Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1240-1: Không hiểu (1)




Diệp Lăng Phi vừa đi đến khúc cua trái thì thấy một người phụ nữ tóc vàng vẫy tay đi nhờ xe, Diệp Lăng Phi đâu có tốt bụng đến thế, mặc dù đã nhìn thấy cô gái tóc vàng kia vẫy tay xin đi nhờ nhưng hắn vẫn lái xe đi thẳng, người phụ nữ tóc vàng giơ ngón tay giữa lên chỉ xuống đất thể hiện sự phẫn nộ tột cùng đối với Diệp Lăng Phi.

Xe của Diệp Lăng Phi vừa mới đi qua thì lại có một chiếc xe Toyota màu trắng đi tới, cô gái tóc vàng đó lại giơ tay vẫy xe, lần này chiếc xe Toyota dừng lại, kính xe được mở ra, một người chủ xe khoảng hơn bốn mươi tuổi thò đầu ra, thấy là một cô gái tóc vàng mắt màu xanh dương, người chủ xe dùng tiếng anh nói:

- Cô có chuyện gì vậy?

Cô gái người nước ngoài nói:

- Tôi muốn đi nhờ xe một đoạn.

- Ồ, lên xe đi

Người chủ xe mở cửa xe ở bên cạnh, ý nói cô gái đó lên xe. Cô gái đó lên xe xong, ham muốn của gã ta bắt đầu trỗi dậy, cô gái tóc vàng, mắt xanh đó trông rất đầy đặn, ánh mắt của gã lái xe luôn tập trung vào ngực của cô ta, cô ta dường như cũng có ý câu kéo vậy, cố ý để ngực lộ ra.

Trong mắt gã chủ xe hiện lên cái nhìn đầy mê đắm, gã thử đặt tay lên đùi cô gái kia, không thấy có bất kỳ ý định phản kháng nào, sự mạnh dạn của gã càng lúc càng tăng lên, cô gái đó rất thoải mái nói:

- Hay là chúng ta tìm nơi nào đó không có người?

- Được, được.

Gã chủ xe vội vàng nói. Ở đây lúc này khá hẻo lánh, không nhiều xe như trong thành phố, gã chủ xe lái xe đến một con đường ít người qua lại, đi khoảng năm sau phút gã bèn dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, gã vừa cởi dây bảo hiểm ra, còn chưa lao đến cô gái người nước ngoài kia thì đã thấy cô ta tóm đầu gã ta, lấy sức vặn, chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” cổ gã ta đã gẫy xuống.

Cô ta nhanh chóng mở cửa xe, kéo xác gã chủ xe ra bên ngoài, không có bất kỳ động tác thừa nào, cô ta ngồi vào xe lái xe đi.

Chuông điện thoại từ thắt lưng của cô ta vang lên, cô ta cầm điện thoại lên nghe.

- Ừ, tôi đã đến thành phố Vọng Hải rồi. Tên ngốc đó đã bị tôi xử lý rồi, ừm, ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý xong chuyện ở bên này.

- Tư Tiểu Tư, điều này tôi biết, Satand mặc dù ở quốc tế là một kẻ kiến người ta phải đau đầu, nhưng hắn tuyệt đối không thể không có sơ hở, trước hết tôi sẽ giải quyết từng tý một.

- Ừ, được!

Cô gái tóc vàng, mắt xanh đó cúp điện thoại, ngay sau đó cô ta mở đài ở trong xe, một âm thanh inh tai nhức óc vang lên…

Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa gọi điện cho Trương Lộ Tuyết, chuông điện thoại kêu mãi mà vẫn không có người nghe, Diệp Lăng Phi đành phải đặt điện thoại xuống, để tay lên trán, hắn không biết Trương Lộ Tuyết vì giận hắn mà không nghe điện thoại hay là vì Trương Lộ Tuyết đang có việc không nghe được điện thoại.

Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống không lâu thì chuông điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên vừa nhìn là Trương Lộ Tuyết gọi đến. Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Trương Lộ Tuyết nói:

- Diệp Lăng Phi, anh vừa gọi điện cho em à?

Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nói:

- Đương nhiên rồi. Lộ Tuyết, bây giờ em đang ở đâu?

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta bất giác hỏi:

- Làm gì?

- Không có gì, anh chỉ muốn biết em đang ở đâu? Em đừng suy nghĩ nhiều.

- Em có thể nghĩ gì nhiều chứ, bây giờ em đang ở nhà.

- Vậy được, lát nữa anh sẽ đến nhà em.

Diệp Lăng Phi nói xong, liền nói thêm:

- Anh có chuyện muốn nói với em, ồ, đúng rồi, bố mẹ em có nhà không?

- Diệp Lăng Phi, anh rút cuộc có chuyện gì, sao em cảm thấy anh có ý đồ xấu với em nhỉ?

