Đồ Thần Chi Lộ

Chương 297: Nguy hiểm quen thuộc




Trương Dương nhấc chân ra, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào mắt thuyền trưởng. Thuyền trưởng lúc này còn đâu vẻ cao ngạo, trên mặt còn nguyên vết giày.

Trên thế giới có rất nhiều kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mà tên thuyền trưởng người Pháp này là một kẻ điển hình. Bây giờ hắn đã trở nên biết điều hơn. Một đá vừa rồi của Trương Dương rõ ràng đã làm hắn tỉnh ngộ là hắn tuyệt đối không có phần thắng nào cả.

Bây giờ lập tức liên lạc với cấp trên của ngươi, hoặc là với công ty các ngươi, trong vòng bốn tám giờ phải chuẩn bị năm triệu đô la. Nhớ kỹ là phải là tiền mặt, hơn nữa phải là tiền đã lưu hành. Nếu để bọn ta phát hiện các ngươi dùng tiền giả thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Nhớ kỹ, năm triệu đô la không được thiếu một xu!

Trương Dương cầm điện thoại vệ tinh của Kindness Bull đưa cho thuyền trưởng.

Rất nhanh điện thoại đã được liên lạc. Đối phương có lẽ cũng biết tàu chở dầu bị bắt cóc, cuộc trao đổi diễn ra nhanh chóng. Tốc độ nói rất nhanh khiến Trương Dương cũng không cách nào nghe rõ được. Đương nhiên Trương Dương cũng không muốn hỏi, chỉ cần vẫn khống chế được chiếc tàu chở dầu này thì cho dù đối phương dùng mưu mô thủ đoạn gì cũng đều là phí công, trừ phi đối phương không màng đến sự an toàn của con tin nữa.

Nhớ kỹ là bốn mươi tám giờ phải chuẩn bị đủ năm triệu đô la tiền mặt. ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, đúng bốn tám giờ sau bọn ta muốn thấy tiền mặt xuất hiện trên tàu chở dầu. Nếu như có gì sai sót, ta sẽ xử lý thuyền trường rồi sau đó đánh nổ tàu chở dầu. Trương Dương cướp lấy chiếc điện thoại vệ tinh, lạnh lùng nói vào trong đó, cũng không đợi đối phương trả lời liền tắt máy.

Nhìn thấy ánh quang mang lạnh lẽo trong mắt Trương Dương, mọi người không khỏi giật minh, không ai dám hoài nghi lời hắn nói.

Hai ngày này, quanh tàu chở dầu thỉnh thoảng có quân hạm lui tới tuần tra, trực thăng cũng không ngừng dò xét trên bầu trời. Thậm chí Trương Dương còn thấy được cả một quân hạm treo cở đỏ năm sao. Đến khi Trương Dương bắn một quả hỏa tiễn cảnh cáo, trực thăng mới không dám kiêu ngạo bay lại gần nữa.

Lấy được tiền rồi chúng ta làm gì nữa?

Kindness Bull rất lo lắng. Lấy tiền ngay trên tàu chở dầu là không hợp quy tắc. Trước kia đã từng có trường hợp đối phương sau khi giao tiền lập tức phát động truy bắt. Kết quả tiền thì không được, hải tặc còn bị chết dưới mưa đạn.

Năm triệu đô la không phải là con số nhỏ. Mục tiêu này rất lớn.

Trong lúc không ngừng có điện thoại vệ tinh gọi muốn tìm Trương Dương đàm phán, hắn chỉ nhận điện, nói vào đó thời gian còn lại bao nhiêu rồi tắt máy ngay, căn bản không cho đối phương cơ hội cò kè mặc cả.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây..

Không khí trên tàu càng lúc càng trở lên trầm trọng. Bất kể là thủy thủ nước Pháp hay là hải tặc, đều cảm thấy có áp lực rất lớn. Đối với đám thủy thủ thì mạng của họ phụ thuộc vào năm triệu đô là tiền chuộc kia.

