Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1190: Cảnh cáo nặc danh




- Ở ngay phía trước, sắp đến rồi. Nhà tôi có giá rẻ nhất ở đây, nếu các anh có thể tìm được nhà ở khu này rẻ hơn chỗ tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho các anh.

Một gã đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi tay cầm chùm chìa khóa đi trên con đường đất, khu này là vùng giáp ranh giữa thành phố và nông thôn, cách trung tâm thành phố không tới năm dặm. Đi bên cạnh gã ta là một cô gái khoảng mười mấy tuổi, cô gái đó mặc chiếc váy ngắn màu trắng, đi tất da chân mỏng để lộ ra cặp đùi rất đẹp. Bên trên mặc một chiếc áo sa tanh mỏng, có thể nhìn thấy rõ chiếc áo ngực màu đen ở bên trong.

Cô gái đó vốn khoác tay gã đàn ông hơn bốn mươi tuổi kia, khi đi đến trước sân của một ngôi nhà hai tầng, gã đàn ông quay người lại nói với cô gái kia:

- Em đi lên xe đợi anh, lát nữa anh sẽ quay lại, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đến Việt Dương đại lầu.

Cô gái trẻ với ánh mắt rất nghe lời gã đàn ông kia khẽ gật đầu, quay người, rảo bước trên đôi dép cao gót đi về phía chiếc xe Mescedes màu trắng đỗ cách ngôi nhà hai tầng không xa.

Theo sau gã đàn ông là hai gã đàn ông tóc ngắn, tay xách tui du lịch màu đen, hai gã đàn ông đó khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, khẩu âm nghe rất nặng, bon họ tự xưng là người Đài Loan.

- Ở chỗ tôi đây rất yên tĩnh, không có ai đến làm phiền các anh đâu, các anh nói các anh là họa sỹ phải không, yên tâm đi, nếu ở chỗ tôi các anh có thể tự do sáng tác, haha, tôi cũng không hiểu gì về sáng tác, tóm lại, nếu các anh muốn ở lâu dài ở đây thì mua căn nhà này của tôi là rất sáng suốt.

Gã đàn ông mở chiếc khóa sắt ở cổng, dùng sức để đấy chiếc cổng sắt đã hơi rỉ. Bên trong sân rất rộng chỉ vì đã lâu không có người ở nên mọc nhiều cỏ dại, ở phía Bắc vốn có một hoa viên nhỏ, nhưng lúc này ở đó chỉ còn lại tường bao bằng gạch vỡ, bên trong mọc đầy cỏ dại.

- Chỗ này của tôi tháng trước có dọn dẹp một lần rồi, mặc dù ở sân có nhiều cỏ dại nhưng trong nhà đã dọn dẹp rồi, anh xem còn có điện nữa đấy.

Gã đàn ông dẫn hai gã người Đài Loan đi vào trong nhà, gã bật đèn lên, rồi đi đến trước vòi nước, vặn vòi, từ trong vòi nước chỉ chảy ra một ít nước màu vàng, gã vỗ đầu nói:

- Các anh xem, trí nhớ của tôi thật là tệ, tôi quên là nước phải hút lên từ dưới giếng, ừm, sau khi các anh mua, chỉ cần lắp máy bơm ở chỗ cái giếng sau nhà thì sẽ có nước dùng ngay, nước này không cần mất tiền mua đâu...

Trong lúc gã đàn ông kia giới thiệu về ngôi nhà, một trong hai gã thanh niên đã xách túi du lịch đi lên tầng hai, xem xét phòng ở. Gã đàn ông kia lấy thuốc lá ra, châm thuốc rồi nói bằng khâu âm rất nặng:

- Chỗ này của ông thật sự không có người đến chứ?

- Rất ít người đến, ở gần đây có một thôn, nhưng những người ở thôn đó rất it khi đến đây, ban đầu tôi định xây cái nhà để làm xưởng gia công, sau đó tôi không làm nữa, nên cũng không để ý đến cái nhà này nữa, nếu các anh muốn mua, tôi sẽ bán rẻ thôi, 130 vạn đồng, cái giá này của tôi là thấp nhất đấy, nếu không phải tôi và...

