Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 60




“Chuyển Phách” vừa ra, núi sông biến sắc.

Ta còn nhớ rõ những lời nói này của Tô Tu Miễn, đôi mắt cũng chợt ánh lên tia sáng.

Ở trong trí nhớ của ta, chỉ có lúc đó, sự cô tịch mãi vẫn không thay đổi trong đôi mắt của hắn mới khẽ tan đi để đổi lấy sự chờ mong mờ ảo, hắn nói, chỉ có “Chuyển Phách”, mới xứng để “Trầm Thuỷ Long Tước” được ra khỏi vỏ một lần nữa.

“Trầm Thuỷ Long Tước” là thanh kiếm của hắn, mười năm trước, khi hắn chỉ là một đứa trẻ đã tự tay giết đi cốc chủ tiền nhiệm của Tà Y cốc, cũng là vị ân sư Tô Cổ Hi của hắn, thừa kế thanh kiếm này và cũng trở thành chủ nhân mới của Tà Y cốc.

Đó cũng là quy cũ được lưu truyền qua các đời ở Tà Y cốc, chỉ khi kiên cường giết chết người thầy đã dạy dỗ thì mới được xem là xuất sư, mà từ khi Tô Cổ Hi kế nhiệm vị trí cốc chủ đến nay, trong sáu mươi năm, môn hạ của Tà Y không có thêm một đệ tử nào khác.

Cũng bởi vậy, khi Tô Tu Miễn được mười ba tuổi, liền giết Tô Cổ Hi, kế thừa Tà Y, thì cả giang hồ dậy lên một hồi náo động kinh hãi.

Tất nhiên, cũng có không ít người nghĩ đây chẳng qua chỉ là điều ngoài ý muốn, người người rút kiếm đến cửa tỷ thí gần như muốn phá nát Tà Y cốc, và cho tới bây giờ cũng không có một ai có thể sống sót ra ngoài.

Từ đó, hắn dùng một thanh “Trầm Thuỷ Long Tước” hành tẩu giang hồ, đợi cho đến khi thế lực lan tràn, ngoài trừ việc mọi người không đề cập đến thế lực sâu xa khó hiểu của Tà Y cốc, trên giang hồ không ai là không biết đến ba chữ “Tô Tu Miễn”, phía sau ba chữ đấy là kiếm thuật, y thuật cùng với độc thuật tuyệt đỉnh.

Đến khi hắn mười bảy tuổi, ba chữ “Tô Tu Miễn” dần dần bị người đời quên đi. Chính tà lưỡng đạo, mặc dù là ông lão tóc trắng xoá, hay là chưởng môn của môn phái rộng lớn, nhìn thấy hắn, sẽ phải gọi một câu cung kính— “Tô tiên sinh”

Cho đến khi nhược quán *khi được 20 tuổi*, hắn liền thu hồi thanh kiếm danh chấn thiên hạ “Trầm Thuỷ Long Tước”, đổi sang một thanh kiếm sắt tầm thường, rồi lại chuyển sang kiếm trúc, đợi khi trong lòng lẫn trong tay đều không còn kiếm thì hắn liền hoàn toàn ẩn vào giang hồ, đem trận pháp kỳ môn độn giáp trải rộng trước cửa Tà Y cốc, đem cõi trần tĩnh mịnh ngăn cách với bên ngoài.

Vì vậy, khi nghe thấy hắn nói như vậy, lại nhìn thấy nét mặt của hắn lúc đó, mới có thể khiến ta sinh lòng kinh ngạc.

Lúc đó ta cũng không biết Nam Thừa Diệu, chỉ biết hắn là Tam hoàng tử đương triều, thanh “Chuyển Phách” này là danh kiếm được kết thừa từ người thầy đã theo học từ nhỏ.

Sau này khi trở về Thượng Kinh, gả vào Thiên gia, mặc dù vẫn chưa có duyên được nhìn thấy kiếm pháp của Nam Thừa Diệu, nhưng cũng có cơ hội gặp qua thanh kiếm “Chuyển Phách” trong truyền thuyết.

Thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thì “Chuyển Phách” và “Trầm Thuỷ Long Tước” có điểm giống nhau, nếu luận đến sự tinh xảo của thân kiếm thì e rằng còn thua kém với “Trạm Lô”, sở dĩ chúng nó danh chấn thiên hạ, hơn phân nửa là nhờ vào người dùng kiếm.

Tô Tu Xa từng nói, “Chuyển Phách” sẽ không dễ dàng ra khỏi vỏ, mà một khi đã ra thì sẽ không quay về vô ích.

