Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1195-1: Bỏ thuốc! (1)




Diệp Lăng Phi không ngờ rằng có thể gặp Diêu Dao ở khách sạn, hắn nhìn thấy Diêu Dao đang bắt chuyện với cậu nam sinh mà hôm trước hắn gặp phải ở Long Sơn, hai người đang ngồi ở phòng khách lớn ở tầng dưới tòa nhà.

Hai người thanh niên cũng đi sang bên đó, hai người trẻ tuổi này dường như cũng biết Sở Thiếu Quân, hai người chào hỏi nhau và cùng nhau ngồi xuống. Diệp Lăng Phi chỉ nhìn một cái thôi hắn đồi với cô bé Diêu Dao này có ấn tượng vốn không sâu sắc lắm, ngoài chuyện cô biết chơi trò StarCraft ra thì Diệp Lăng Phi thực sự không ngờ rằng cô bé tên là Diêu Dao này lại lưu lại trong lòng hắn một ấn tượng gì đó.

Hắn xoay mặt lại thì nhìn thấy trong tay của Sean đang cầm ly rượu nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười và nói:

- Sean tiên sinh, lẽ nào ông nhìn thấy gì trên mặt tôi sao?

- Diệp Lăng Phi, tôi chỉ đang nghĩ một chuyện!

Sean nói,

- Tôi đang nghĩ Diệp tiên sinh có thật sự là một kẻ vô lại hay không?

- Vô lại chính là vô lại, theo tôi thấy vốn không có liên quan gì!

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ như không có chuyện gì cả, hắn nói:

- Sean, tôi đề nghị ông nên để tâm tư của mình được thoải mái bên cạnh người phụ nữ đặc công xinh đẹp này chứ đừng lãng phí tâm trí vào con người tôi, hay là chúng ta nên nói chuyện khác thì tốt hơn đấy, ví dụ như đồng sự của anh có cung cấp cho chúng ta thêm những tình báo chuẩn xác hay không?

- Chuyện này thì đương nhiên rồi, đồng sự của tôi sẽ đưa cho chúng ta tin tình báo chính xác, Diệp tiên sinh, về điểm này thì anh không cần lo, nếu như tôi nhân được tin tình báo do đồng sự của tôi cung cấp thì tôi sẽ báo cho anh liền!

Diệp Lăng Phi cười và nói:

- Hy vọng là như vậy!

Diệp Lăng Phi và Sean nói chuyện hoàn toàn quên Mộ Văn, Mộ Văn vốn định xen vào nói mấy câu nhưng cuối cùng cũng không có chỗ nào để cô ta chen vào nói được, khó khăn lắm mới đợi được khi Diệp Lăng Phi không nói, Mộ Văn xoay mặt sang Sean và nói:

- Sean tiên sinh, ông có thể xuống dưới nhảy với tôi không?

- Nhảy điệu này à?

Sean nhìn xuống phòng khách dưới lầu một cái, hắn khẽ cười và nói:

- Đây là vinh hạnh của tôi mà!

Nói rồi, Sean đứng lên nắm lấy tay Mộ Văn đi xuống dưới lầu. Dã Thú nói một cách lạnh lùng:

- Em biết người đàn bà này cũng không phải là thứ gì tốt đẹp mà!

- Dã Thú, cô ta là đặc công, phương thức sống này đối với cô ấy mà nói thì rất đỗi bình thường!

Diệp Lăng Phi trong tay cầm ly rượu, đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, nhẹ nhàng nói:

- Loại phụ nữ này không thể tiếp cận được, cho dù là chơi bời thì bọn họ cũng không phải là mục tiêu. Bởi vì, cậu không biết bọn họ sẽ ám toán sau lưng cậu khi nào đâu. À, anh nghĩ ra rồi Dã Thú à, Dã Thú, cậu có biết chuyện của Dã Lang năm đó không?