Gã đàn ông chưa nói hết câu thì đã bị gã thanh niên kia cắt ngang nói:

- Tiền không thành vấn đề. 130 vạn đồng không đắt nhưng tôi cần một nơi yên tĩnh, thuận tiện để chúng tôi sáng tác.

- Vậy thì chỗ tôi đây tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của các anh, các anh mua ngôi nhà này của tôi là một sự lựa chọn tuyệt đối chính xác.

Gã đàn ông ngoài bốn mươi tuổi nói đến đây thì chuông điện thoại của gã ta vang lên, gã ta liếc nhìn điện thoại rồi vội vàng quay sang gã thanh niên kia nói:

- Các anh cứ xem đi tôi đi nghe điện thoại

Nói rồi gã cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, gã ấn nút nghe rồi khẽ nói:

- Em làm cái gì vậy, anh đang có việc phải làm ở đây.

- Có việc phải làm, có phải anh lại đang làm trò quỷ với con tiểu hồ ly đó không, tôi nói cho anh biết, ở bên ngoài chơi bời thế nào tôi không quản nhưng tiền tháng này vẫn chưa đưa cho tôi, ngay mai anh nhất định phải đưa cho tôi nếu không tôi sẽ đến làm loạn ở chỗ anh, tôi sẽ không quan tâm chuyện mất mặt hay không mất mặt gì hết, tóm lại anh không đưa tiền cho tôi thì chúng ta sẽ không xong với nhau đâu.

- Anh biết rồi, anh biết rồi, em yên tâm đi, ngày mai anh sẽ đưa tiền cho em, được rồi, được rồi, cứ như vậy nhé, ở đây anh đang có việc.

Gã đàn ông nói rồi cúp điện thoại, cúp điện thoại xong gã liền mắng:

- Con mụ già đáng ghét suốt ngày đòi tiền ông mày, tốt nhất là mày nên chết đi...

Gã mắng xong bèn quay vào trong nhà, thấy hai gã thanh niên đang đứng với nhau cúi đầu thương lượng chuyện gì đó.

- Hai vị có hài lòng với chỗ này không?

Nghe thấy gã đàn ông kia nói vậy, một trong hai gã thanh niên quay mặt sang gã đàn ông kia gật đầu nói:

- Chỗ này rất tốt, chúng tôi rất thích chỗ này.

- Thích thì tốt, còn tiền...

Đúng lúc gã đàn ông đang định hỏi, thì chỉ thấy gã thanh niên kia tay phải cầm một con dao găm, tay trái gã bóp chặt mồm của gã đàn ông ngoài bốn mươi tuổi kia, ngay sau đó con dao dâm thẳng vào tim của gã đàn ông đó.

- Đây chính là tiền dành cho ông.

Gã thanh niên nhếch mép cười lạnh lùng,gã rút con dao găm ra, rồi lập tức buông tay, vang lên “bịch” một tiếng, gã đàn ngoài bốn mươi ngã nhào xuống đất. Người chỉ hơi động đậy một chút, rồi nằm yên không động tĩnh gì nữa, máu từ vết thương bị dao găm đâm chảy ra.

- Steven, mày thật là, làm bẩn hết chỗ này rồi, hài, lẽ nào để tao đi dọn dẹp hay sao?

Gã thanh niên kia nhìn cái xác dưới đất, không ngừng lắc đầu, tỏ vẻ không hài lòng. Gã thanh niên tên Steven bĩu môi, tay gã cầm con dao găm lau sạch lưỡi dao dính máu lên quần áo của gã đàn ông đã chết, sau đó gã đứng lên nói: Bên ngoài không phải vẫn còn một cô gái sao, xử lý nốt là xong, mày đi xử lý xác cô ta, tao xử lý xác lão này, mày hài lòng chưa.

- Để tao xử lý cô gái đó, hài, Steven, mày càng ngày càng không ra sao, mày không biết một người đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc như tao không muốn ra tay với phụ nữ hay sao, nhất là ra tay với những cô gái trẻ đẹp, mày không phải là đang làm khó tao hay sao?

- Nếu mày không đi, thì để tao đi giải quyết cô ta, nhưng giải quyết xong còn có thế thưởng thức, tao rất muốn dành những việc tốt đẹp này cho mày, mày không nhận thịnh tình của tao thì thôi vậy.

