Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1084: Thành phố Đông Hải (2)




Lần này Tôn Hồng dẫn thêm một người tới, đó là Trương Hải Thiên. Lần trước lúc Diệp Lăng Phi cử hành hôn lễ với Chu Hân Mính tại thành phố Đông Hải thì Trương Hải Thiên cũng có mặt. Tôn Hồng và Trương Hải Thiên có thể gặp được nhau ở thành phố Đông Hải cũng là hết sức tình cờ. Lúc đó. Trương Hải Thiên đang lăn lộn ở thành phố Đông Hải, coi như là một cái tiểu đầu mục. Sau đó, Tôn Hồng và Trương Hải Thiên cũng có liên hệ với nhau, lần này Tôn Hồng tới thành phố Đông Hải trước tiên là đi gặp Trương Hải Thiên. Tôn Hồng cũng không nói với Trương Hải Thiên tình hình cụ thể thế nào, chỉ tán gẫu với Trương Hải Thiên mà thôi. Từ trong miệng Trương Hải Thiên. Tôn Hồng đã biết được không ít chuyện có liên quan đến xã hội đen ở thành phố Đông Hải này. Lần này Tôn Hồng dẫn Trương Hải Thiên là muốn để cho Trương Hải Thiên tự mình kể với Diệp Lăng Phi về tình hình của hắc bang ở thành phố Đông Hải này. Trương Hải Thiên chưa từng tới nơi này, tuy Trương Hải Thiên cũng coi như là một cái tiểu đầu mục ở thành phố Đông Hải, chẳng qua cũng chỉ là kiếm miếng ăn mà thôi, đâu có thể đến những khu biệt thự xa hoa như thế này chứ. Đây là chỗ ở của những kẻ lắm tiền nhiều của, những nơi như thế này không phải chỗ mà đám lâu la như bọn họ dám bén mảng tới.

Ở thành phố Đông Hải, địa bàn của hắc bang được phân chia rất rõ ràng, có một số chỗ không thể nào động tới được, ví dụ như là khu biệt thự dành cho các lãnh đạo của chính quyền thành phố hoặc là khu biệt thự này chẳng hạn, mấy nơi như thế bất kỳ người nào trong đám giang hồ đều không dám tìm đến gây sự. Nếu như có người trong hắc bang không chịu nghe lời, tới đây kiếm chuyện sẽ có người đứng ra trừng trị đích đáng. Người này là một người đàn ông mà ở thành phố Đông Hải được rất nhiều người gọi là Cương ca. Cương ca tuổi cũng chưa nhiều, cũng chỉ mới 30 mà thôi, án theo lẽ thường tình, người còn trẻ như hắn không có phần để mà lên làm lão đại xã hội đen ở thành phố Đông Hải, bàn về tư lịch, bàn về bối phận, ai cũng có thể hơn người đàn ông tên là Cương ca này, nhưng mọi người ở đây đều hiểu rõ, Cương ca chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện mà thôi, lão đại chân chính đứng phía sau là một người khác. Nếu như có hắc bang nào không chịu nghe theo sự quản lý cia Cương ca, vậy thì nhất định sẽ bị cảnh sát đả kích, ai cũng hiểu rõ hậu trường của Cương ca là một người ăn cả hai nhà hắc bạch, không ai dám trêu chọc.

Sau khi Trương Hải Thiên đi tới biệt thự mới biết được người đàn ông có thể lực mà Tôn Hồng nói đến chính là người lần trước đã cử hành hôn lễ ở thành phố Đông Hải, lúc đó, Trương Hải Thiên cảm thấy kỳ quái, vì sao đám người Tôn Hồng lại tới Đông Hải để tham dự hôn lễ. Mất công hồi lâu, thì ra là thế. Trương Hải Thiên gặp Tôn Hồng thì có chút sợ hãi, bây giờ lại thấy ngay cả Tôn Hồng cũng kiêng kỵ Diệp Lăng Phi thì hắn trở nên càng thêm cẩn trọng dè dặt. Dã Thú ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn thoáng qua Trương Hải Thiên, sau đó lại quay sang phía Tôn Hồng, nói:

- Tôn Hồng à, tiểu tử này là ai vậy?

- Dạ, trước đây là người của Phủ Đầu Bang chúng tôi!

Tôn Hồng đáp.