Còn đám hải tặc khẩn trương là vì Trương Dương. Phải biết rằng hải tặc ở Somali khác biệt các nơi khác ở chỗ không sát hại con tin. Nhiều nơi khác hải tặc sau khi cướp sạch liền đem người trên thuyền giết hết. Cũng chính bởi thế mà sinh ra chuyện về các con tàu ma…

Vì nguyên nhan này mà danh dự của hải tặc Somali khá tốt, cho nên một số quốc gia lúc gặp đều có sự nương tay. Chỉ có ngoại trừ Ấn Độ Ả Rập ra, hải tặc Somali và quan hạm Ấn Độ có mối thù không đội trời chung.

Tác phong làm việc của Trương Dương làm bọn hải tặc chưa kịp thích ứng. Bình thường bắt cóc một chiếc tàu chở dầu, muốn lấy được tiền chuộc phải đợi một quá trình đàm phán lâu dài. Bây giờ bắt có không đầy hai ngày đã nhận tiền mặt…

Tít tít…

Điện thoại vệ tinh lại reo.

Alo, hai giờ sau, tiền của chúng ta sẽ được trực thăng đưa đến trên tàu chở dầu.

Tốt.

Trương Dương thấy vậy, trên mặt xuất hiện vẻ lãnh khốc, tươi cười nói: Bây giờ còn cách hạn bốn mươi giờ tám giờ nữa, bọn họ lại nói sau hai giờ nữa sẽ đưa tiền đến, như vậy là sớm so với hạn sáu giờ. Ta có thể nói cho mọi người biết đây không phải là một tin tức tốt.

Đám hải tặc đang vui mừng vì sắp có tiền, đáng tiếc lại bị Trương Dương dội cho cả gáo nước lạnh.

Chờ đợi

Một lần nữa chờ đợi.

Mọi người đều tản ra, đám thủy thủ bị trói được dẫn đến khoang thuyền. Đám hải tặc da đen một lần nữa lại cầm lấy vũ khí lên. Đây là chuyện đã không thể tránh khỏi.

Khiến Trương Dương không ngờ là Kindness Bull lại rất phối hợp, hắn không yêu cầu cầm súng, dù có an bài chuyện gì cũng đều nói rằng để Trương Dương nghe thấy.

Thực tế Trương Dương cũng là quá cả nghĩ. Bây giờ tất cả đều dang ở chung một chiếc thuyền. Hải tặc Somali trong lúc cướp bóc rất ít khi xảy ra nội chiến. Huống gì bây giờ Kindness Bull cũng chưa dám chắc có thể lấy được số tiền mặt kia. Đương nhiên nếu lên bờ thì đó lại là chuyện khác.

Hơn nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất là kế hoạch cướp bóc lần này vốn do Trương Dương bày ra, tiền cũng do Trương Dương quyết định lấy ở trên tàu chở dầu, không thông qua tổ chức trung gian. Điều này sẽ khiến cho rất nhiều thế lực bất mãn. Kindness Bull nhất định cần phải dẫn Trương Dương về tổng bộ để làm rõ việc không can hệ đến mình.

Làm trong sạch bản thân mình mới là suy nghĩ lúc này của Kindness Bull. Bọn Trương Dương lúc nào cũng có thể rời đi chỗ khác, còn hắn khác, hắn sinh ra lớn lên ở Somali, hắn không muốn đi chỗ khác.

Hai giờ rất nhanh trôi qua.

Mặt biển yên tĩnh lạ thường, quân hạm tuần tra xung quanh cũng từ từ rút lui đi, rõ ràng mục đích chính của quân hạm không phải là cứu tàu chở dầu. Tác dụng của quân hạm chỉ là bảo vệ các tàu chở dầu không bị hải tặc bắt cóc, còn đối với việc giải cứu tàu chở dầu gần như không có chút tác dụng nào.

Giờ đang là giữa trưa, mặt trời lên cao, tầm nhìn vô cùng tốt. Nếu như để đánh lén thì giờ rõ ràng không phải là lúc thuận lợi. Nhìn thấy một chiếc trực thăng đang từ xa bay lại gần, Trương Dương không khỏi có chút nghi hoặc.

Nếu như đối phương chọn lựa giải cứu con tin lúc này, không thể nghi ngờ là quá ngu xuẩn.

