến gần quan sát, mi tâm lập tức nhăn lại.

Bên cạnh vết máu còn có một loạt dấu chân.

Bởi vì những dấu chân kia dẫm lên trêи rêu mạch tinh, rêu mạch tinh bị dẫm khiến cho bề mặt bị lõm xuống dưới, phác họa ra hình dáng rõ ràng của dấu chân. Từ dấu chân hỗn độn cho thấy lúc ấy bước chân của người này rất lảo đảo, máu từ trêи thân người này rơi xuống, nhuộm đỏ cả rêu mạch tinh, cùng dấu chân xen lẫn vào một chỗ.

Lạc Thần ngồi xổm xuống, ánh mắt quét đến vết máu cùng dấu chân, đạm nhạt nói: “Vết máu còn chưa khô.”

Triệu Giác đứng ở một bên, kinh ngạc nói: “Lúc trước chỉ có gia phụ cùng tùy tùng của hắn xuống mạch, đều đã rời khỏi một đoạn thời gian lâu như vậy, nếu là vết máu từ khi đó lưu lại, tại sao lại chưa khô? Chẳng lẽ……”

Nói đến chỗ này, sắc mặt khẽ biến.

Trạc Xuyên gặp chuyện này vẫn thực bình tĩnh, nói: “Đúng vậy, nếu như chưa khô, tất nhiên là bởi vì vết máu mới được lưu lại cách đây không lâu. Ngoại trừ chúng ta, hiện tại trong mạch tỉnh còn có người bên ngoài, đối phương chỉ xuống mạch sớm hơn chúng ta một bước.”

Sư Thanh Y dò xét Triệu Giác, hỏi hắn: “Lần này xuống mạch, ngươi còn an bài người nào đi trước dò đường sao?”

“Điện hạ, thần hạ cũng chưa từng an bài qua bất luận kẻ nào, lần này những thần quan mang đến đều ở nơi đây.” Triệu Giác thần sắc lo lắng, lại nói: “Nếu như thật đúng là có người xuống mạch trước chúng ta, vậy hắn xác thực là người trong Triệu mạch, nếu không hắn không cách nào tiến vào mạch tỉnh. Nhưng người trong Triệu mạch, không có mạch chủ cho phép, thì không thể một mình xuống mạch, người lưu lại vết máu này đã làm trái lệnh mạch chủ.”

“Ngươi ở trong Triệu mạch, khi trước có từng phát giác ra dấu vết để lại nào khiến ngươi cảm thấy dị thường không?” Sư Thanh Y hỏi tiếp: “Trong lòng có hoài nghi kẻ nào không?”

Triệu Giác nhíu mày: “Thần hạ thật sự không thể nghĩ ra được là người phương nào. Mà lúc trước những thần quan theo gia phụ xuống mạch đều bị thương, cũng không cách nào tiếp tục xuống mạch nữa.”

Sư Thanh Y trầm ngâm.

Lạc Thần còn đang ở đằng kia cẩn thận xem xét tình huống xung quanh vết máu, Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Lạc Thần, nói nhỏ cùng nàng: “Phát hiện cái gì sao?”

Lạc Thần nói: “Nơi này là khởi điểm của vết máu, người này đúng là bị thương ở nơi đây. Rêu mạch tinh mềm mại, dễ dàng lưu lại dấu vết, nơi này chỉ có dấu chân của một mình hắn, cũng không xuất hiện dấu vết đánh nhau, hẳn là người này đi đến đây đột nhiên bị tập kϊƈɦ.”

“Ngươi nhìn phương hướng những dấu chân này của hắn.” Ánh mắt Lạc Thần hướng về phía bên trêи rêu mạch tinh.

Sư Thanh Y cẩn thận quan sát nơi những dấu chân bắt đầu.

Dấu chân này mang theo máu, chủ nhân của dấu chân lúc ấy ở đây từng có loại hành động thế nào, liền có thể từ trong dấu chân nhìn ra được vài phần manh mối.

Sư Thanh Y chỉ vào một nơi chồng chất dày đặc dấu chân, nói: “Dấu chân nơi này của hắn có nhiều trùng điệp nhất, hẳn là lúc hắn đứng ở nơi này đã bị tập kϊƈɦ, mà đợt tập kϊƈɦ này đến rất bất ngờ. Vì vậy hắn ở chỗ này quan sát bốn phía, cảnh giác bên trong, chân cũng ở chỗ này không ngừng thay đổi phương hướng, xoay mấy vòng nhỏ, muốn nhìn rõ ràng.”

