Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1194-1: Tôi không phải là quý ông!(1)




Mộ Văn mặc lấy một chiếc quần đai đeo màu hồng xuất hiện ở cổng khách sạn. Sean vừa thấy Mộ Văn, liền lập tức mở cửa xe ra, quay sang nói với Diệp Lăng Phi:

- Satan, tối nay không cho phép anh tranh giành bạn gái với tôi!

- Tôi không thích mấy chuyện này, không phong lưu thành tính giống như ông!

Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, khoát tay với Sean một cái, nói:

- Tối hôm nay ông là nhân vật chính, tôi cùng lắm chỉ là một vai phụ thôi!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Mộ Văn khoác tay Sean đi về phía xe, hắn ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ xe. Sean rất lịch thiệp mở cửa xe, để cho Mộ Văn lên xe trước, tiếp sau, hắn mới lên xe ngồi xuống tại ghế sau. Diệp Lăng Phi khởi động xe, Dã Thú lái xe đi phía sau Diệp Lăng Phi. Ở trên đường đến quán bar, Mộ Văn quay sang Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh là người Vọng Hải?

- Không phải!

Diệp Lăng Phi trả lời rất dứt khoát, không có chút ý tứ nào muốn giấu diếm thân phận của hắn, hắn lại nói tiếp:

- Tôi có nhiều quốc tịch, thành phố Vọng Hải là chỗ ở hiện tại của tôi, không có ai quy định rằng tôi không thể ở lại đây phải không?

- Đương nhiên là không có quy định như vậy, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!

Mộ Văn nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, lại hỏi:

- Diệp tiên sinh. Tôi cảm thấy tiếng Pháp của anh rất lưu loát, cho nên rất hiếu kì, lẽ nào anh đã từng sống ở Pháp?

Lúc này Sean cười nói:

- Có vẻ bạn gái tôi tương đối cảm thấy hứng thú đối với anh đấy, mị lực của lão già như tôi đây không bằng anh a!

Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, nói:

- Sean, ông nói vậy là đang ghen sao, tôi cho rằng làm một đặc công, không nên có cảm tình, ông cũng cần phải như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này cũng cần phải vậy. Tôi thấy vị tiểu thư xinh đẹp này hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, kỳ thực mục đích chỉ có một, chính là muốn biết nội tình của tôi, chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, biết được nội tình của tôi thì sao? Là Mộ Văn tiểu thư phải không, tôi khuyên cô một câu, đối với nội tình của tôi, cô biết được càng ít càng tốt, có chút bí mật tốt nhất là không biết, lại ví dụ như chuyện mà Sean tiên sinh đã trải qua trong quá khứ, sợ rằng rất nhiều chuyện trong đó ngay cả đến chính bản thân Sean tiên sinh cũng đã quên mất rồi, phải không Sean?

Lời này của Diệp Lăng Phi cũng quá mức thẳng thắn, không chỉ có Mộ Văn, đến cả Sean cũng không lường trước được Diệp Lăng Phi sẽ nói thẳng ra như vậy, Sean đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức cười nói:

- Diệp tiên sinh, chuyện quá khứ đã qua rồi. Dù cho tôi muốn nhớ lại, cũng nhớ không được bao nhiêu chuyện, huống chi bản thân tôi thích nhìn về phía trước, điều này cũng giống như tính cách của tôi, tôi là một người đàn ông thích nhìn về phía trước!

Diệp Lăng Phi không có nói thêm với Sean câu nào, hắn lái xe đem Sean, Mộ Văn đưa tới cửa một quán bar cỡ lớn của thành phố, đỗ xe rồi, Diệp Lăng Phi xuống xe. Dã Thú đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi bên người, thấp giọng nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, em vừa mới gọi điện nói cho Dã Lang.....!

Dã Thú còn chưa nói hết, đã thấy Diệp Lăng Phi khoát khoát tay áo, nói:

- Anh biết rồi, đến lúc về cậu nói lại với anh là được!

- Vâng!

Dã Thú trả lời.

Mộ Văn vẫn khoác tay Sean, tư thế này khiến cho không ít người Trung Quốc đến quán bar lộ ra ánh mắt khinh bỉ đối với Mộ Văn. Ở trong nước, rất nhiều người vẫn cực kỳ phản cảm phụ nữ Trung Quốc đi với người nước ngoài, nhất là lại còn là một cái lão già, điều này lại càng khiến cho người ta hoài nghi về mục đích của cô gái này. Nếu như trong khi tham gia yến hội hạng sang thì động tác này của Mộ Văn không có chút nào không thích hợp, nhưng ở chỗ này, lại có vẻ có chút không ổn. Sean hoàn toàn không để ý ánh mắt của những người đó nhìn hắn, ngược lại, Sean lại có vẻ rất đắc ý. Hắn thích loại cảm giác bị người khác chú ý như thế này. Bình thường mà nói, làm một gã đặc công, Sean hẳn là nên tỏ ra khiêm nhường, nhưng Sean thì lại thích gây náo động, hắn thích hưởng thụ cái cảm giác được nhiều người nhìn vào như thế này.

Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ngồi ở lầu hai của quán bar, ở dưới chân bọn họ, chính là đại sảnh quán bar, từ nơi này có thể nhìn thấy sàn nhảy trong đại sảnh, cũng thấy được các đôi nam nữ lắc lư nhảy nhót. Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú ngồi xuống, Mộ Văn cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Mộ Văn, hắn quay sang phía Mộ Văn cười cười, nói:

- Tôi rất dị ứng với nước hoa, nhất là loại nước hoa đặc biệt có thể khiến cho đàn ông xung động này, rất dễ khiến tôi xung động!

