Đồ Thần Chi Lộ

Chương 58: Thần kinh bệnh hoạn giả




(Trớ trêu con tạo xoay vần

Gia đình bi thảm bệnh nhân tâm thần

Mưu đồ thủ đoạn kinh nhân

Rõ ra mới biết ai chân kiêu hùng)

"A a, ngươi lầm rồi, Lưu Bưu bây giờ là người trong Công ty, hơn nữa hắn đã có địa bàn riêng, nếu ngươi đã biết ta, hẳn nên minh bạch địa vị của một người có địa bàn riêng trong Công ty chứ…!"

"Không, không …… không có khả năng ……" Lữ Phi chợt biến sắc, nét ung dung thong dong vốn đang ngự trị trên khuôn mặt đã bị thay bằng vẻ tái nhợt.

"Thực là ngoài ý muốn, bởi vì Lưu Bưu mới gia nhập không bao lâu, trên thực tế hắn và ngươi phát sinh mâu thuẫn sau khi mới gia nhập Công ty được mười ngày." Tiêu Viễn Hành lạnh lùng nói.

"Không có khả năng …… không có khả năng …!" Lữ Phi mặt xám như tro tàn, miệng cứ lắp ba lắp bắp.

"Không cần quản có khả năng hay không, ngươi đã dám đả thương người của Công ty, vậy thì phải trả giá!"

"Ngươi muốn giết ta?" Lữ Phi trong ánh mắt bắn ra một tia ngạo khí không cam lòng, hung hăng nói: "Là các ngươi sắp đặt mẫu thân ta gọi điện thoại xuống nói rằng thân thể không khoẻ, để ta chạy đến tỉnh thành rồi hạ mê dược bắt cóc ta?"

"Đúng!" Tiêu Viễn Hành lãnh đạm nói.

"Ta chỉ là một sinh viên, mặc dù Lưu Bưu là nhân vật trọng yếu của Công ty các ngươi, nhưng mà hắn cũng là sinh viên mà thôi. Chẳng lẻ ngươi lại vì một chút xô xát nhỏ như vậy mà đuổi tận giết tuyệt?"

"Vậy sao, ngươi chỉ là một sinh viên thôi sao?" Tiêu Viễn Hành ha ha cười to nói.

"Chẳng lẻ ta không phải?" Lữ Phi tựa hồ vẫn quả quyết, thanh âm lạnh lùng nói.

"Được được …… vì ngươi không thừa nhận, ta muốn ngươi chết cũng phải minh bạch. Lữ Phi, nam, hai mươi ba tuổi, xuất thân từ thành phố C tỉnh H. Cha, Lữ Đại Vi, quan chức cao cấp Tỉnh ủy. Nhiều năm trước, do có dính líu đến một loạt hành vi tham ô hối lộ nghiêm trọng liên quan đến sự cố khai quặng, kéo theo hàng loạt vụ án mạng, sau khi bại lộ đã bị tước đoạt toàn bộ tài sản rồi bị phán quyết án tử hình. Sau khi cha ngươi chết, ngươi sống trong đại viện tỉnh ủy không tới nửa năm thì bỏ đi, cùng mẫu thân cư trú ở tại một tỉnh thành cách thành phố Z không xa. Vì bị ảnh hưởng bởi chuyện của cha, ngươi đã mắc phải chứng bệnh tinh thần phân liệt nghiêm trọng, bệnh tình cụ thể ta cũng không rõ. A a, chẳng qua ta biết ngươi ở bệnh viện Thần kinh hồi phục tâm thần hết ba năm thời gian dài dằng dặc…! Ân, ngươi xem ta nói có sai không?" Tiêu Viễn Hành khẽ cười nói.

"Không sai, chẳng lẽ chỉ bởi cái lịch sử này mà giết ta?" Lữ Phi cười lạnh.