Ánh mắt Lạc Thần dâng lên chút lạnh lẽo: “Bình thường nếu như đột nhiên bị thương như vậy, sẽ rất nhanh nhìn thấy kẻ đột kϊƈɦ. Nhưng hắn ở tại chỗ cảnh giác lặp lại nhiều vòng như thế, có thể tưởng tượng ra hắn nhất thời tìm không ra người phương nào đã tập kϊƈɦ hắn. Mà kẻ tập kϊƈɦ cũng không giẫm lên rêu mạch tinh, hoặc là đối phương công kϊƈɦ từ đằng xa, hoặc là đối phương có thể bay trêи không trung, không cần rơi xuống đất.”

Triệu Giác nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, nói: “Người Hoàng Đô chúng ta đều tinh thông cung tiễn, bay trêи không trung, hoặc công kϊƈɦ từ xa, đối với người Hoàng Đô chúng ta mà nói quả thật rất dễ dàng.”

Sư Thanh Y híp mắt lại: “Ý của ngươi là, người công kϊƈɦ chính là người trong Triệu mạch? Dù sao chỉ có người của Triệu mạch mới có thể xuống mạch này, thần quan khác mạch cũng không cách nào vào được.”

“Có thể là do quỷ vật bên trong, dù sao lúc trước gia phụ đã từng nói qua, phía dưới đáy mạch tỉnh có thứ đang du đãng, rất khó phát giác ra nó, sau khi bị vật kia tập kϊƈɦ, cũng không thể lập tức phán đoán vật kia đang ở nơi nào.”

Ngữ khí của Triệu Giác đột nhiên ngưng trọng, chuyện lại chuyển sang hướng khác, theo trật tự phân tích rõ ràng, nói: “Nhưng nếu là người của Triệu mạch cũng dễ dàng nói được thông suốt. Dưới đáy mạch tỉnh hiện giờ lờ mờ tối tăm, xa hơn một chút liền thấy không được rõ ràng, nếu có người núp ở phía xa, bắn tên trộm vào người này, lại trốn đi, cũng sẽ không ở bên trêи rêu mạch tinh lưu lại dấu vết, lại có thể đạt tới mục đích đả thương từ xa.”

“Nếu có thể nói thông suốt như vậy, người bị thương này là người của Triệu mạch, người công kϊƈɦ cũng là người của Triệu mạch.” Trong mắt Sư Thanh Y nổi lên ý vị không rõ, chỉ là nói: “Triệu Giác, Triệu mạch của các ngươi náo nhiệt như vậy sao? Còn đấu tranh nội bộ?”

Trêи mặt Trệu Giác toát ra mồ hôi, nói: “Những thứ này đều là thần hạ suy đoán, trước khi hết thảy mọi thứ rõ ràng, thần hạ không dám vọng đoán cái gì.”

Sư Thanh Y mỉm cười nói: “Đó là ta vọng đoán.”

“Thần hạ tuyệt không có ý này!”

Sư Thanh Y như cũ chỉ là mỉm cười.

Nụ cười kia nhìn rất ôn hòa, lời nói ra ngược lại là lạnh lẽo, Sư Thanh Y nói: “Tộc nhân của ta đều tinh thông cung tiễn, tầm bắn xa, uy lực cực lớn, nói ra thật đúng là thích hợp nhất để bắn tên lén. Toàn bộ tộc nhân của ta khi tiến nhập Cung Các huấn luyện, điều thứ nhất học đươc, chính là quang minh lỗi lạc, tuyệt không ám phóng bắn lén. Triệu Giác, ngươi có nhớ khóa học thứ nhất lúc ngươi còn niên thiếu ở Cung Các sao?”

“Thần hạ ghi nhớ, tất không dám quên!” Triệu Giác khom người nói.

Sư Thanh Y quay đầu, nhìn Triệu Nghiễn đang đứng yên lặng một chỗ.

Triệu Nghiễn không ngờ tới Sư Thanh Y lại đột nhiên hỏi hắn, vội nói: “Thần hạ cũng nhớ rõ.”

“Nhớ rõ thì tốt.” Sư Thanh Y mỉm cười gật đầu nói: “Muốn học dùng cung, trước học làm người, đây chính chỗ tinh túy của khóa thứ nhất ở Cung Các.”

Nàng cười như gió xuân tháng ba, trong mắt lại là mùa đông tuyết lạnh, dùng thanh âm ôn nhu nhất trêи đời, nói ra lời lạnh lẽo nhất: “Ta hận nhất là kẻ bắn tên lén, nhất là lại xuống tay với người cùng tộc. Nếu như Triệu Giác suy đoán là thật, quả thực là có người trong Triệu mạch dùng tên bắn lén người cùng tộc, ta nhất định không buông tha hắn.”