- Sau này khi Phù Đầu Bang giải tán, hắn chạy sang nơi này. Bây giờ cũng đã là một cái tiểu đầu mục ở chỗ này, kiếm ăn cũng không tệ, ít ra là còn mạnh hơn tôi, bây giờ tôi chẳng là cái quái gì cả!

- Nói nhảm!

Dã Thú nhếch miệng, hung hăng đam con dao găm trên tay mình lên mặt bàn, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng, con dao kia đã cắm vào sâu hơn 1 tấc. Dã Thú cười toe toét, nói:

- Tôn Hồng, cậu còn nói cậu không là cái gì cả, ở thành phố Vọng Hải ai dám trêu chọc cậu, chỉ cần theo cậu đi theo bọn tôi, đảm bảo không ai dám trêu chọc cậu, dù kẻ đó là ai cũng không dám động tới cậu đâu!

- Dã Thú, cậu đừng ngồi đây mà nói bậy nữa!

Diệp Lăng Phi cảm thấy Dã Thú lắm mồm quá, khoát khoát tay với Dã Thú, nói:

- Không phải là cậu muốn đi bơi sao, ở bên ngoài có bể bơi đấy, cậu có thể ra bể bơi hoặc là ra tắm biển, nói tóm lại cậu đừng ở chỗ này mà lải nhải nữa, buôi tối tôi sẽ dẫn cậu đi ra ngoài chơi!

- Dạ, em biết rồi!

Dã Thú rút ra dao găm ra, sải bước đi ra ngoài.

Trương Hải Thiên dù sao cũng là người lăn lộn xã hội đen, những chuyện đánh đánh giết giết cũng đã làm không ít, động tác đâm dao găm lên bàn vừa rồi của Dã Thú khiến cho Trương Hải Thiên trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nếu như con dao đó mà đâm vào người mình thì chắc chắn là toi đời. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hồng và Trương Hải Thiên ngồi xuống, hắn thì đứng dậy, lấy mấy chai nước khoáng, hắn ném cho Tôn Hồng và Trương Hải Thiên mỗi người một chai, nói:

- Các cậu đừng để bụng, biệt thự tôi mua ở chỗ này nhưng lâu lắm rồi cũng không đến ở, trong nhà chẳng có gì cả, mấy thứ này tôi mua trên đường đến đây đấy. Tôn Hồng, chờ khi nào có thời gian thì thuê người dọn dẹp lại nơi này một chút, lúc tôi không ở thành phố Đông Hải đích, cậu cứ dẫn người đến đây mà ở, nhưng mà đừng có biến nơi này không ra hình dạng gì đó!

- Diệp tiên sinh, tôi biết, anh yên tâm đi, tôi sẽ phân phó cho huynh đệ của mình không được làm bậy ở chỗ này!

Tôn Hồng nói.

- Bây giờ tôi đang sắp xếp cho mọi người ở trong khách sạn, chờ sau này tìm được nơi trú ngụ rồi sẽ chuyển qua đó. Diệp tiên sinh ở đây, có lẽ không nên vào ở thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi mở nắp chai nước khoáng ra, uống một hớp lớn, sau đó lau miệng, nói:

- Tùy cậu thôi, cậu muốn đến ở thì ở, không muốn đến đây ở tôi cũng không ép buộc cậu. Chỉ là mấy ngày này cậu cứ ở lại đây đi!

- Cũng được!

Tôn Hồng đồng ý.

Diệp Lăng Phi quay sang phía Trương Hải Thiên, nói:

- Cậu tên là Trương Hải Thiên đúng không?

- Dạ phải!

Trương Hải Thiên vội vàng nói.

- Ngoại hiệu của tôi là “Liều Mạng”, bởi vì đã đánh nhau là không quan tâm đến sống chết, vì vậy nên được cái tên hiệu này. Tôn đường chủ là hiểu rõ nhất, năm đó tôi ở…

Trương Hải Thiên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:

- Trương Hải Thiên, tôi không hỏi cái này, ngoại hiệu của cậu không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu một số việc thôi!

- Diệp tiên sinh, ngài cứ hỏi đi, tôi biết được gì sẽ nói hết cho ngài!

Trương Hải Thiên nói.