Mặc kệ thế nào, trực thăng đã tới. Điều khiến Trương Dương không ngờ là đây không phải một chiếc trực thăng quân dụng mà là một chiếc trực thăng tư nhân. Rõ ràng chiếc trực thăng này mượn quân hạm làm điểm dừng chân, nếu không không thể có khả năng bay suốt giữa biển rộng mênh mông tới đây.

Ầm, ầm! Tiếng động cơ trực thăng gầm rú càng ngày càng gần. Có thể nhìn thấy được có hai người ngồi ở trong buồng lái.

Trực thăng bay đến phía trên tàu chở dầu. Một người da trắng mang theo một cái ba lô lớn, đeo kính râm từ thang dây chậm rãi hạ xuống.

Đột nhiên!

Trương Dương có một loại cảm giác quen thuộc.

Quen thuộc gì? Rõ ràng là cảm giác nguy hiểm làm cho Trương Dương thấy quen thuộc.

Kịch! Một tiếng, người da trắng đáp từ trực thăng xuống đem chiếc ba lô hạ mạnh xuống mặt đất, sau đó nhẹ nhành phất tay, chiếc trực thăng lập tức rời đi.

Đây là năm triệu đô là Mỹ, mời kiểm tra lại. Người da trắng đeo kính râm, không ai nhìn được ánh mắt hắn ra sao.

Mở ra, Trương Dương đưa tay ngăn A Trạch cùng Lưu Bưu chuẩn bị tiếng lên. Hắn chung quy có cảm giác có gì đó bất thường, nhưng lại không có cách nào tìm ra được sự bất thường ở đâu. Đây hoàn toàn là một loại giác quan thứ sáu, không thể nắm bắt cụ thể được.

Ba lô mở ra, bên trọng chứa đầy tiền mặt. Tất cả mọi người có mặt đều ánh mắt phát sáng, ngay cả Trương Dương cũng chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy. Kể cả lúc cùng Chu Thiếu đánh cuộc cá cuộc cao tới mười sáu triệu nhân dân tệ, nhưng đó chỉ là hiệp nghi bằng miệng chứ không hề có tiền mặt đặt trên bàn.

Năm triệu đô la tiền mặt quả là có sức hấp dẫn to lớn.

Đem vài xấp tiền bên trong túi ra đây, ta muốn kiểm tra thử! Trương Dương chĩa nòng súng ý bảo người da trắng đưa tiền mặt lấy ra lần nữa.

Người da trắng khẽ nhếch miệng, nhún vai, cười vẻ coi thường, sau đó móc từ bên trong vài xấp tiền ném lên boong tàu. Mấy hải tặc rất có kinh nghiệm, nhặt tiền lên kiểm tra cẩn thận một lượt sau đó nhìn Trương Dương gật đầu.

Đem toàn bộ số tiền đặt trên boong tàu! Thần niệm của Trương Dương vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của người da trắng. Cái cảm giác có sự bất thường vẫn xuất hiện trong lòng không hề tiêu tan.

Người da trắng không động, giơ cả hai tay lên nói: Các vị tiên sinh, ta nghĩ bây giờ các vị có thể rời tàu chở dàu này, trở về hưởng thụ rượu ngon gái đẹp rồi đấy.

Không đưa tiền ra? Trương Dương lạnh lùng nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Xem ra vị tiên sinh này tính tình thật nóng nảy…. Người da trắng chậm rãi cúi người xuống, đem ba lô mở ra hoàn toàn, sau đó nhẹ nhàng nhấc từng xấp tiền, nhất thời tiền rải đầy trên boong.

Trương Dương hai mắt sáng ngời, ngay lúc tiền được rải ra, hắn thấy số tiền còn lại cũng là thật, không có vấn đề gì.

Bùm! Bùm. Mấy tiếng nổ vang lên, ngay nháy mắt lúc Trương Dương ngây người ra, người da trắng kia thân thể đột nhiên ngã xuống, hai chân tại boong tàu đạp mạnh, giống như dán sát vào boong tàu, xông tới.

!

….

Tốc độ quá nhanh, hơn nữa tiền mặt đang hấp dẫn ánh mắt mọi người. Một trận mưa đạn bắn vào khoảng không, trong nháy mắt súng nổ, người da trắng kia đã xông vào giữa đám người.