Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1215-1: Nhân từ! (1)




Tối nay sẽ không phải là một đêm yên bình, Diệp Lăng Phi tính thế nào cũng không ngờ rằng tối hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Diệp Lăng Phi vừa đi đến cửa phòng bệnh thì nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình.

Khi vừa nghe máy thì Bạch Tình Đình đã nói:

- Ông xã, em muốn đến Cục cảnh sát!

Bạch Tình Đình nói ra câu này không đầu không đuôi khiến cho Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, theo Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình làm sao vậy, đang yên đang lành lại muốn đến Cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì đó, hắn vội nói:

- Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao em lại đến Cục cảnh sát?

- Là Điền Tư!

Bach Tình Đình nói,

- Khi nãy cô bé đó đã gọi điện thoại cho em, cô ấy muốn em đến Cục cảnh sát đón cô ấy ra, Ông xã, cô bé đó đã được cảnh sát cứu ra, đã được an toàn rồi. Cô ấy bị những người đó bắt tất cả là do em. Em biết mục đích của những người đó không phải là cô ấy, mà là em. Em muốn…!

Bạch Tình Đình vừa nói đến đây thì bị Diệp Lăng Phi ngắt lời. Trong lòng Diệp Lăng Phi rất hiểu tâm tư của Bạch Tình Đình. Hắn không muốn Bạch Tình Đình đi ra ngoài muộn như vậy, điều quan trọng nhất chính là cô bé Điền Tư đó làm sao mà chạy ra được. Điều này khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ ở đây cần phải làm rõ. Diệp Lăng Phi vẫn chưa làm rõ ràng những điểm này, nên hắn sẽ không tùy tiện để Bạch Tình Đình và Điền Tư gặp mặt, ai mà biết những người đó có thỏa thuận với Điền Tư điều gì không.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì nói:

- Tình Đình, tối nay em không được ra ngoài!

Khẩu khí của Diệp Lăng Phi rất cứng rắn, không có hề có ý đùa giỡn với Bạch Tình Đình. Sở dĩ Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi chỉ là muốn nói với Diệp Lăng Phi một tiếng. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến Bạch Tình Đình có chút lo lắng, huống gì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Bạch Tình Đình cũng biết trong tình huống này không thể đi đâu được. Sau khi nhận được điện thoại của Điền Tư Bạch Tình Đình định đi đến Cục cảnh sát. Theo Bạch Tình Đình thấy thì Diệp Lăng Phi nhất định sẽ đồng ý để cô đi nhưng Bạch Tình Đình lại không ngờ khi cô gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi lại không cho cô đến Cục cảnh sát, thậm chí hắn còn không cho cô đi ra khỏi nhà.

Bạch Tình Đình cảm thấy rất không hiểu với ý kiến của Diệp Lăng Phi, cô hỏi:

- Ông xã, vì sao em lại không thể ra ngoài?

- Lẽ nào chuyện này còn phải hỏi nữa à?

Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói câu này thì tay phải hắn cầm điện thoại, đi đến trước ghế băng dài. Diệp Lăng Phi phủi bụi trên ghế. Trên mặt ghế không có nhiều bụi, tay Diệp Lăng Phi vốn không dính tí bụi nào. Sau khi Diệp Lăng Phi ngồi xuống hắn bắt chéo đùi phải lên đùi trái, mắt thấy trên đôi giày da của mình có dính gì đó. Diệp Lăng Phi lấy tay trái nhẹ nhàng phủi đi và nói:

- Bởi vì bên ngoài đang rất loạn, bà xã, khi nãy có lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm đột kích anh, chính là ở bệnh viện, nếu anh không chuẩn bị thì, ài…

Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói hết, đây là Diệp Lăng Phi có ý như vậy, chính là muốn Bạch Tình Đình hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lúc này không phải là lúc hắn và Bạch Tình Đình bất đồng, tất cả hành động của Bạch Tình Đình đều nghe theo lời hắn. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô không dám nói gì thêm nữa với Diệp Lăng Phi, chỉ đành trả lời:

- Ông xã, em nghe anh, không đi Cục cảnh sát nữa, nhưng ông xã, anh có thể đi cục cảnh sát. Em nghĩ…!

Trong lòng Diệp Lăng Phi không nghĩ đến đây, theo hắn thấy cô bé Điền Tư đó vốn có vấn đề. Diệp Lăng Phi lúc này suy nghĩ hết các tình tiết có liên quan với nhau, trong đó bao gồm cả tiểu cô nương Điền Tư không quen biết này, ai mà biết cô bé này sẽ đem lại cho mình những phiền phức gì, hay là cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Sở dĩ Diệp Lăng Phi không để Bạch Tình Đình đi gặp Điền Tư chính là lo người của Khoa Nhung Hỏa Diễm sớm đã tính toán cả rồi, dùng Điền Tư để dụ Bạch Tình Đình ra mà uy hiếp Diệp Lăng Phi.

