Đồ Ngốc! Tôi Yêu Anh

Chương 42-2




- Sao tao không giám? Mày nghĩ mày là ai? Cảnh sát à? Ha ha chúng mày đều phải chết! Đường sống không đi lại đâm đầu vào cái chết! Ha ha.- Sát thủ.

- Tất cả chúng mày đứng yên không tao bắn vỡ sọ nó!- Tên sát thủ.

Bốn viên cảnh sát đồng loạt quay người lại khi nghe những lời đe doạ của tên sát thủ thì cũng là lúc đồng loạt bốn khẩu súng được dí ngay sau gáy các viên cảnh sát.

- Đứng yên. Dơ hai tay lên.-Những tên sát thủ đồng thanh quát lớn.

Năm viên cảnh sát vẻ mặt lo sợ khi súng ngay sau gáy, những tên sát thủ nở một nụ cười nhan hiểm.

- Xử.- Sát thủ.

Tên sát thủ vừa dứt lời thì đồng loạt năm khẩu súng được bóp cò.

Đoàng... đoàng...

Tiếng súng làm xoá tan bầu không khí đầy chết chóc đó, lần lượt năm tên sát thủ từ từ ngã xuống đường và hai mươi tên gần đó cũng ngã xuống từ từ mà không kịp trở tay. Khi năm tên sát thủ chưa kịp nổ súng thì chúng đã bị bắn chết ngay tức khắc. Moon, Sky cùng đàn em đứng đó với làn khói thuốc súng bay mờ mờ, trên nền đất là những cái xác hoà chung màu máu đỏ tươi và mùi tanh nồng bốc lên thật khó chịu làm cho người ta có cảm giác rợn người khi nhìn cảnh này. Năm viên cảnh sát kia chính là Sky, Moon cùng đàn em đã cải trang để cướp lô hàng.

- Mau thu dọn sạch sẽ đi. Lấy đồ chúng thay vào, mau lên thời gian chỉ có 5 phút thôi.- Sky.

- Tất cả phải thật cẩn thận.- Moon.

Sau vài phút xong mọi việc camera và máy nghe lén được Sky kết nối lại, tất cả lại trở về như quỹ đạo của ông Trần "

Một nụ cười trên môi.

- Mai Thanh Hương con gái độc nhất của Mai Hắc Lâm chủ tịch tập đoàn dầu khí A.J thế giới.- Ông Trần nhìn Moon đầy đắc ý.

- Ông không có tư cách nói tên ba tôi.- Moon tức giận nhìn ông Trần.

- Ha ha! Cháu giờ trở thàng mồ côi nhỉ! Thật tội nghiệp!- Ông Trần.

- Câm mồm chó của ông lại.- Moon.

Vệ sĩ Jack thấy vậy liền chĩa súng về phía Moon bóp cò nhưng ông Trần ra lệnh không bắn. Ông Trần nhìn Moon tỏ vẻ nuối tiếc và cảm thông.

- Sao cháu lại nói với người lớn thế? Tội cho cháu tôi không có ba dậy dỗ đây mà.- Ông Trần.

- Ông đừng tỏ ra nhân hậu, tôi phỉ nhổ vào lời quan tâm của ông.- Moon.

- Cháu có muốn biết ai đã hại ba cháu không?- Ông Trần.

- Chính ông chứ không ai khác! Hôm nay ông phải đền mạng cho ba tôi!- Moon quát lên đầy uất hận.

- Cháu nhầm rồi! Người hại ba cháu không phải ta. Cháu phải nghe ta nói đã!- Ông Trần.

- Ông đừng hòng lừa tôi! Lốt cáo già của ông không qua được tôi đâu.- Moon.

- Người hại ba cháu chính là Hoàng Gia Phúc ba của Hoàng Yến Nhi. Ông ta đã trực tiếp gây ra cái chết cho ba cháu và Hoàng Yến Nhi đã gián tiếp gây ra cái chết của ba cháu.- Ông Trần.

Ông Trần vừa nói vừa nhìn Moon bằng sự đau đớn. Bàn tay Moon càng siết chặc lấy khẩu súng, khuôn mặt đầy căm thù nhìn ông Trần.

- Đến giờ này ông còn muốn vu khống tội lỗi của ông cho ba con chị ấy sao? Ông chẳng bằng loài cầm thú.- Moon.

- Ta nói cháu sẽ không tin nhưng nếu một người biết rõ về cái chết của ba cháu thì cháu nghĩ sao?- Ông Trần.

Trong đôi mắt đen long lanh kia là một nỗi đau khôn cùng, Moon nhìn ông Trần bằng cái nhìn xoáy sâu trong đôi mằt to tròn tàn độc kia nhưng lại không thấy sự giả dối trong đó mà là một sự đau xót, thoáng chút giật mình và trong lòng có chút hoang mang lo lắng hoà chung với sự đau đớn và căm thù. Cảm giác của Moon lúc này đều hỗn loạn và đang dần lạc vào sự rối loạn và thù hận lên tới đỉnh điểm.

- Ông câm miệng đi! Đừng dùng những ngôn từ xảo quyệt của ông để lừa Hương.- Sky.

- Sao cháu nghĩ sao? Có muốn gặp người đó không?- Ông Trần.