- Trương Hải Thiên, nếu cậu cũng lăn lộn giang hồ ở chốn này, theo ý của cậu, xã hội đen ở thành phố Đông Hải có gì khác biệt so với xã hội đen ở thành phố Vọng Hải đương năm đó?

Câu hỏi này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trương Hải Thiên không rõ Diệp Lăng Phi muốn hỏi cái gì, hắn nhìn sang Tôn Hồng, Tôn Hồng cũng không hiểu ý tứ của Diệp Lăng Phi. Trương Hải Thiên đành phải nhìn sang chỗ Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Diệp tiên sinh, tôi không hiểu ngài nói vậy là có ý gì?

- Vậy tôi nói trực tiếp với cậu. Theo ý cậu, xã hội đen ở thành phố Đông Hải này vì sao lại hung hăng hống hách như vậy?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi câu này, cuối cùng Trương Hải Thiên cũng hiểu Diệp Lăng Phi muốn hỏi cái gì, hắn hơi chần chừ một lát, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi biết một số chuyện, nhưng cũng không được nhiều lắm. Căn cứ theo sự Hiểu biết của tôi, xã hội đen ở nơi này có người bảo vệ, không giống thành phố Vọng Hải năm đó, bang hội chúng tôi đều cố hết sức không gây chuyện để tránh bị cảnh sát chú ý. Mà ở nơi này thì không cần lo lắng đến cảnh sát, tôi cảm thấy tôi cảm thấy cảnh sát ở chỗ này đang dung túng cho xã hội đen!

- Nói hay lắm!

Diệp Lăng Phi vỗ tay, nói:

- Xem ra cậu là một người rất có đầu óc, vậy tôi hỏi cậu, cậu cho là tình huống thế này sẽ tiếp tục kéo dài tiếp không?

- Chắc chắn là sẽ không duy trì được lâu nữa!

Về vấn đề này, Trương Hải Thiên hiểu rất rõ, hắn nói:

- Tôi thấy cũng chỉ trong khoảng thời gian này mà thôi, sau đó sẽ không còn nữa, nói không chừng sẽ lại giống như thành phố Vọng Hải năm đó, diệt trừ tận gốc các băng nhóm xã hội đen. Quan trọng nhất là ở chỗ chính quyền thành phố, Diệp tiên sinh, tôi cũng không chắc lắm, tôi chỉ luôn có cảm giác như vậy!

- Trương Hải Thiên, cảm giác của cậu không sai!

Diệp Lăng Phi nói.

- Xã hội đen ở nơi này đã hung hăng ngang ngược tới một mức độ không thể chịu đựng được nữa, tôi nói cho cậu hay, một khi chính phủ bên này có sự thay đổi nào đó, hoặc nói là những thành viên trong chính phủ bảo vệ xã hội đen bị điều đi, vậy thì xã hội đen ở đây sẽ gặp tai ương ngập đầu, đến lúc đó, những người như cậu sẽ bị đả kích!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong những lời này, Tôn Hồng lại tiếp lời:

- Liều Mạng, dù sao năm xưa cậu cũng là người của Phủ Đầu Bang chúng ta, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ở đây mà phải vào trong trại giam, bây giờ chúng ta làm vậy vì kiếm tiền, kiếm tiền thì lại có rất nhiều cách!

Trương Hải Thiên thở dài, nói:

- Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi mặc kệ chuyện này, tôi có thể làm cái gì chứ!

- Những chuyện cậu có thể làm được rất nhiều, chỉ muốn xem cậu có chịu làm hay không thôi!

Diệp Lăng Phi nhìn Trương Hải Thiên, nói:

- Tôi nói thật cho cậu hiểu nhé, bên trung ương đã chú ý tới tình hình ở thành phố Đông Hải này rồi, tôi cũng có người bên trung ương, truyền ra tin tức, sẽ nhanh chóng chỉnh đốn thành phố Đông Hải. Đến lúc đó, cho dù không thể bắt được cá lớn, những người như cậu nhất định sẽ bị đẩy ra mà gánh tội thay, cậu suy nghĩ cho kỹ đi, con đường sau này phải đi như thế nào?

Trương Hải Thiên cúi đầu, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, trực tiếp hỏi:

- Diệp tiên sinh, ngài nói thẳng với tôi đi, có phải là ngài có chuyện cần tôi trợ giúp không?

---o0o---