Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1132: Tiếng thét inh tai!




Diệp Lăng Phi vừa nói hết câu. Minako cúi đầu, khẽ nói:

- Diệp tiên sinh, nếu ông thích, tôi và tiểu thư Yamakawa sẽ mặc.

Diệp Lăng Phi nghe Minako nói vậy, cười nói:

Không phải chứ, các cô thật sự sẽ mặc ư. Ban nãy tôi chỉ nói đùa thôi, nếu các cô thật sự mặc quần áo người phục vụ, tôi chắc rằng tôi và vợ tôi ngày nào cũng cãi nhau.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên quay sang Minako nói:

- Minako, tôi vẫn muốn hỏi cô câu hỏi hôm qua, tối hôm qua khi cô đến phòng ngủ của tôi, rút cuộc cô đã nhìn thấy gì?

- Tôi thật sự không thấy gì cả.

Minako cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Minako thì biết ngay tôi hôm qua Minako thực sự đã nhìn thấy rồi. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Minako, lừa dối người khác không phải là một thói quen tốt, đặc biệt là một người đơn thuần như tôi, nếu như cô lừa tôi, lẽ nào trong lòng cô không cảm thấy day dứt sao?

- À....!

Minako nghe Diệp Lăng Phi nói xong, vội ngẩng mặt lên, nói liên tục:

- Diệp tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tôi biết tối hôm qua tôi không nên vào. Tôi nhìn thấy...nhìn thấy một chút...!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Minako, tôi biết là cô đã nhìn thấy rồi, thế nào, da vợ tôi đẹp hay da cô đẹp?

Câu nói của Diệp Lăng Phi khiến hai má Minako đỏ ửng lên, cô ta nói:

- Da tôi không bằng...!

- Tôi biết làn da của cô không đẹp bằng làn da vợ tôi.

Da mặt Diệp Lăng Phi vốn vẫn dày như thế, làn da của Minako trắng ngần, mềm mại, nếu đem so sánh với làn da của Bạch Tình Đình cũng không kém là bao, nhưng Diệp Lăng Phi lại trực tiếp nói:

- Minako, cô không cần thấy ngại, về sau học thêm cách chăm sóc da của Tình Đình, làn da của cô cũng sẽ mềm mại như Tình Đình, được rồi, tôi về biệt thự trước đây, tôi phải tắm một cái, mô hôi ra khắp người rồi.

Minako nghe xong, gật đầu. Diệp Lăng Phi và Minako lại quay về biệt thự, khi Diệp Lăng Phi tắm xong quay về phòng ngủ, Bạch Tình Đình vẫn còn nằm trên giường chưa muốn dậy. Diệp Lăng Phi lên giường, vỗ vào mông Bạch Tình Đình nói:

- Tình Đình, dậy thôi, mặt trời đã lên cao rồi, em vẫn còn ngủ à, mau dậy đi.

- Không, em muốn ngủ thêm chút nữa.

Bạch Tình Đình trở mình, quay lưng về Diệp Lăng Phi, lẩm bẩm nói:

- Người ta vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nửa đêm hôm qua bị điện thoại làm tỉnh giấc, ông xã, điện thoại đó là Dã Thú gọi đến phải không, anh nói với Dã Thú lần sau đừng nhằm lúc người ta ngủ gọi điện đến, như thế ảnh hưởng đến giấc ngủ người khác.

- Ừ, anh biết rồi.

Diệp Lăng Phi nằm ở sau lưng Bạch Tình Đình, thò tay cấu vào mông Bạch Tình Đình, một tiếng “ái”, Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi cấu, vội ngồi ngay dậy, quay người lại, thấy Diệp Lăng Phi đang cười sung sướng, Bạch Tình Đình tức quá đưa tay thụi Diệp Lăng Phi, gắt giọng nói:

- Anh xấu tính quá, người ta còn đang ngủ, anh là đồ xấu xa.

- Bà xã, vậy anh ngủ cùng em là được chứ gì.