Dã Thú cười nói:

- Lão đại, em làm sao mà không nhớ chứ, anh nói nếu như em bị những tên đặc công đó thôn tính, thì Dã Lang lại hoàn toàn bị một nữ đặc công đó mưu tính rồi. Nhưng em nhớ cô nữ đặc công đó đã chết rồi, hình như là chết ở Mát-xcơ-va, lúc đầu vì chuyện này mà Dã Lang còn đau buồn một thời gian nữa!

- Ừ, cô gái đó tên là Monica, là một gián điệp quan trọng của Nga!

Diệp Lăng Phi nói,

- Đã có lúc anh nghĩ rằng nếu Monica không chết thì Dã Lang sẽ không tìm Monica báo thù, dù sao lần đó Monica thiếu chút nữa là đã bán đứng Dã Lang cho tổ chức tình báo của Pháp!

- Lão đại, nếu như cho dù Monica không chế thì Dã Lang cũng không tìm Monica để báo thù, em còn lại gì cái tên Dã Lang đó nữa, nhược điểm của hắn là cô nữ đặc công này, nếu không thì vì sao Dã Lang lại không tìm cô ta, theo em thấy thì chính là hắn còn nhớ đến cô nữ đặc công đó, nhưng đây đều là những chuyện của quá khứ rồi, Dã Lang bây giờ đã có người phụ nữ khác, như vậy là đủ rồi, lão đại, anh nói có đúng không?

- Đúng vậy!

Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói:

- Chính xác, cuộc sống của Dã Lang bây giờ đối với cậu ta mà nói thật không dễ dàng có được, anh không muốn cậu ấy xảy ra chuyện, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn để Dã Lang trở về, nhưng Dã Lang lại kiên trì muốn trở về thì anh cũng không có cách nào, Dã Thú, anh cảm thấy Dã Lang và cô cảnh sát Hồng Kông đó rất hợp nhau, cậu thấy sao?

- Tuy em không thích cảnh sát lắm nhưng cô cảnh sát đó Dã Lang đã lựa chọn thì em chỉ hy vọng Dã Lang có thể sống tốt hơn thôi!

Dã Thú nói đến đây thì lại cười và nói tiếp:

- Em cũng hy vọng mình cũng có thể sống tốt, Lão đại, em cũng sắp có con rồi, em không ngờ em cũng có ngày như vậy, em cũng có thể được làm bố!

- Cái tên tiểu tử này!

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy thì đặt tay lên vai Dã Thú vỗ vỗ mấy cái và nói:

- Cứ sống cho tốt, đừng ở bên ngoài làm loạn là được rồi!

Diệp Lăng Phi nói xong lại đưa ánh mắt xuống dưới lầu, trong lúc hắn vô ý thì nhìn thấy Diêu Dao đứng dậy, xem bộ dạng như là đi vệ sinh, một người ngồi cùng Sở Thiếu Quân đang khoác vai Sở Thiếu Quân dường như đang nói chuyện gì đó, còn một người khác thì cầm thứ gì đó bỏ vào bên trong ly rượu.

Vị trí Diêu Dao ngồi cách chỗ của Diệp Lăng Phi không xa lắm, nhưng ánh sáng lại hơi tối, hắn chỉ nhìn thấy động tác của người trẻ tuổi đó mà nhìn không rõ rốt cuộc hắn bỏ vào trong ly rượu thứ gì. Diệp Lăng Phi trở nên hứng thú, ánh mắt hắn cứ nhìn vào ly rượu đó, muốn xem xem rốt cuộc ly rượu đó là đưa cho ai.

Dã Thú uống rượu, không rõ Diệp Lăng Phi rốt cuộc là đang nhìn cái gì. Dã Thú hướng nhìn theo và hỏi:

- Lão đại, anh đang nhìn gì vậy?

- Một chuyện rất thú vị!

Diệp Lăng Phi nói rất khẽ,

- Anh đang nhìn xem có người sẽ bị bỏ thuốc!

- Bỏ thuốc!