Steven nói rồi cầm con dao găm chuẩn bị đi ra ngoài, nghe thấy câu nói của Steven, gã thanh niên kia liền nói:

- Thật đáng tiếc, cô gái đó trắng trẻo xinh xắn như thế lại bị một thằng đàn ông như mày làm nhục không phải là quá đáng tiếc hay sao, chi bằng để một nghệ thuật gia như tao đi làm việc này, tao sẽ làm cho cô ta chết từ từ, mặc dù như vậy rất tàn nhẫn nhưng đối với những cô gái trẻ trung xinh đẹp lại là cách giải quyết tốt nhất, Steven, mày thấy có phải không?

- Tùy mày, nhưng mày đừng có chơi máu quá đấy, mày nên nhớ lần này chúng ta đến đây là có nhiệm vụ đấy.

- Điều đó đương nhiên tao biết chứ, mày cứ yên tâm đi.

Gã thanh niên kia nói rồi đi rảo bước đi ra khỏi phòng, Steven xách vái túi du lịch đen của gã ta đi lên tầng hai. Gã đi vào một căn phòng, đặt hành lý xuống rồi từ trong túi hàng lý lấy điện thoại ra.

- Mọi chuyện giải quyết xong rồi, chúng tôi đã chọn được địa điểm rất tốt, các anh có thể trực tiếp đến đây, địa chỉ cụ thể là...

Khoảng hơn tám giờ tối Bạch Tình Đình mới về đến biệt thự ở bờ biển Ánh Dương, khi Bạch Tình Đình quay về, Diệp Lăng Phi đã ăn tối rồi. Diệp Lăng Phi đứng ở cửa biệt thự, nhìn xe của Bành Hiểu Lộ và Bạch Tình Đình đỗ ở cửa. Bành Hiểu Lộ không xuống xe, mà thò đầu ra cửa xe nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, em đã bà xã của anh về nhà an toàn rồi nhé.

Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ vẫy tay cười nói:

- Cảm ơn em. Thế nào, có định vào nhà ngồi một lát không?

- Muốn rồi, em phải về nhà.

Bành Hiểu Lộ chui đầu vào trong xe, rồi quay đầu xe đi. Bạch Tình Đình lái xe vào trong sân, cô ta xuống xe vẫy tay gọi Diệp Lăng Phi giúp xách đồ mà hôm nay cô ta mua ở trong xe ra.

Từ sau xe của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi xách ra một túi nilong, bên trong có quần áo mới, cũng có cả mỹ phẩm, Diệp Lăng Phi xách túi nói:

- Bà xã, chiều nay em và Bành Hiểu Lộ đi dạo không ít nơi phải không?

- Cũng không đi nhiều lắm chỉ ở Việt Dương đại lầu và Thái Bình Dương đại lầu thôi, Hiểu Lộ nhờ em giới thiệu một số đồ trang điểm, em bèn giới thiệu một số loại cho cô ấy nhân tiện mua cho mình một ít quần áo và mỹ phẩm, ông xã, đợi lát nữa em mặc cho anh xem.

- Thế thì đương nhiên là đẹp rồi.

Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự, trong phòng ngủ mới của bọn họ, Bạch Tình Đình đứng trước gương thay quần áo. Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, nhìn Bạch Tình Đình thay quần áo. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang mãn nhãn thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói:

- Tình Đình, anh đi nghe điện thoại

- Vâng, anh đi đi.

Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng ngủ. Khi hắn ra khỏi phòng ngủ rồi mới nghe điện thoại, nói:

- Dã Lang, có việc gì vậy?

- Satand, em nhận được một tin nặc danh, người của tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm đã đến Vọng Hải rồi, mặc dù không phải là tất cả nhưng những kẻ còn lại sẽ lần lượt đến Vọng Hải trong vài ngày tới.

Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy Dã Lang nói vậy bèn cau mày nói:

- Dã Lang, theo em kẻ nào đã cung cấp tin tình báo cho em, em có biết kẻ đó là ai không?

- Em không biết. Em chỉ biết kẻ đó nhắc em tạm thời không nên về Vọng Hải.