Câu nói của Trương Lô Tuyết có ý trêu đùa, cô ta khẽ nói:

- Nếu em nói với anh bố mẹ em không ở nhà, có phải anh định giở trò bây bạ ở nhà em ư, em cảnh cáo trước với anh, anh mà dám giở trò bậy bạ ở nhà em, em sẽ gọi điện cho bà xã của anh, đến khi đó, anh sẽ tha hồ mà sung sướng.

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, hắn khẽ cười nói:

- Lộ Tuyết, nếu em muốn làm như thế, thì anh cũng không có cách nào khác. Nếu bắt anh phải chọn lựa giữa em và Tình Đình, thì anh chỉ có thể chọn để bản thân mình biến mất.

- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, anh đừng nói nữa, nếu anh còn nói tiếp, em sắp cảm thấy mình biến thành tôi nhân rồi, ban nãy anh nói cứ như là em ép anh đến mức anh không có đường lui vậy, em không dám làm vậy đâu, anh là Diệp Lăng Phi danh tiếng lẫy lừng cơ mà.

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói lời giận hờn trong điện thoại, hắn cười nói:

- Lộ Tuyết, anh biết rồi, ừm, vậy anh không nói nữa, đợi khi anh đến nhà em chúng ta nói chuyện tiếp, ồ, đúng rồi Bố mẹ em thật sự không ở nhà à?

Diệp Lăng Phi lại hỏi thêm một lượt, nghe thấy đầu bên kia điện thoại Trương Lộ Tuyết nói:

- Đúng thế, bố mẹ em không có nhà, anh bây giờ hài lòng chưa?

Diệp Lăng Phi cười cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi thấy có lúc Trương Lộ Tuyết giống như một bé gái vậy, về điểm này, Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình có phần giống nhau. Bạch Tình Đình cũng thường tỏ ra giống như Trương Lộ Tuyết, ngữ khí trong lời nói có lúc rất giống Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến Bạch Tình Đình, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể khiến Trương Lộ tuyết và Bạch Tình Đình hai người bọn họ hòa hảo với nhau thì tốt biết mấy.

Nhưng Diệp Lăng Phi cũng chỉ nghĩ trong lòng như vậy, chứ hắn biết rõ nếu muốn Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hai người bọn họ hòa hợp với nhau, hắn cần phải làm rất nhiều việc chứ không hề đơn giản như hắn nghĩ. Tính cách của BạchTình Đình và Trương Lộ Tuyết quá giống nhau rất dễ khiến hai bọn họ đối đầu với nhau mà đó luôn là sự bắt đầu của sự tranh cãi. Trong thời gian này Diệp Lăng Phi không có tinh thần và sức lực để làm cho hai người Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết hòa hợp với nhau, một khi hắn giải quyết xong chuyện về lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, Diệp Lăng Phi sẽ suy nghĩ đến chuyện giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết, hắn sẽ nghĩ cách để hai người bọn họ hòa hợp với nhau.

Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa nhà Trương Lộ Tuyết, dừng xe lại, Diệp Lăng Phi xuống xe. Trong sân của biệt thự người giúp việc trong nhà Trương Lộ Tuyết đang tưới hoa, thấy Diệp Lăng Phi xông vào, người giúp việc đó đặt bình tưới xuống đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, không đợi cô ta nói Diệp Lăng Phi đã nói: Tôi đã nói chuyện điện thoại với Trương Lộ Tuyết rồi.

Người nữ giúp việc đó trước đây đã từng gặp Diệp Lăng Phi nên không hỏi gì thêm, quay người cầm bình nước tưới hoa. Diệp Lăng Phi đi thẳng vào trong biệt thự, trước đó Trương Lộ Tuyết đã nói trước với Diệp Lăng Phi, bố mẹ cô ta không ở nhà, Diệp Lăng Phi không hỏi bố mẹ Trương Lộ Tuyết đi đâu, đó là chuyện nhà của Trương Lộ Tuyết, nếu Diệp Lăng Phi hỏi nhiều lại thành ra can thiệp vào chuyện nhà của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi đương nhiên không muốn như thế.

Diệp Lăng Phi vào phòng khách nhưng không nhìn thấy Trương Lộ Tuyết, hắn đi thẳng lên gác, đến phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi đến chỗ Trương Lộ Tuyết không phải lần một lần hai nên biết rất rõ nhà Trương Lộ Tuyết, không cần người dẫn đường Diệp Lăng Phi đến trước cửa phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết. Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong có tiếng nói. Dường như Trương Lộ Tuyết đang xem phim. Diệp Lăng Phi đưa tay vốn định đẩy cửa phòng ngủ của Trương Lộ Tuyết, nhưng nghĩ lại, Diệp Lăng Phi lại gõ cửa.