Chỉ tiếc, thế cục nay đã thay đổi, Nam Thừa Diệu là hoàng tử cao quý, việc triều chính còn giải quyết không hết, nên càng không có thời gian vung kiếm trên giang hồ như khi còn trẻ, thanh “Chuyển Phách” này, mặc dù luôn không rời khỏi người, nhưng cũng như “Trầm Thuỷ Long Tước”, chưa từng có cơ hội được ra khỏi vỏ.

Chỉ là hiện tại, “Chuyển Phách” vừa ra, cùng mũi kiếm “Trầm Thuỷ Long Tước”, như ánh tuyết lạnh lùng.

Ta không hiểu về kiếm, chỉ có thể nhìn thấy chiêu đầu tiên của bọn họ.

Trong khu rừng khô cằn ngập đầy tuyết, “Chuyển Phách” chẻ đôi không trung mà đến, mang theo sự phong tình quyến rũ, cùng vẻ lười nhác khó nói nên lời, nhưng bên dưới sự biếng nhác này lại ẩn giấu nét tươi đẹp mà ngoan độc chết người, người cầm kiếm, bạch y thắng tuyết, phong thái kinh người.

Giữa khung cảnh tuyết bay đầy trời, “Trầm Thuỷ Long Tước” hoành không xuất thế (1), giống như sao băng đã xuyên qua ngàn năm, một đường kiếm lại có thể xinh đẹp mà mềm mại như vậy, làm dậy lên một chút thanh phong, mang theo một cái bóng ảm đạm, còn người nọ thì chỉ để lại cho người đời một thanh sam mềm mại mà thanh tuyệt.

Cuộc tỷ thí về sau, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy, động tác của bọn họ quá nhanh, ánh kiếm loá mắt, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người một xanh một trắng, tựa như Kinh Long, nhanh nhẹn như gió.

Ở bên cạnh, Liễm cùng với Li Mạch cũng không rời mắt khỏi hai bóng người đang tỷ thí ở phía xa, nín thở tập trung, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một động tác nào đấy.

Giữa đôi mày của Liễm rõ ràng là sự si mê, còn trên nét mặt của Li Mạch, lại ẩn hiện sự u oán cùng lo lắng.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, rồi dừng lại, ta đưa mắt nhìn tới, Nam Thừa Diệu và Tô Tu Miễn đã đứng tách xa nhau, Li Mạch sớm đã nhịn không được mà chạy vọt tới, ta và Liễm cũng nhanh chân bước đến.

Đi đến gần, chỉ thấy bạch y và thanh sam vẫn bình yên như lúc đầu, ngay đến hơi thở cũng xem như vững vàng, trong lòng thoáng ổn định, về phần ai thắng ai thua, ta không thể biết, mà cũng không quan tâm, chỉ cần bọn họ không có chuyện gì là đã đủ.

Ánh mắt Li Mạch mang đầy quan tâm, nhưng chỉ lẳng lặng đứng yên ở phía sau Tô Tu Miễn, không nói câu nào, cũng không tiến lên một bước, chỉ là chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn như vậy.

Ta hơi dừng lại một chút, sau đó âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh một chút nỗi lòng đang phức tạp không yên của mình, hạ xuống đôi mi, từng bước một, chậm rãi đi đến bên người của Nam Thừa Diệu.

Ta nhìn thấy bên vành môi của hắn vẫn là ý cười thờ ơ, thâm sâu mà không ai có thể nhìn thấu, còn với Tô Tu Miễn, giữa đôi mày thanh khiết đó luôn là nét mặt vô cùng lạnh nhạt như thường.

Nam Thừa Diệu mỉm cười lên tiếng: “Tô huynh dốc lòng vì võ nghệ, tại hạ là người trong thế tục sao có thể so sánh, nếu như vẫn tiếp tục e rằng chỉ như một áng mây, “Chuyển Phách” hiển nhiên sẽ không ngăn được sức gió của “Trầm Thuỷ Long Tước”

Vẻ mặt của Tô Tu Miễn vẫn lạnh nhạt như trước, giọng nói cũng không có chút sợ hãi: “Tam điện hạ có thể tiếp được ba mươi chiêu của Tô mỗ đã đủ rồi, vậy thì nên từ biệt thôi.”

Lòng ta đột nhiên kinh hoảng, không thể khống chế liền ngước mắt nhìn tới, nhưng căn bản là không có chỗ để ta lên tiếng nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì, mà có thể nói cái gì đây.