"Ha ha, chuyện còn chưa có hết. Trong thời gian ba năm trị liệu tại bệnh viện, ngươi quen biết một bệnh nhân tâm thần khác. Sau đó, ngươi nhanh chóng khỏi bệnh rồi xuất viện. Sau khi xuất viện, ngươi điên cuồng lao vào học tập, muốn nổi trội hơn hết thảy. Không thể không nói, ngươi là một thiên tài, ngươi thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại Học dễ như thể lấy đồ trong túi…!

Trong khi điều tra chuyện này, ta trăm điều cũng không hiểu, mục tiêu của ngươi chính là vượt qua mọi người, cũng là để trả thù những kẻ đã chèn ép cha ngươi, nhưng tại sao ngươi lại không đi học?

Bằng vào trí tuệ của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đạt được thành công trong thời gian ngắn. Nhưng mà ngươi lại nhiều lần bỏ cuộc, tại sao? Có thể trả lời ta không?"

"Bởi vì, cho dù ta vào học tại Thanh Hoa Bắc Đại Học, nhưng vì bối cảnh chính trị có vết nhơ, hơn nữa lại có tiền sử về bệnh tâm thần, ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội leo cao, mà ta nhiều lần tham gia Bắc Đại Thanh Hoa cũng chính là vì tiền thưởng, ta cần tiền, ta cần tiền cho giải nhất, ta phải thay đổi phương thức để trèo lên……"

"Ừm, ta hiểu rồi, sau khi đạt được những món tiền thưởng đó, ngươi lập tức lôi kéo bằng hữu mà ngươi đã kết thân trong bệnh viện hồi phục tâm thần ra. Các ngươi bắt đầu bày ra các thương vụ buôn bán, bắt đầu tìm cơ hội khống chế thế lực ngầm của thành phố Z. Qua gần ba năm hoạt động, bằng vào trí tuệ thông minh của các ngươi, các ngươi đã khống chế được thế lực ngầm của thành phố Z, khống chế cả một bộ phận khai thác mỏ than ở đó. Tuy vậy, thế lực của các ngươi thủy chung vẫn bị giới hạn ở Z, chủ yếu là vì thiếu sự hỗ trợ về kinh phí cũng như chính trị. Cái quặng than mà các ngươi khống chế chỉ có chút cổ phần, rất là thất thường. Ngươi đã cố gắng phát triển, kết quả nhắm trúng được thành phố C. Ở đây ta vẫn còn một vấn đề. Vô luận là ngươi hay là đồng bọn hợp tác kia của ngươi cũng đều là loại nhân vật thiên tài, các ngươi hợp tác cũng rất vui vẻ, vậy tại sao cuối cùng ngươi lại phải đem đồng bọn hợp tác với ngươi trở về bệnh viện tâm thần?"

"Thứ nhất: hắn quá thông minh, thứ hai: hắn quá nguy hiểm, hai lý do này đã đủ rồi chứ?"

"Đã đủ!" Tiêu Viễn Hành gật gật đầu, để một nhân vật vừa thông minh lại vừa nguy hiểm ở lâu bên người đích thật là rất không thoải mái. Làm một kẻ lãnh đạo, hắn đương nhiên phi thường hiểu rõ điều này, cho nên ở trước mặt Thất ca hắn luôn mang một chút dáng vẻ ngu đần.

"Vậy, ta có tội gì?"

"Ta muốn biết, ngươi vì sao muốn vào thành phố C học tập?" Tiêu Viễn Hành trong ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo.

"Ta ……"

"Đừng nói với ta rằng ngươi là muốn học chút gì đó, hoặc là vì Đỗ Tuyết gì gì kia!"

"……" Lữ Phi nhất thời trầm mặc.

"Được được, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ nói, a a, ngươi khẳng định đã bỏ ra rất nhiều công sức nghe ngóng tin tức về ta. Ngươi bước vào Học viện Văn Lý của thành phố C, chính là để tiếp cận ta. Đáng tiếc, ngươi tìm sai đối tượng, ngươi không nên tìm cách từ tay muội muội ta. Nếu ngươi trực tiếp đến tìm ta, bằng vào thực lực của ngươi, muốn theo ta xuất nhân đầu địa cũng không khó, đáng tiếc ……!"