- Nói như vậy nghĩa là cảnh cáo em rồi, Dã Lang, như thế là có người không muốn em đến Vọng Hải. Theo anh thấy thì một khi người của Khoa Nhung Hỏa Diễm đến Vọng Hải, Vọng Hải sẽ trở nên rất nguy hiểm, nói không chừng ở đây sẽ rất loạn phải đương đầu với nguy hiểm vô cùng, vì vậy mới có người không muốn em đến Vọng Hải, Dã Lang, em có thể đoán ra kẻ thông báo với em là ai không?

- Satand, em thật sự không đoán ra. Nhưng bây giờ em đã sắp tới Vọng Hải rồi, sáng ngày mai em sẽ về đến Vọng Hải, chuyện này đối với em đã không có ý nghĩa gì rồi. Satand, em chỉ là muốn nhắc nhở anh phải chú ý tình hình bên đó, anh phải chú ý sự an toàn của mình, có khả năng sự việc còn tệ hơn tưởng tượng của chúng ta.

- Có thể, nhưng mọi việc đã đến nước này rồi, anh chỉ còn cách phòng bị tốt thôi.

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, điện thoại của hắn lại có một cuộc gọi gọi đến, Diệp Lăng Phi nói với Dã Lang:

- Dã Lang, anh có điện thoại, bên em nếu có tình hình gì thì lập tức thông báo cho anh nhé.

- Vâng, em biết rồi!

Dã Lang nói rồi cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, nhìn điện thoại, là một số lạ, Diệp Lăng Phi không cuộc điện thoại đó là của ai gọi đến. Hắn nghe điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của một kẻ lạ mặt:

- Anh là Diệp Lăng Phi?

- Anh là ai?

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của kẻ lạ mặt bèn nâng cao cảnh giác, với Diệp Lăng Phi tất cả những cuộc điện thoại của người lạ gọi đến vào lúc này đều ẩn chứa nguy hiểm, hắn cần phải cẩn thận phòng bị. Khẩu khí của Diệp Lăng Phi trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Tôi và anh không hề quen biết nhau.

- Tôi họ Hoàng, còn về tên, tôi nghĩ anh không cần thiết phải biết.

Giọng nói của kẻ ở đầu kia điện thoại tỏ ra không hề đặc biệt khách khí, điều này khiến Diệp Lăng Phi thấy không thoải mái, hắn không ngờ lại có kẻ không khách khí như vậy đối với hắn, dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn, Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói: Tôi không thích người lạ, càng không thích những kẻ lạ mặt nói chuyện cứng nhắc, nếu anh không muốn nói tên mình ra, thì giữa chúng ta nói chuyện còn có ý nghĩa gì, anh biết tên tôi, liệu tôi có thể cho rằng anh là kẻ thù của tôi muốn gài bẫy tôi hay không?

- Anh có thể cho là như vậy, đương nhiên, tôi kiến nghị anh không nên cho là như vậy thì tốt hơn, vì làm như vậy đối với anh không hề có lợi, tôi gọi điện cho anh là vì có người cho rằng để anh tham gia vào hành động lần này thì tốt hơn vì vậy tôi mới gọi điện cho anh, chứ bản thân tôi không hề thích thú việc có anh tham gia.

- Vớ vẩn, tao không biết mày đang nói gì, đồ khốn, tao nói cho mày biết, bây giờ tâm trạng tao không tốt, mày tốt nhất không nên trêu trọc tao, cũng đừng dùng cái giọng đó nói chuyện với tao, cần thận không tao sẽ khiến cho cái đầu của mày phải chuyển đi chỗ khác đấy.

