Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 117




Đằng Dạ lần đầu tiền mất điềm tĩnh hất tung cốc ca cao lạnh trong tay, làm thứ dung dịch nâu sẫm bám chặt lên áo sơ mi trắng của Đằng Hy.

-Choang!_Chiếc cốc gần như nát vụn trên mặt đất, như tiếng động nhỏ nhoi làm tăng thêm phần tĩnh lặng trong căn phòng.

Mắt Đằng Hy chuyển động, thu hồi hình ảnh loang lỗ trên mặt áo rồi nhìn Đằng Dạ, nụ cười vừa tắt chợt bùng cháy, mạnh mẽ, hoang dã, điên cuồng.

Ngoài hai nhân vật trong cuộc đối thoại, kẻ còn sót lại, đang tránh mặt trong phòng ngủ cũng bị kích động.

-Đằng Hy! Ta giết ngươi!_Vừa gõ bàn phím lách cách, Giai Băng vừa niệm chú liên miên, tay khác phối hợp cầm chuột clik vào mục "36 cách chết thê thảm nhất" của trang web nào đó trên mạng.

Bỗng, cánh cửa phòng bật mở, như có cuồng phong lùa vào rồi mạnh bạo đóng rầm.

Giai Băng giật mình, theo bản năng gập máy tính che giấu.

Ngay sau đó, hai cánh tay lạnh băng của ai đó ôm chầm lấy Giai Băng từ phía sau, khiến cô bật dậy, theo bản năng túm lấy cánh tay ấy, chuẩn bị chiêu thức quật ngã.

Nhưng, cô còn chưa kịp làm gì, chủ nhân của cánh tay đang trói chặt cô đã động thủ trước, há miệng, le lưỡi, nhẹ nhàng trêu ghẹo lớp lông lá như tơ mẫn cảm trên vành tai cô. Nối gót theo sau là thứ thanh âm lành lạnh quen thuộc.

-Vợ! Đang làm gì đấy?

Da gà da vịt trên người Giai Băng vừa mọc đã lả tả rơi xuống đất. Cô cảm thấy toàn thân mình như tê như dại, chân tay bủn rủn không xương, vô lực ngả vào vòm ngực chắc khoẻ đằng sau.

Người ta nói, chết trong ôn nhu là cái chết nhẹ nhàng nhất. Nhưng Giai Băng không thấy vậy, cô chỉ thấy vành tai đang được Đằng Dạ thổi gió phù phù bên cạnh đang ngứa ngáy kinh khủng mà thôi.

Đằng Dạ chết tiệt! Anh ta muốn đuổi cùng diệt tận đám lông vô tội nhà cô mà.

P/s: Khổ tâm ta quá các nàng ơi, trên đt ta ko cách nào bấm vào ô này để mà post, nên chịu á, toàn nhân lúc lên chùa thui(nhưng vẫn hóng cmt như thường)