Dường như đã qua mấy đời mới gặp lại, nhưng nhanh như vậy đã phải chia lìa, vẫn có câu nói, còn sống là còn gặp lại, có phải ta nên thoả mãn?

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể nén được nội tâm đang đau đớn rối bời, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, muốn động cũng không thể động.

Đúng lúc này, một đôi tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt lấy ta, vững vàng đem cả người ta kéo vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn, ta có phần ngỡ ngàng ngước mắt nhìn lên, hắn lại không hề nhìn ta, khoé môi tuyệt mỹ khẽ cong lên, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi vẫn chưa lên tiếng, giọng nói của Liễm đã nhanh hơn một bước, vang lên —

“Tô tiên sinh, tại hạ Mộ Dung Liễm, luôn ngưỡng mộ kiếm pháp của tiên sinh, mặc dù tự biết khả năng kém cỏi, nhưng mong tiên sinh có thể chỉ giáo một chút được không?”

Tô Tu Miễn thản nhiên liếc mắt nhìn vào thế cầm “Trạm Lô” của hắn, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Liễm, lên tiếng: “Mộ Dung công tử quá khiêm tốn, dựa vào tố chất của ngươi, nếu như siêng năng rèn luyện, năm năm sau, có duyên gặp lại, Tô mỗ nhất định sẽ cùng công tử phân cao thấp.”

Lời nói của hắn rất nhẹ, lại khiến người khác không thể lên tiếng nói thêm điều gì, tuy rằng vẻ mặt của Liễm có tiếc nuối, nhưng vẫn chậm rãi thu hồi cánh tay đang giữ “Trạm Lô”, một lát sau, phóng khoáng nâng mắt, cười vang nói: “Đã có lời này của Tô tiên sinh, Mộ Dung Liễm chắc chắn sẽ không phụ lòng mong đợi, năm năm sau, sẽ tự mình đến Tà Y cốc lĩnh giáo với tiên sinh!”

Tô Tu Miễn hơi gật đầu, không nói thêm gì, cũng không hề nhìn về phía ta một cái, liền xoay người muốn rời đi.

“Tô huynh, xin dừng bước.” Cuối cùng Nam Thừa Diệu đã lên tiếng gọi hắn: “Tại hạ nghe nói khi Tà Y cốc cứu người, nhất định phải thực hiện một điều kiện do cốc chủ đưa ra mới được chẩn kim, lần này Tô huynh cứu nương tử của ta, không biết là cần điều kiện gì, tại hạ nhất định sẽ làm hết sức.”

Tô Tu Miễn dừng lại bước chân, xoay mắt nhìn lại: “Ý tứ của Tam điện hạ là, ngươi muốn hoàn thành yêu cầu của Tô mỗ?”

Nam Thừa Diệu khẽ cười: “Điều này hiển nhiên, phu thê vốn đồng tâm đồng thể, hà tất phải phân biệt rõ ràng.”

Sắc mặt của Tô Tu Miễn vẫn không hề biến đổi vì lời nói này của hắn, nhẹ giọng lên tiếng như trước: “Nếu như Tô mỗ mở lời với Tam điện hạ, đòi một thứ trân bảo quý hiếm thì sao?”

Vành môi Nam Thừa Diệu luôn là đường cong như cũ, bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần Tô huynh muốn, tại hạ có thể đưa.”

Khuôn mặt thanh khiết lúc đó của Tô Tu Miễn, bỗng nhiên ẩn hiện vài phần ủ rũ: “Tiếc rằng, những thứ Tam điện hạ có thể đưa, Tô mỗ đều chướng mắt, nên từ biệt ở đây thôi.”

Nam Thừa Diệu yên lặng trong chốc lát, vẫn vững vàng ôm lấy ta, mở miệng nói với Tô Tu Miễn: “Một khi đã như vậy, sau này nếu Tô huynh có bất kỳ một yêu cầu gì, hai phu thê ta nhất định sẽ toàn lực thực hiện, ân tình hôm nay xin nợ đến ngày sau.”

Tô Tu Miễn chậm rãi đưa mắt nhìn ta, mặc dù là nói với Nam Thừa Diệu, nhưng tầm mắt vẫn thanh tịnh mà vắng lặng dừng ở trên người ta, vì ngăn cách bởi gió tuyết nên nghe thấy giọng nói của hắn có chút mơ hồ —

“Nợ mà nàng thiếu ta, cả đời này cũng không trả được, chờ kiếp sau đi.”

—————-

Hoành không xuất thế: chỉ sự vật đột nhiên xuất hiện một cách rất có uy thế hoặc có ảnh hưởng lớn.