Diệp Lăng Phi nghe thấy khẩu khí của kẻ lạ mặt kia, giọng điệu bắt đầu rất gay gắt, hắn rất không thích giọng điệu của kẻ đàn ông lạ mặt đó, giọng điệu của gã ta đầy trịch thượng giống như một nhân vật đầy quyền thế, coi Diệp Lăng Phi là người có thể tùy ý bắt nạt, hắn rất không thích cách nói đó của kẻ đàn ông kia. Diệp Lăng Phi nói xong, lập tức cúp điện thoại. Hắn quay người định đi vào phòng ngủ thì lúc đó chuông điện thoại lại vang lên. Lần này lại là một số cố định gọi đến. Diệp Lăng Phi liếc nhìn điện thoại thấy số điện thoại này là số cố định ở Vọng Hải gọi đến. Trong lòng Diệp Lăng Phi càng nghi hoặc, không biết kẻ gọi đến rút cuộc là ai, sau khi nghe cuộc điện thoại của kẻ lạ mặt kia, Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến mình, ban nãy kẻ lạ mặt kia nhắc đến hành động gì đó, Diệp Lăng Phi không hề biết là hành động gì. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi cho rằng đối phương đã chủ động gọi điện cho hắn, cho dù hắn có cúp điện thoại đối phương cũng sẽ lại gọi đến, hắn không cần phải nể mặt gì với đối phương cả.

Quả nhiên, Diệp Lăng Phi vừa cúp điện thoại của kẻ đàn ông lạ mặt kia xong thì lại có một số điện thoại cố định gọi điện đến, từ trọng điện thoại truyền ra tiếng của một người đàn ông:

- Diệp tiên sinh, xin chào, tôi là cục trưởng cục công an thành phố Vọng Hải, Triệu Đào.

Cục trưởng cục công an ở Vọng Hải đã đổi qua khá nhiều người, cục trưởng cục công an trước đây đã bị điều đi thành phố khác, cho dù cục trưởng cục công an trước đây vẫn còn ở đây, Diệp Lăng Phi cũng không phải rất thân với ông ta. Còn Chu Hân Mính với tư cách là Phó cục trưởng cục công an nhưng lại không thể đi làm, cô ta đang trong thời kỳ mang thai, trong thời gian này cô ta chỉ mang cái mác phó cục trưởng cục công an Vọng Hải, lấy tiền trợ cấp mà không đi làm. Thực ra số tiền trợ cấp đó của Chu Hân Mính đối với Diệp Lăng Phi cũng coi như không, Diệp Lăng Phi không quan tâm đến chút tiền đó.

Triệu Đào con người này, Diệp Lăng Phi không hề quen, có thể nói là Diệp Lăng Phi lần đầu tiên nghe thấy cái tên này. Diệp Lăng Phi ở Vọng Hải có người bảo vệ, có chuyện gì cũng không cần đi tìm cục trưởng cục công an giúp đỡ. Diệp Lăng Phi nghe thấy đối phương giới thiệu xong, hắn thản nhiên hỏi:

- Cục trưởng Triệu, không biết ông tìm tôi có việc gì không?

- Diệp tiên sinh, chuyện là thế này, bên chúng tôi muốn mời anh đến tham gia một cuộc họp, cuộc họp này rất quan trọng, hy vọng anh có thể đến tham gia.

Khẩu khí của Triệu Đào rất khách khí, Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói xong, hắn hỏi một cách nghi hoặc:

- Cục trưởng Triệu, ý ông là muốn một người dân thường như tôi tham gia cuộc họp của cục công an? Ông có nhầm không, tôi và cục công an các ông không có bất kỳ quan hệ gì cả, đương nhiên, nếu các ông muốn bắt tôi thì không cần phải nói vong vo.

Triệu Đào nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi xong bèn vội vàng giải thích:

- Diệp tiên sinh, anh hiểu nhầm rồi. Cuộc họp lần này không đơn giản chỉ là cuộc họp của cục công an chúng tôi, hơn nữa cuộc họp này cũng không phải do tôi chủ trì, chỉ là cuộc họp này rất quan trọng, đối phương kiên quyết đòi mời anh tham gia vì vậy chúng tôi mới mời anh đến tham gia cuộc họp này.

Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói xong bèn nói:

- Ý ông nói là có người muốn tôi đến tham gia cuộc họp này? Vậy đối phương là ai?

- Chuyện này không tiện nói với anh, không biết bây giờ anh có tiện đến trụ sở cục công an không?

Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói vậy bèn nói:

- Bây giờ? Cục trưởng Triệu, ông không phải đùa với tôi đấy chứ, bây giờ ông bảo tôi đến đó?

- Đương nhiên không phải là đùa. Tôi nói rất nghiêm túc, tôi hy vọng Diệp tiên sinh, anh có thể đến ngay bây giờ.

.