Diệp Lăng Phi tóm lấy cánh tay Bạch Tình Đình, giữ chặt cô ta trên giường, rồi bắt đầu hôn, cái tay kia cũng không thật sự vùng vẫy đòi thoát ra. Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi âu yếm vuốt ve trên giường là dục vọng mãnh liệt, nếu không nghĩ đến việc hôm nay phải đến công ty, nói không chừng Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi vừa sáng sớm đã quan hệ với nhau.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình giỡn nhau hồi lâu, cả hai mới dậy. Bạch Tình Đình đi tắm trước, Diệp Lăng Phi nằm trên giường, đợi Bạch Tình Đình tắm xong, cùng đi xuống tầng dưới ăn sáng.

Chuông điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại thấy Trương Lộ Tuyết gọi đến. Điện thoại vừa kết nối, Trương Lộ Tuyết nói:

- Diệp Lăng Phi, hôm nay anh có đến tập đoàn Tân Á không?

Diệp Lăng Phi nói:

- Ừ! Đương nhiên đi rồi, anh còn muốn bàn với em chuyện lần trước, Lộ Tuyết, khi nào em đến công ty?

- Khoảng mười giờ. Em không muốn đến sớm quá.

- Vậy được, chúng ta mười giờ gặp nhau. Diệp Lăng Phi nói.

Trương Lộ Tuyết biết Diệp Lăng Phi sẽ đến tập đoàn Tân Á, bèn cúp điện thoại. Dường như Trương Lộ Tuyết gọi cuộc điện thoại này là muốn biết Diệp Lăng Phi khi nào đến tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, để điện thoại sang bên cạnh. Hắn vừa đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại lại vang lên. Diệp Lăng Phi nhìn điện thoại thấy tiểu Triệu gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe máy, trong điện thoại vọng ra tiếng của tiểu Triệu:

- Anh Diệp, tối qua lại xảy ra một vụ giết người.

Diệp Lăng Phi cho rằng tiểu Triệu nói đến việc mấy tên người Nhật kia, mấy tên đó đã bị Diệp Lăng Phi sai Dã Thú xử lý. Diệp Lăng Phi vốn định để chính phủ giải quyết chuyện này, nhưng sau đó Diệp Lăng Phi lại thay đổi quyết định, cho rằng không cần thiết để chính phủ giải quyết chuyện này, tự mình làm tốt hơn. Vì vậy Diệp Lăng Phi mới sai Dã Thú đi giải quyết chuyện này.

Ban đầu Diệp Lăng Phi cho rằng đó là chuyện mấy tên người Nhật tối hôm qua, nhưng nghe tiểu Triệu nói xong, Diệp Lăng Phi mới biết chuyện mà tiểu Triệu nói đến không phải là chuyện đó, mà là tối hôm qua ở Vọng Hải lại có một kẻ điên cầm dao chém người.

Tiểu Triệu nói:

- Anh Diệp, vô cùng thảm khốc, một nhà ba người đều bị tên điên đó chém chết rồi. Tên điên đó chém người xong, còn ngồi ở ghế salong trong nhà hút thuốc, nếu không nhờ hàng xóm báo cảnh sát, ai mà tin được trong nhà đó xảy ra huyết án. Khi bọn em xông vào, tên điên đó còn đứng dậy hỏi bọn em đã xảy ra chuyện gì, thật là thảm khốc, hài, anh Diệp, bây giờ em không muốn nghĩ đến cảnh đó nữa, theo điều tra của bọn em, tên điên đó cũng là công nhân trong tập đoàn Suzuki, nghe nói, mới bị thôi việc do hợp đồng lao động đã đến hạn, em đã báo cáo sự việc này lên cục, vài ngày gần đây, Vọng Hải xảy ra rất nhiều việc có liên quan đến nhà máy điện tử của tập đoàn Suzuki, cục cần nghiên cứu kỹ xem có nên tiến hành đi sâu điều tra nhà máy điện tử không. Cứ tiếp tục như vậy, em thấy mình cũng sắp bị làm cho phát điên rồi, luôn cảm thấy những tên điên đó hình như không biết mình đã làm gì, thật là đáng sợ.

Diệp Lăng Phi nghe xong, nói:

- Tiểu Triệu, anh thấy rất cần thiết phải điều tra nhà máy điện tử đó của tập đoàn Suzuki.