Trong lòng Diệp Lăng Phi sớm đã có chủ ý rồi, Điền Tư bị cảnh sát cứu từ chỗ Khoa Nhung Hỏa Diễm ra, trước mắt không thể rời khỏi Cục cảnh sát được. Vẫn có một vài vấn đề liên quan đến Khoa Nhung Hỏa Diễm cần phải hỏi Điền Tư. Diệp Lăng Phi trả lời:

- Bà xã, như vậy đi, em cứ ngủ trước đi còn chuyện cô bé kia anh thấy tạm thời đừng hỏi nữa, em nên biết cô bé đó vừa được cứu ra, còn cần phải được cảnh sát hỏi cung, có vài chuyện cô ấy cần trao đổi rõ ràng với phía cảnh sát, bây giờ chúng ta đi gặp cô ấy cũng không hợp lý lắm, Tình Đình, em tin anh, cô đấy đã ra ngoài rồi thì không có chuyện gì đâu. À, Tình Đình, anh ở đây còn có chuyện, anh chẳng phải nói với em rồi sao, ở đây đang xảy ra chút chuyện, bây giờ anh phải mau chóng giải quyết, đợi khi anh giải quyết xong thì sẽ từ từ nói chuyện với em, được không?

Diệp Lăng Phi không giải thích rõ với Bạch Tình Đình, chỉ là không muốn để Bạch Tình Đình phải lo lắng, nghỉ ngơi sớm. Bạch Tình Đình khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì không hỏi thêm gì nữa, coi như là cô đã đồng ý. Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy thì hắn lại thở dài, trong lòng thầm nghĩ những chuyện xảy ra gần đây đã đủ loạn lắm rồi.

- Diệp ca!

Điện thoại của Diệp Lăng Phi vừa bỏ vào trong túi quần thì sau lưng vọng lại tiếng của Tiểu Triệu. Diệp Lăng Phi quay lưng lại thì nhìn thấy Tiểu Triệu đang từ trên lầu đi xuống, đang cất bước đi về phía mình. Trong tay Tiểu Triệu đang cầm một túi văn kiện, trong túi một phần xem ra là các văn kiện báo cáo. Tiểu Triệu cầm túi văn kiện đó đến trước mặt Diệp Lăng Phi, hắn đưa túi văn kiện đó cho Diệp Lăng Phi.

- Đây là thứ mà cục trưởng Triệu của chúng tôi bảo tôi đưa cho anh!

Tiểu Triệu nói. Diệp Lăng Phi mở miệng túi văn kiện lấy ra một văn kiện, sau khi lật qua lật lại xem thì hắn lại bỏ văn kiện vào trong túi và nói:

- Tiểu Triệu, cậu nói với Cục trưởng của các cậu là tôi đã lấy văn kiện này đi trước rồi!

- Diệp ca. Tôi không rõ anh lấy thứ này có tác dụng gì!

Tiểu Triệu nói,

- Đã đều chứng minh hai thi thể đó đều là bị người ta giết chết rồi, ở đây có cái gì mà xem nữa chứ?

- Xem trình độ của bọn chúng!

Diệp Lăng Phi trong tay vẫn cầm văn kiện, nhìn Tiểu Triệu đang đứng trước mặt mình. Trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc đông y nồng nặc khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút không thích ứng được, Diệp Lăng Phi khịt khịt mũi và lập tức nói:

- Tiểu Triệu, cậu đi làm việc đi, à, tiện thể điều tra thân phận ba người bị hạ bên ngoài. Tôi hy vọng trưa mai tôi có thể biết được thân phận của bọn họ!

- Diệp ca, vụ án này không phải do tôi quản!

Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói thẳng:

- Chuyện lần này quá lớn, đội chúng tôi không đủ khả năng để quản được nữa rồi. Diệp ca, bây giờ tôi tối đa chỉ là một chân chạy, có chuyện gì thì tôi sẽ thông báo mà thôi. Chuyện cụ thể thì anh tìm Cục trưởng của chúng tôi, Diệp ca, anh không biết sao? Vụ án này Cục trưởng là người chịu trách nhiệm chính. Cục trưởng của các chi cục khác là người tham dự, nhân vật nhỏ giống như tôi thôi, chỉ có thể làm chân chạy, chẳng có liên quan gì đến tôi!

Diệp Lăng Phi nghe thấy trong lời nói của Tiểu Triệu ẩn chứa một ý phàn nàn kín đáo. Thời buổi bâygiờ, cứ cho là Tiểu Triệu không nói thì trong lòng ai cũng rõ cái gọi là chịu trách nhiệm gì đó chẳng qua chỉ là danh tiếng mà thôi, chuyện chính vẫn là những người phía dưới này Tiểu Triệu mới là người giải quyết chính, những người lãnh đạo cấp trên cũng chỉ là tùy tiện mà nói, kiến nghị chính có tác dụng lại không có, chính là một đống những lời nói suông, chỉ mạnh miệng mà thôi.

Diệp Lăng Phi trong lòng cũng biết rõ, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại không đồng ý mở cuộc họp với những người làm quan chức đó, không có tác dụng gì ngược lại còn lãng phí rất nhiều thời gian, những lời khi nãy Tiểu Triệu vừa nói cũng đã để lộ ra suy nghĩ trong lòng của Tiểu Triệu. Đương nhiên bây giờ Tiểu Triệu vẫn chỉ là một phó đại đội trưởng mà thôi, vẫn chưa đến phiên hắn đảm nhiệm, cứ cho như là vậy thì lại có thể như thế nào, không đến được tư cách đó. Trong lòng Diệp Lăng Phi hoài nghi, ngộ nhỡ Tiểu Triệu cũng đạt đến vị trí đó thì sẽ không có những người làm quan như vậy chỉ biết nói nhiều mà không làm chuyện gì chính đáng có ích cả!