Tiêu Viễn Hành thở dài một tiếng, Lữ Phi trên mặt một phen trắng bệch. Hiển nhiên, Tiêu Viễn Hành đã nói trúng tim đen của hắn, mà Trương Dương đứng cạnh bên nghe cũng là trợn mắt há mồm. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được một chút xô xát nho nhỏ không ngờ có thể dính líu đến nhiều chuyện như thế. Trương Dương cũng đột nhiên hiểu được vì sao Lữ Phi khi đi ăn cùng Đỗ Tuyết, gặp phải Tiêu Di Nhiên lại có chút mất tự nhiên.

"Nhưng không thể không thừa nhận, ngươi thiếu chút nữa đã thành công. Nếu không có Lưu Bưu, nếu không có Trương Dương, rất có thể ngươi đã thành công. Trên thực tế, muội muội ta đối với ngươi đã sinh ra hảo cảm. Chỉ đáng tiếc là, bởi vì Đỗ Tuyết đã khuấy lên mâu thuẫn thực sự giữa ngươi và Trương Dương, làm cho ngươi tiền công tận khí (công dã tràng). Vấn đề này, ta cũng đã tự hỏi thật lâu, ta không biết ngươi và Đỗ Tuyết nọ có cảm tình hay không? Nhưng với tính cách của ngươi mà nói, ngươi sẽ không vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến lý tưởng của mình. Nhưng, ngươi lại hết lần này tới lần khác phạm vào cùng một sai lầm ngu xuẩn…… Chuyện này không cần ngươi trả lời, a a, ngươi trả lời cũng không được. Vì vấn đề này, ta đã hỏi kỹ một bác sỹ tâm lý nổi danh trong thành phố C, hơn nữa xem xong bản bệnh lý của ngươi ở bệnh viện hồi phục tâm thần lúc trước, đã rút ra được một kết luận: bệnh tình của ngươi đã càng ngày càng nghiêm trọng……!"

"Không không …… ta không bị bệnh tâm thần …… không ……!" Lữ Phi tựa như mèo bị dẫm đuôi điên cuồng hét lên.

"Ngươi cả một thời gian dài bị vây quanh bởi những lo âu, sợ hãi, khẩn trương, thống khổ ức chế, luôn trong tình trạng bị kích động, có khuynh hướng bạo lực mãnh liệt và ham muốn chiếm hữu. Có lẽ, ngươi căn bản không yêu thương Đỗ Tuyết. Có lẽ ngươi biết rõ Đỗ Tuyết yêu ngươi, chỉ muốn lợi dụng Trương Dương để thu hút sự chú ý và trọng thị của ngươi. Tuy nhiên, ngươi vẫn không cách nào khống chế được bản thân, từ một chút bất mãn cỏn con trở thành sự giận dữ, sau cùng nhanh chóng biến tướng trở thành cơn bạo nộ bất kể hậu quả. Đương nhiên, ngươi không có nghĩ đến bối cảnh và quan hệ của ta với Lưu Bưu, cho nên hành vi của ngươi đã không hề cố kỵ." Tiêu Viễn Hành không chút bị ảnh hưởng bởi sự phát cuồng của Lữ Phi, vẫn thong thả nói. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trương Dương nghe xong một trận rùng mình sởn hết cả gai ốc(nguyên văn: mao cốt tủng nhiên). Thì ra Lữ Phi đơn thuần là một bệnh nhân tâm thần. Dĩ nhiên, điều khiến cho Trương Dương cảm thấy run sợ không phải là Lữ Phi, mà là tâm tư kín đáo cẩn thận của Tiêu Viễn Hành. Lữ Phi ở trước mặt Tiêu Viễn Hành liền như thể bị lột sạch y phục phơi bày không sót một điểm gì, hoàn toàn trần trụi.