Triệu Giác cùng Triệu Nghiễn đồng thời nói: “Vâng, Điện hạ.”

Sư Thanh Y liếc nhìn Lạc Thần, hai người mặt đối mặt.

Trong lòng đều hiểu ý nhau.

Triệu Giác lại lần nữa thành khẩn nói: “Điện hạ, mặc kệ người lưu lại vết máu này là người phương nào, một mình tự xuống mạch đã rất kỳ quặc, chúng ta nhất định phải tìm được người này. Chỉ cần tìm được người này, kẻ công kϊƈɦ hắn đến tột cùng là quỷ vật, hay là người của Triệu mạch, tất nhiên sẽ tra ra manh mối. Hướng đi của vết máu, mới là nơi mấu chốt.”

“Ừ.” Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhìn hắn, nói: “Vậy liền theo ngươi nói, đợi lát nữa liền đi theo vết máu kia. Bất quá ta còn muốn làm một chuyện.”

Triệu Giác Không biết nàng muốn làm gì, ánh mắt dõi theo nàng.

Sư Thanh Y đi đến một mạch tinh bên cạnh, nâng tay lên, dán vào mặt ngoài của mạch tinh kia.

Nàng nhắm mắt lại, cũng không biết là đã làm gì, chỗ mạch tinh kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lam, bên trong dường như chứa đầy nước của thủy đàm, khuấy động không ngừng.

Mà mạch tinh ở đây cùng mạch tinh bên trong lại tương liên cùng nhau, ánh sáng màu lam kia ở mạch tinh bên trong bắt đầu truyền lại, những băng tinh tựa như lăng trụ theo mạch tinh truyền đến mà từng cái một sáng lên.

Bắt nguồn từ chỗ mạch tinh ban đầu tiếp xúc cùng tay Sư Thanh Y, hướng vào chỗ sâu trong sơn động một đường kéo dài, tựa như ở trước mắt mọi người kéo dài ra một dòng sông băng lam óng ánh.

Bốn phía lập tức sáng bừng lên.

Một mạch tinh phát ra lam quang có lẽ sẽ rất nhợt nhạt, chiếu không được phạm vi lớn, nhưng nhiều mạch tinh đồng thời phát ra vầng sáng lam sắc như vậy, lại khiến cho sơn động này được chiếu sáng như ban ngày.

Hai mắt Ngư Thiển trừng lớn, đôi đồng tử lam sắc hòa cùng vầng sáng xanh biếc kia càng khiến nó nổi bật, dắt tay Trạc Xuyên nói: “A Xuyên, ngươi mau nhìn xem, thật đẹp.”

Trạc Xuyên kéo nàng, cười nói: “Nhìn thấy.”

Triệu Nghiễn ngạc nhiên.

Triệu Giác nhìn đến ngây người, cũng cả kinh nói: “Điện hạ, mạch khí bên trong mạch tinh làm sao lại khôi phục được?”

Nếu như Triệu mạch chưa đứt đoạn, thì dưới đáy mạch tỉnh này sẽ có quang cảnh sáng ngời như vậy, mạch khí lưu chuyển bên trong mạch tinh, tự động phát sáng, căn bản không cần dạ minh châu để chiếu sáng.

Lạc Thần thần sắc bình tĩnh, người khác đều đang nhìn ánh sáng kia đến ngây ngẩn, chỉ có nàng lại đi nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y thu tay lại, đoàn mạch tinh rực rỡ kia chỉ trong chớp mắt liền dập tắt.

Trong sơn động lại một lần nữa lâm vào bóng tối lờ mờ, chỉ còn lại ánh sáng chiếu rọi từ dạ minh châu.

Sư Thanh Y đạm nhạt nói: “Không phải khôi phục, vừa rồi ta chỉ thử một chút xem Triệu mạch có thật sự là đã đứt đoạn hay không. Mạch đoạn liền đồng nghĩa với việc lien kết giữa các mạch tinh bị tổn hại, mạch tinh kiên cố không thể phá vỡ, ngàn vạn năm khó có biến hóa, nếu như thật sự đã đứt, đó chính là đại sự khó có thể nghịch chuyển. Nếu như mạch tinh đứt gãy, tay ta dù có đặt lên, thì cũng không cách nào đem những mạch tinh này từng cái nối liền cùng một chỗ. Hôm nay vẫn có thể sáng lên, chứng tỏ rằng liên kết giữa mạch tinh vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hao gì, xem như may mắn.”

Triệu Giác nghe thấy rằng Triệu mạch vẫn chưa đứt gãy, vô cùng vui mừng, nói: “Nếu không phải liên kết giữa mạch tinh bị đứt gãy, thì chắc hẳn đầu nguồn mạch khí bị ngăn cản, mạch khí không đi qua được?”