Dã Thú nghe xong thì ngạc nhiên, Diệp Lăng Phi xua tay và nói với Dã Thú.

- Dã Thú, chuyện này với cậu không có liên quan gì, cậu uống rượu đi!

- Lão đại, em muốn xuống dưới chơi!

Dã Thú cười nói,

- Em thấy ở đây có không ít gái đẹp đâu anh, em muốn…!

Dã Thú vẫn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã biết Dã Thú đang muốn làm gì rồi. Dã Thú này đi đến đâu cũng không thay đổi được bản tính phong lưu của hắn, Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói với Dã Thú:

- Dã Thú, đi đi, đừng để xảy ra chuyện đấy!

- Lão đại, anh yên tâm nhé, em không làm loạn đâu!

Dã Thú sau khi được Diệp Lăng Phi đồng ý thì hắn cầm ly rượu rời khỏi chỗ ngồi của mình. Khi Dã Thú vừa mới đi khỏi thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao trở về lại chỗ ngồi, Diêu Dao cầm lấy ly rượu mà người đàn ông trẻ tuổi ấy vừa bỏ thứ gì đó vào, cô uống một ngụm. Diệp Lăng Phi nhìn thấy Diêu Dao uống ngụm rượu đó xong thì trong lòng đã hiểu ra. Hắn đứng dậy và đi xuống dưới lầu.

Phòng khách lầu dưới không bằng lầu hai, lầu một người rất đông, dường như khá là chật chội, Diệp Lăng Phi tách đám người ra và đi đến chỗ của Diêu Dao. Khi hắn vừa mới đi đến thì Sở Thiếu Quân đứng dậy. Diêu Dao có chút không muốn đi ra ngoài chơi, cô nói:

- Sở Thiếu Quân, các cậu đi hát hò đi, tôi không đi đâu!

- Diêu Dao, sao cậu lại không đi, đi đi, khó khăn lắm mới gặp lại bạn bè của mình, chúng ra cùng đi hát hò náo nhiệt một chút cho vui nhé!

Khi Sở Thiếu Quân nói ra câu nói này thì hắn nhìn hai gã thanh niên một cái, hai gã thanh niên đó cũng nói:

- Đúng đấy, chúng ta cùng nhau đi hò hét đi, chứ ở đây thì cũng không hay lắm!

Diêu Dao có chút không muốn, cô nói:

- Mình không thích đi hát lắm, một chút nữa mình phải về trường rồi!

Diêu Dao vừa nói câu này ra thì Diệp Lăng Phi đã đi đến, hắn làm bộ rất bất ngờ và nói:

- Thật là khéo đấy, không ngờ có thể gặp em ở đây!

Diêu Dao khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì vẻ mặt hiện lên một nụ cười. Tối nay Diêu Dao cùng Sở Thiếu Quan đi chơi nhưng không ngờ lại gặp hai người thanh niên này, hai người thanh niên này nhìn bộ dạng thì biết không phải là loại gì tốt đẹp mà Sở Thiếu Quân dường như quen biết với hai người thanh niên này, khi nãy đang nói chuyện thì Diêu Dao nghe thấy hai người thanh niên này nói ra toàn những lời lẽ bậy bạ, Diêu Dao nghe thấy những lời này thật sự rất dơ bẩn nhưng Sở Thiếu Quân lại nói chuyện rất nhiều với hai người này. Sau khi Sở Thiếu Quân nghe hai người này nói ra những chuyện bậy bạ đó thì lại cười rất đắc ý. Mối quan hệ của Diêu Dao và Sở Thiếu Quân gần đây vốn không phải là tốt cho lắm, sau khi bạn trai của Diêu Dao đến thăm Diêu Dao thì Sở Thiếu Quân tỏ ra rất cầu khẩn Diêu Dao, chỉ tiếc là Diêu Dao không có chút tình cảm gì đối với Sở Thiếu Quân chỉ là vì hai người là đồng hương nên mới như vậy.