Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 127




-Lãnh Kiên, anh cho rằng tình cảm của em với Đằng Dạ chỉ là ngưỡng mộ?_Suy nghĩ một chút, mắt Giai Băng từ mơ hồ trở nên thẫm đen lại, quang mang đầy nghi hoặc, không hiểu sao cô cảm thấy bực bội và khó chịu.

-Oan uổng lắm à?_Lãnh Kiên nhướn mày, thông thả nhấp ngụm cà phê, để chút đắng nhàn nhạt trôi xuống cổ họng. Thái độ của Giai Băng thực sự khiến anh muốn giáo huấn cô ngay lập tức. Anh ghét nhất là bị người khác nghi ngờ và chống đối, dù là trước mặt hay âm thầm_Em trước giờ đều ở anh, ngoại trừ Hạ gia những điều xa lạ bên ngoài em chưa từng tiếp xúc nhiều. CÒn Đằng gia, trước giờ luôn hào nhoáng, xa hoa, giàu có, Đằng Dạ lại vừa có quyền lực, có địa vị xã hội, tiền tài như nước, toàn bộ đều hơn hẳn một bậc so với Hạ gia. Em bước vào Đằng gia chỉ là gia nhập một thế giới mới, nhìn Đằng Dạ theo tiêu chuẩn cao hơn dĩ nhiên sẽ đem lòng ái mộ, từ hâm mộ em sẽ nghĩ là có tình cảm. Hơn nữa, em xa anh gần Đằng Dạ, tình cảm bên nhẹ bên nặng là chuyện thường tình. Nếu em trở về bên anh, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.

-Anh cho rằng lòng dạ em dễ thay đổi như thế sao?_Trước những lời Lãnh Kiên vừa nói, Giai Băng không nổi sung lên cho anh một cước đã vượt qua giới hạn của cô rồi.

-Nếu lòng dạ em không mong manh, sao vừa mới rời khỏi anh đã đem lòng thích người khác?_Lãnh Kiên vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, giọng điệu không sai biệt trào phúng là bao_Em cho rằng anh sống cùng em mười mấy năm vô ích thế ư?

-Đúng, thực sự rất vô ích!_Chua xót nhìn Lãnh Kiên, Giai Băng cười gượng một cái rồi đứng bật dậy_Xin lỗi! Em không còn gì để nói!

Lướt mắt lên người Lãnh Kiên thêm lần nữa, Giai Băng quyết định bỏ đi. Nhưng chưa được mấy bước, thanh âm lạnh lẽo của anh đã vọng đến níu kéo.

-Đằng phu nhân đã nhìn thấy tờ giấy đó. Em không thể mang thai, em nghĩ họ sẽ để em ở lại sao?

-Em vốn không vô sinh, nên em sẽ giải thích_Không quay đầu nhìn người phía sau, Giai Băng lãnh đạm nói.

-Em sẽ giải thích như thế nào đây? Rằng em trước đây vì không muốn ở Đằng gia nên cùng anh cấu kết bày mưa, giờ cảm thấy hối hận muốn trở lại à?

-Tùy tiện, miễn anh đừng xen vào là được!

-Em sẽ phải hối hận_Không nhanh không chậm nói, Lãnh Kiên dời mắt băng lãnh lên tâm lưng mảnh mai của Giai Băng, gằn giọng_...Nhưng anh vẫn sẽ luôn chờ em trở về.

-Cảm ơn!_Nắm chặt 2 đấm tay, Giai Băng nhạt giọng đáp trả rồi nhanh chóng bỏ đi, hàm răng trắng bạo ngược cắn chặt môi_Xin lỗi!

Chờ bóng dáng lay động của Giai Băng đã thoát hỏi ánh nhìn gắt gao của mình, Lãnh Kiên mới đứng dậy, bình ổn nhấn một dãy số trong điện thoại.

Rồi, không để người bên kia kịp nói câu nào, anh đã chặn lời, xương tay nắm chặt điện thoại.

-Hạ Nhất! Bang chủ phu nhân không ngoan, cần giáo huấn một chút nhưng đừng làm cô ấy bị thương, đả kích tinh thần là được.

Người bên kia thoáng rùng mình một cái mới "vâng" một tiếng nhận lệnh.