Sư Thanh Y nói: “Đúng vậy. Những mạch tinh này giống như chảy cùng một con sông, đầu nguồn mạch khí tựa như đầu nguồn nước, nếu nơi đầu nguồn bị tắc nghẽn, nước trong sông sẽ dần khô cạn, không cách nào đổ ra. Chỉ cần tìm được nơi ngăn cản đầu nguồn mạch khí, đem nó phóng thích, Triệu mạch sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”

“Thì ra là thế, thần hạ hiểu rồi.” Triệu Giác ánh mắt đột nhiên sáng lên, cảm thán nói: “Điện hạ thân có thần tức của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, mà tất cả các đại thần quan mạch mạch khí vốn là thuộc về một nhánh của thần tức, vừa rồi điện hạ chỉ dùng thần tức trong thân thể để làm đầu nguồn, làm cho thần tức trong mạch tinh lưu động, lúc này mới khiến mạch tinh phát sáng.Thần tức của Điện hạ, không ngờ thâm hậu tới cảnh giới này.”

Sư Thanh Y không lại lên tiếng.

Triệu Giác nói: “Bây giờ chúng đi tìm như thế nào? Dưới đáy mạch tỉnh có vô số mạch tinh, làm thế nào để biết đầu nguồn mạch đập đến tột cùng là bị tắc ở nơi nào.”

“Đầu nguồn ở chỗ sâu bên trong, chúng ta đi về chỗ sâu trong kia đi.”

Triệu Giác nói: “Vết máu kia thì sao?”

Sư Thanh Y trầm giọng: “Trước tiên chúng ta đi theo vết máu, nếu như vết máu cũng hướng về chỗ sâu bên trong, liền không trì hoãn cả hai.”

Vì thế đoàn người lần theo vết máu chưa khô kia tiếp tục đi về phía trước.

Vết máu trêи cả một đường đều liên tục, có thể tưởng tượng ra người bị thương kia kiên trì rời đi một đoạn rất dài.

Sơn động yên tĩnh, giày dẫm lên mạch tinh như đi trêи mặt băng, phát ra động tĩnh cực thấp, mà có khi dẫm lên rêu mạch tinh, liền gần như không phát ra tiếng động.

Sư Thanh Y trong lúc hành tẩu tại đây, lại nghe được một loại động tĩnh khác.

Nghe không rõ là tiếng vang của vật gì, rất nhỏ, có chút giống như tiếng gió.

Nhưng lại không phải tiếng gió, càng giống như không khí bị thứ gì vỗ vào, tạo thành hơi thở lưu động yếu ớt.

Sư Thanh Y dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía sau.

Sau lưng trống rỗng, chỉ có Dạ minh châu chiếu rọi ra một phần quang mang, soi sáng chung quanh nàng, xa hơn chút nữa chính là một mảnh hắc ám dày đặc.

Bóng tối, luôn là nơi để dễ dàng ngủ đông và ẩn nấp.

Có thứ gì đó đang đi theo nàng.

Triệu Tông lúc trước nói không sai.

Đáy giếng Triệu mạch thật sự có quỷ vật, nhưng nhìn không thấy.

Sư Thanh Y vận khởi Huyễn Đồng quét một vòng, lại nhìn không ra nửa điểm manh mối.

Nhưng từ thanh âm kia để suy đoán, vật kia đang cách không xa không gần theo sát nàng, tùy thời mà động.

“Thanh Y.” Lạc Thần thấy Sư Thanh Y dừng lại, quay lại vài bước, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Sư Thanh Y chỉ vào tai mình, không nói lời nào.

Lạc Thần ngưng mắt, đứng bất động ở đó, nghiêng tai yên lặng lắng nghe.

Rất nhanh, nàng cũng nghe thấy một cỗ thanh âm rất nhỏ tựa như không khí bị vỗ động.

________

Cắm vào phiếu tên sách

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ngày mai còn có một canh ~ Cái này chương cũng rất trọng yếu, đến lúc đó các ngươi sẽ cần quay về xem một chương này, chuẩn xác mà mà nói, theo sương mù tím cái kia chương bắt đầu, chương một cũng không thể bỏ qua

Bởi vì điểm tích lũy hệ số bị điều đến thấp nhất, chỉ có thể nhờ cậy mọi người nhiều hơn chấm điểm nhắn lại ~ Có hương vị ngọt ngào dinh dưỡng dịch cũng mời tưới tiêu thoáng một phát, khỏe mạnh phát triển, đổi mới nhanh hơn ~