- Anh Diệp, còn một chuyện nữa. Tối hôm qua, gần khu biệt thự Nam Sơn xảy ra một vụ án ly kỳ, có người nghe thấy tiếng súng, khi cảnh sát đến hiện trường chỉ thấy ba chiếc xe con bị đạn bắn, trên xe vẫn còn vết máu, nhưng lại không thấy thi thể, anh Diệp, anh nên cẩn thận một chút, nơi đó cánh biệt thự Nam Sơn rất gần.

Diệp Lăng Phi đương nhiên biết rõ sự việc đó rút cuộc như thế nào, hắn nói:

- Anh biết rồi, tiểu Triệu, em không cần lo lắng cho anh, cứ tìm cách nhanh chóng phá án đí.

- Vâng, anh Diệp, em chính là muốn nói với anh chuyện này. Anh Diệp, phía em có gì mới em sẽ lập tức thông báo với anh.

- Ừ!

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn cúp điện thoại, ngả đầu trên gối, trong lòng thầm nghĩ tập đoàn Suzuki rút cuộc đang giở trò gì. Diệp Lăng Phi tin Yonchien Yamakawa nhất định không dám ở lại Vọng Hải, nói không chừng đã về Nhật rồi, nếu hai tên này về đến Nhật Bản, Diệp Lăng Phi sẽ không tùy tiện gây khó dễ với hai tên đó. Dù sao Nhật Bản cũng là địa bàn của Yonchien Yamakawa, không thể coi nhẹ mà qua đó được.

Bạch Tình Đình tắm xong, quay vào phòng ngủ, thấy Diệp Lăng Phi nằm trên giường, cô ta lặng lẽ đến bên Diệp Lăng Phi, đột nhiên hét lên. Bạch Tình Đình vốn định dọa Diệp Lăng Phi một chút, nhưng Diệp Lăng Phi không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại kéo Bạch Tình Đình lên giường. Bạch Tình Đình nhõng nhẽo nói:

- Ông xã, anh đừng phá nữa, mau dậy thôi, chúng ta còn phải xuống nhà ăn sáng.

Bạch Lăng Phi hỏi:

- Tình Đình, hôm nay em không cùng anh đến tập đoàn Tân Á sao? Chúng ta có thể thương lượng một chút với Trương Lộ Tuyết về việc hợp nhất hai tập đoàn.

Bạch Tình Đình ngồi dậy, nói:

- Em không quan tâm chuyện hợp nhất, dù sao bố cũng đồng ý rồi, phía em cũng không vấn đề gì, bây anh cần thuyết phục Trương Lộ Tuyết, anh thấy cô ta có liệu có đồng ý không, nếu cô ta đồng ý thì cứ thế hợp nhất hai tập đoàn thôi.

- Tình Đình, việc hợp nhất chỉ có lợi, không có hại. Chúng ta có thể tính đến việc để hai tập đoàn kinh doanh ở nhiều lĩnh vực, lẽ nào như vậy không tốt sao?

- Em cũng không nói không tốt. Em chỉ nói anh phải khiến Trương Lộ Tuyết đồng ý trước, nhỡ Trương Lộ Tuyết không đồng ý, lẽ nào ông xã vẫn cố tình để hai tập đoàn hợp nhất, em thấy anh không làm được đâu.

Sự đồng ý của Bạch Tình Đình thì rất rõ ràng, nghĩa là Diệp Lăng Phi không cần biện pháp cứng rắn, Bạch Tình Đình cũng biết quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết, đương nhiên biết Diệp Lăng Phi sẽ không dùng thủ đoạn cưỡng chế với Trương Lộ Tuyết, cũng không ép Trương Lộ Tuyết phải đồng ý để hợp nhất hai tập đoàn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã, cái đó không chắc, nói không chừng anh lại có thể làm được.

- Đợi khi nào làm được hãng hay.

Diệp Lăng Phi dang tay vỗ vào mông Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, đi chúng ta đi ăn cơm đã.

- Vâng.

Bạch Tình Đình xuống giường trước, đúng lúc Diệp Lăng Phi ngồi dậy, đang định xuống giường, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng phụ nữ thét lên. Tiếng thét đó rất lớn, giống như gặp phải điều gì sợ hãi mới thốt lên tiếng hét, nghe tiếng thét đó, hình như là tiếng của cô hộ lý được mời đến để chăm sóc cho Chu Hân Mính, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng leng keng, giống như một vật gì đó rơi xuống đất!