Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 155




Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.

Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.

Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo "một làn mưa bụi" khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái của cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.

Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.

Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn của gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp của gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời của gã.

Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.

Nụ cười lạnh lẽo của Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường của mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.