Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 1




Hôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời.

Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn bây giờ.

-Bi, con ngủ chưa?

Tiếng mẹ gọi cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi quệt nước mắt tươi cười.

-Dạ chưa, mẹ vào đi mẹ.

-Uống sữa đi rồi học bài tiếp. Nợ mình cũng trả gần hết rồi, mẹ còn đủ sức để lo cho con ăn học nên con không cần đi làm thêm nữa đâu.

Mẹ vuốt tóc tôi âu yếm, khuôn mặt mẹ hiền từ, người lại tốt bụng nên bà con lối xóm ai cũng thương mến. Tôi mặc cảm vì hoàn cảnh khó khăn của mình, nhưng luôn tự hào vì có một người mẹ như vậy.

-Không sao đâu mẹ, con làm theo giờ nên cũng không vất vả lắm, khi nào rảnh rỗi mới làm thôi, mẹ yên tâm.

-Mẹ thấy con vất vả quá nên thương lắm, con gái lớn rồi cũng cần chăm chút cho bản thân một xíu.

-Con gái mẹ xinh đẹp rồi không cần chăm chút cũng đẹp.

Nụ cười rạng rỡ của tôi làm mẹ cũng vui lây, tôi biết mẹ thương tôi lắm nên tự nhủ phải luôn cố gắng để mang lại cho mẹ một cuộc sống vui vẻ hơn.

-Đừng học quá khuya kẻo ốm, nhớ uống hết sữa nha. Mẹ đi ngủ đây, con gái yêu ngủ ngon.

-Dạ, mẹ ngủ ngon.

Mẹ hôn lên tóc tôi rồi ra ngoài. Cầm ly sữa trên tay tôi thương mẹ muốn rơi nước mắt, con sẽ cố gắng làm thật nhiều tiền để hàng ngày mẹ không phải vất vả chuyện cơm áo gạo tiền nữa, mẹ chờ con nha.

…..

Sáng, tôi dậy thật sớm để tranh thủ đi làm rồi ghé qua trường học. Tôi làm giúp việc cho tên nhà giàu kia, lương khá hậu hĩnh, thời gian lại thoải mái. Mỗi ngày cố gắng sắp xếp vài tiếng đồng hồ qua dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho anh ta là được rồi. Vả lại anh ta cũng chẳng thích người lạ trong nhà nên thuê tôi làm theo giờ. Vậy cũng khỏe, vừa có thời gian học vừa có tiền, tuy tính tình của mấy người lắm của có hơi kỳ lạ xíu, nhưng chỉ cần làm xong bổn phận của mình là được rồi.

Mở của bước vào, nhìn đống quần áo vương vãi khắp nhà tôi thấy ngán kinh khủng. Đúng là sở thích của mấy người nhà giàu, ngày nào cũng dắt một em chân dài về, sướng thật. Đang loay hoay dọn dẹp thì thấy anh ta đang ôm eo một cô gái xuống cầu thang, công nhận cô ta đẹp dễ sợ, thân hình chuẩn cứ như là người mẫu ấy, giọng nói thì ngọt ngào khỏi chê vào đâu được.

-Nhật Nam , xíu nữa mình đi shopping nha.

-Giờ anh phải qua công ty có xíu việc, hôm khác anh dẫn em đi bù nha.

Hai người đó cứ tự nhiên ôm hôn không quan tâm gì đến ai, tôi cũng giả vờ như không nhìn thấy gì hết, người ta còn ngây thơ trong sáng mà cứ phải thấy mấy cái cảnh tình tứ như phim Hàn thế này, thật không chịu nổi bọn họ.

…..

Chuẩn bị bữa sáng xong, tôi tranh thủ chạy qua trường. Nhà anh ta hơi xa, lại đi chiếc xe đạp cọc cạch nên mất gần 40 phút mới đến nơi. Mồ hôi nhễ nhại, tôi vừa quạt vừa thở hổn hển.

-Gia Ân, sao dạo này bà đi trễ hoài thế. Khánh ngồi kế bên lấy vở quạt phụ tôi, có thằng bạn thân sướng thiệt.

-Tại chiếc xế hộp của tui hết xăng.

Khánh cốc đầu tôi cái bốp, tên này có thói quen đánh đầu người khác, chắc ở nhà bị đánh hoài nên lên trường mới thích đánh người khác vậy.

-Bớt nổ cho tui nhờ. Ê, ngày mai đi coi đua xe không?

Tên này làm như tôi ham hố mấy cái trò con trai lắm vậy đó, tuy không nữ tính như người khác, nhưng cũng đâu có thích đi hò hét mấy cái chỗ đó đâu. Khánh là thành phần cá biệt của trường, đẹp trai lãng tử, sức học tàm tạm nhưng lại ham chơi vô cùng, nhậu nhẹt, đua xe, đánh nhau mâm nào cũng có phần trong đó. Nghe đâu ba mẹ giàu có nên lợi dụng mối quan hệ gửi cậu ta vào đây, cái mặt nhìn ngông cuồng nhìn muốn đấm cho một cái, nhưng vớt vát lại được cái tính tốt bụng, tối nào cũng ăn hủ tiếu ủng hộ nên chơi thân cũng không tệ.

-Ai đua?

-Còn ai vào đây nữa, tay đua kiệt xuất Phạm Hoàng Khánh chứ ai.

-Kiệt sức thì có, kêu tui đi đễ nhặt xác ông à? Hết trò rồi hay sao mà thích đem tính mạng ra đùa giỡn.

Tôi bực bội làu bàu, sao Khánh lại thích mấy cái trò này vậy không biết, chỉ cần ai thách là cậu ta chơi liền, nói hoài không biết nghe.

-Lo cho tui à?

Mặt Khánh đột nhiên nhìn qua cười nham nhở, điên tiết tôi thẳng tay bóp cổ cậu ta thiệt mạnh.

-Bớt khùng đi, tui chỉ lo ông mà chết rồi không ai giữ chỗ, không ai điểm danh giúp với lại mất mối hủ tiếu.

-Bà đúng là chỉ biết lợi dụng tôi.

Khánh giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, tên này đúng là lúc nắng lúc mưa, tự nhiên lại giận vô duyên, bà để cho giận luôn cho biết.

….