- Cộc, cộc!

Diệp Lăng Phi gõ cửa hai tiếng bèn nghe thấy tiếng Trương Lộ Tuyết từ bên trong nói vọng ra:

- Vào đi!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy xong, hắn đẩy cửa ra thấy Trương Lộ Tuyết chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng nằm trên giường, bên dưới đắp một chiếc chăn mỏng, tay cầm khoai tây chiên,vừa ăn vừa xem ti vi.

Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện liền nghe thấy Trương Lộ Tuyết cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh trở nên có lịch sự như thế từ khi nào vậy, em còn anh cứ thế đi vào, nhưng không ngờ anh còn gõ cửa, thật kỳ lạ.

Diệp Lăng Phi cười, hắn đứng bên cạnh cửa, cởi giầy ra. Trong phòng của Trương Lộ Tuyết có trải thảm, mặc dù da mặt Diệp Lăng Phi dày, cho dù hắn đi giầy dẫm lên thảm, hắn cũng không thấy có gì phải đỏ mặt, nhưng Diệp Lăng Phi sợ hắn làm như vậy sẽ khiến Trương Lộ Tuyết tức giận, hôm nay Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình ở công ty đã tranh luận rất lâu, tên ngốc cũng có thể nhìn ra tâm trạng của Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình hai người đều không tốt. Buổi chiều Diệp Lăng Phi có việc nên không đi tham gia, theo suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, hắn muốn tìm cơ hội để Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình bình tĩnh lại, có thể ngội lại nói chuyện với nhau, chỉ là suy nghĩ đó của Diệp Lăng Phi có phần hơi lạc quan quá, đổi lại là bất kỳ ai, ở trong tình cảnh này cũng sẽ không đủ kiên nhẫn để nói chuyện.

Diệp Lăng Phi cời giầy ra, đi chân không vào. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi cởi giầy, trên mặt tỏ ra rất ngạc nhiên nói:

- Diệp Lăng Phi, hôm nay anh làm sao vậy, em còn nghĩ anh cứ thế đi giầy vào, nhưng anh lại cởi giầy, em nghi ngờ anh hôm nay có phải bị ốm không?

- Lẽ nào có bị bệnh mới có thể làm như vậy sao?

Diệp Lăng Phi đi chân trần đến cạnh giường, Trương Lộ Tuyết ngồi dựa vào đầu giường, phía sau lưng cô ta đệm hai cái gối, Diệp Lăng Phi vừa đi tới bên giường. Trương Lộ Tuyết kéo chiếc chăn lên phía trên, làm vậy để muốn che kín người cô ta, nhưng Diệp Lăng Phi đã lên giường rồi, cũng không có ý định hỏi ý kiến Trương Lộ Tuyết, hắn đưa chân vào trong chăn, vừa đưa vào đã chạm ngay phải đùi Trương Lộ Tuyết, nhẵn nhụi, dịu mát khiến Diệp Lăng Phi cười sung sướng, hắn thò tay vào trong, khi sờ vào cái mông căng tròn của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi cười ha ha, nói luôn miệng:

- Anh biết ngay em sẽ như vậy mà.

Bên dưới Trương Lộ Tuyết chỉ mặc một chiếc quần lót, cô ta ở nhà cũng không đi đâu, nên thế nào cũng được. Mặc dù bị Diệp Lăng Phi sờ vào mông, nhưng trên mặt Trương Lộ Tuyết không hề lộ ra vẻ ngại ngùng, xấu hổ. Điều này cũng là vì quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi đã không hề đơn giản nữa, nếu nói lúc mới bắt đầu, là do một số hiểu nhầm khiến hai kẻ hiểu nhầm có quan hệ thân mật với nhau, sau này cả hai nảy sinh quan hệ, đó là trong lúc cả hai đều tỉnh táo, bọn họ không phải là trẻ con, cũng biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Trương Lộ Tuyết mặc dù không phải là vợ Diệp Lăng Phi nhưng cô ta là đàn bà của Diệp Lăng Phi, khi đối mặt với Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết không cần phải tỏ ra ngại ngùng xấu hổ, hơn nữa Trương Lộ Tuyết du học nhiều năm ở nước ngoài, về mặt này nền giáo dục mà cô ta tiếp nhận thoáng hơn ở trong nước một chút, cô ta thậm chí có thể chấp nhận những người đồng tính. Đương nhiên điều đó không có nghĩa cô ta là một người đồng tính, mặc dù Trương Lộ Tuyết nói có thể chấp nhận nhưng sẽ không bao giờ làm như vậy.

Diệp Lăng Phi để tay lên lên cái mông căng tròn của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết quay người về phía Diệp Lăng Phi, lấy điều khiển ấn nút tạm dừng bộ phim đang chiếu.