Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 41-2-2




- Chỉ có năm tên thì xử chúng nhanh gọn đi và thế người của ta vào.- Ông Trần.

- Nhưng... chúng.- Giọng ngập ngừng.

- Mau làm đi!- Ông Trần ngắt lời và quát lớn.

- Vâng.

Câu trả lời của tên đàn em vừa dứt thì đột nhiên màn hình camera và máy nghe lén mất tín hiệu lúc này màn hình chỉ xuất hiện bản đồ định vị, ông Trần cố gắng kết nối mà không được sự tức giận hiện hữu trên khuôn mặt ông.

- Chết tiệt! Chúng làm gì mà mất kết nối rồi?- Ông Trần.

- Ông chủ bình tĩnh! Chắc là do phải xử những tên cớm nên có thể bị mất tín hiệu.- Vệ sĩ Jack.

- Một lũ ăn hại! Mau gọi cho Thiên Duy bảo nó kiểm tra xem đang có chuyện gì xảy ra.- Ông Trần.

- Rõ.- Vệ sĩ Vodka.

Vodka vừa rút điên thoại chuẩn bị gọi thì camera lại có tín hiệu, màn hình camera là hình ảnh những tên cớm nằm la liệt trên đất. Cơ mặt mọi người dãn ra khi camera và máy nghe lén có tín hiệu.

- Chúng mày làm cái quái gì vậy?- Ông Trần tức giận quát qua bộ đàm.

- Xin lỗi ông chủ! Do đột ngột quá nên tín hiệu camera bị mất.

- Xử lý xong rồi thì mau chóng thay người và rời đi.- Ông Trần.

- Vâng.

Tất cả lại ổn thoả, ông Trần lại nhìn vào màn hình laptop nơi mà toàn bộ đường đi trong thành phố đều được Thiên Duy lập trình để phục vụ cho mục đích tiền của ông Trần. Xe đã rời chạm cuối an toàn, màn hình vẫn hiển thị vị trí xe đang đi và hướng đi của xe.

- Thưa ông chủ! Xe đã rời trạm an toàn.

- Mau di chuyển về phía Tây Bắc để giao hàng.- Ông Trần.

- Rõ.

Trên môi ông Trần nở một nụ cười nửa miệng, mắt vẫn nhìn vào màn hình laptop. Chiếc Porsche 356A vẫn lướt nhanh trên đường để lại sau làn khói trắng mờ ảo tan biến vào không gian.

[ Chào ông bạn! ]

[ Thế nào rồi? Lô hàng đã chuyển tới cho tôi chưa ông bạn? ]

[ Sắp tới nơi rồi ông bạn. Chúng ta nên thận trọng. ]

[ Khi tôi nhận được lô hàng thì tiền sẽ được chuyển vào tài khoản ông ngay lập tức. ]

[ Haha. Chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong lần sau nữa. ]

[ Tôi rất vui...]

- Ông chủ! Chiếc xe chạy không đúng với hướng đã định. Nó đã rẽ trái.- Jack hoảng hốt nhìn trên màn hình.

Ông Trần ngừng cuộc nói chuyện nhìn vào màn hình chiếc laptop, trên màn hình chiếc container chở lô vũ khí đột nhiên rẽ phải chếch đi so với hướng xác định ban đầu, đôi đồng tử ông dãn ra, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống tạo ra âm thanh " cộp " khiến ông giật mình và trở lại vẻ mặt bình thản, rút bộ đàm quát lớn.

- Chúng mày đang làm trò gì? Sao lại đi chệch hướng chỉ đường?- Ông Trần.

- Tín hiệu mất hết rồi thưa ông chủ!- Vodka vẻ đầy lo lắng khi bản đồ thành phố màn hình laptop biến mất chấm định vị năm chiếc xe container, camera và máy nghe cũng mất toàn bộ tín hiệu.

- Khốn kiếp! Mau gọi cho Thiên Duy đi tìm xem chúng đang ở đâu.- Ông Trần.

- Vâng!- Jack.

- Lũ khốn kiếp! Chắc chắn chúng ta đã bị tráo người.- Ông Trần.

- Thưa ông chủ! Cậu chủ nói chúng đang trên đường FFC30 ngay cột mốc số 14. Cậu chủ đã vô hiệu hoá xe trong 10 phút.- Jack.

- Mau tới đó. Huy động trực thang chặn đường chúng, gọi tất cả người tới đó. Chúng ta phải lấy lại được lô vũ khí trước khi CIA và FBI tới.- Ông Trần.

- Rõ.- Vodka.

Chiếc Porsche 356A lao nhanh trên đường và đột ngột cua gấp toạ nên những tia lửa bắn téo lên và lại biến mất.

----------------------

Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ lọt vào căn phòng. Không khí trong bệnh việt thật ngột ngạt khiến cô khó chịu khẽ chau mày, đôi mắt sâu hút nhìn ra xa xa ngắm nhìn cảnh xung quanh.

Cộc... cộc.

Cô hướng đôi mắt sâu hút ra phía cửa nơi vừa phát ra âm thanh.

- Chúng tôi vào được không?