- Vậy sao, tôi thì lại muốn nhìn xem bộ dáng của anh lúc anh xung động ra làm sao!

Mộ Văn cố ý đưa qua đưa lại bờ mông tròn trịa của cô ta, giống như là muốn quyến rũ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay sang phía Sean, nhún vai, nói:

- Sean, đã thấy chưa, vấn đề không phải là tại tôi, mà là tại bạn gái anh muốn cám dỗ tôi!

Sean cũng giơ tay nhún vai, lộ vẻ rất bất đắc dĩ, nói:

- Tôi vốn tưởng rằng tôi rất có mị lực trong mắt cô ấy, có lẽ tôi sai rồi, lòng hiếu kỳ của cô ấy đối với anh đã vượt qua mị lực của tôi, tôi chịu thua rồi, Satan, anh…!

- Sean nhỡ mồm, hắn vừa mới nói ra cái tên Satan, cgay lập tức liền thấy Diệp Lăng Phi trừng mắt qua, hắn nói:

- Sean, tôi hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ thân phận của ông, ông là một đặc công, từ trước tới nay tôi không có thiện cảm gì với đặc công, tôi hy vọng ông sẽ không làm chuyện gì khiến tôi tức giận, hai chúng ta đang hợp tác, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi muốn giao số phận của chính mình cho ông nắm giữ, bất cứ chuyện gì khiến tôi bất mãn, trong trường hợp này đều có thể là họa sát thân!

Diệp Lăng Phi nghe được, tên Sean này không có khả năng lỡ mồm như vậy, chính là hắn cố ý nói ra, còn như dự định của Sean, vậy thì Diệp Lăng Phi không đoán được. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không muốn có thêm người biết được thân phận của hắn, tên Sean này tựa như đã sớm đoán được Diệp Lăng Phi sẽ có phản ứng như vậy, hắn cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi tin tưởng là giữa chúng ta có chút hiểu lầm, để bồi thường, tiền tối nay cứ tính cho tôi!

- Dã Thú, gọi rượu đi, lấy loại rượu đắt nhất ở đây!

Diệp Lăng Phi quay mặt nói với Dã Thú. Dã Thú gật đầu. Dù sao thì Mộ Văn cũng là một nữ đặc công. Lúc cô ta mới nghe được Sean nhắc tới cái danh hiệu Satan này, trong đầu của cô lập tức hiện ra một người, người đó cô cũng chưa từng gặp, chỉ là đã nghe nói qua. Trong kho dữ liệu trung ương, có một phần tư liệu của Satan, chỉ là ở đó cũng không có tư liệu đầy đủ chi tiết về Satan, chỉ giới thiệu là hắn là thủ lĩnh của một trong những tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược nguy hiểm nhất thế giới- Lang Nha, thế nhưng trong cơ sở dữ liệu lại không có chút thông tin nào về tướng mạo của tên Satan này. Satan cũng được gọi là một trong những kẻ nguy hiểm nhất trên thế giới, điều khiến người ta rất kỳ quái chính là, tuy nói tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược Lang Nha được gọi là một trong những tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược nguy hiểm nhất thế giới, nhưng những năm gần đây, vẫn không có chút tiến triển nào trong việc tấn công tổ chức buôn lậu súng ống đạn dược Lang Nha, ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng đã ngừng việc truy bắt các thành viên của tổ chức buôn lậu vũ khí Lang Nha này, chí ít là hiện nay không có quốc gia nào phát ra lệnh truy nã quốc tế. Đây là một việc khiến cho người ta rất kỳ quái, tuy ở trong kho dữ liệu Mộ Văn xem được thông tin giới thiệu về Satan, lại không có mệnh lệnh nào yêu cầu truy nã người này, tựa như Satan chỉ là một nhân vật nguy hiểm bị ghi lại trong kho dữ liệu mà thôi, không ai muốn Satan thực sự sa lưới. Sau khi Mộ Văn nghe Sean nhìn như vô ý nhắc đến cái tên Satan này, theo phản ứng bản năng kiền liên hệ Satan trong kho dữ liệu với người đàn ông đang ngồi trước mặt này, nhưng chính cô ta lại lập tức phủ định ý tưởng này, trong mắt Mộ Văn,điều này thực sự quá hài hước, người đàn ông trước mắt làm sao có thể là tên Satan nguy hiểm kia được.

Theo Mộ Văn thấy, người đàn ông tên Diệp Lăng Phi này tuyệt đối không giống với một người có thể khiến người ta sợ sệt, chí ít khi anh ta nói giỡn không làm cô ta xuất hiện loại cảm giác kinh hoảng bất an, dù rằng câu nói mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói với Sean khiến cho Mộ Văn có chút cảm giác rằng người đàn ông trước mắt này không phải một người đàn ông bình thường, nhưng Mộ Văn cũng sẽ không tin rằng người đàn ông trước mắt này thực ra là một trong những kẻ nguy hiểm nhất thế giới, điều này quả thực quá viển vông. Mộ Văn càng nghĩ như vậy, càng cảm giác người đàn ông trước mắt này có rất nhiều bí mật, cô ta càng ngày càng hứng thú đối với người đàn ông này, muốn tìm ra rốt cuộc phía sau người này còn có bí mật gì. Mộ Văn quay mặt về phía Diệp Lăng Phi, trong cặp mắt lung linh kia của cô chứa đầy một loại ánh mắt ngưỡng mộ, miệng nói:

- Satan.... Satan, đây là tên hay là biệt hiệu của anh vậy?