Đô Thị Tàng Kiều

Chương 134: Mất hồn một đêm




Chu Hân Mính mặc một chiếc quần tam giác màu trắng ngồi ở trên giường, trên khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ ửng đỏ. Mặc kệ thế nào thì nàng cũng là một con người thuần khiết, đối với quan hệ nam nữ nàng còn là một người chưa hiểu chuyện.

Nàng cúi đầu xuống, bộ ngực khẽ động đậy, hai tay khẽ chạm vào quần của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mặc quần áo của bệnh nhân, chỉ cần kéo một cái là quần cởi ra. Ở bên trong hiện ra cái quần lót màu đen.

- Không được như vậy.

Toàn thân Diệp Lăng Phi bị dục hỏa thiêu đốt. Tay hắn để ở đầu giường. Bởi vì lúc trước vì lời nói của Chu Hân Mính mà hắn không nhúc nhích, bây giờ Chu Hân Mính làm ra thế này hắn đành phải hé mắt ra. Trông thấy Chu Hân Mính định cởi quần của mình, hắn vội vàng nói:

- Bắt đầu phải là hôn môi mới đúng.

- Anh câm miệng cho tôi.

Chu Hân Mính vốn đã thẹn muốn chết, nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Phi nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, ửng đỏ cả mặt. Nàng bất chấp tất cả, muốn mau chóng kết thúc hành vi hoang đường này, nhắm vào chiếc quần lót của Diệp Lăng Phi mà cởi ra. Hạ thân của Diệp Lăng Phi hiện ra trước mắt Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đỏ cả mặt. Nàng cởi chiếc quần lót màu trắng của mình, hướng về phía bộ phận đó của Diệp Lăng Phi, cắn răng ngồi xuống.

- A

Một thanh âm thống khổ phát ra từ miệng của Chu Hân Mính. Nàng cắn chặt răng, cố gắng không để cho thanh âm phát to. Hai tay nàng chống mạnh xuống giường, từ từ nhấc cặp mông lên, trong lòng tràn đến từng hồi đau nhức.

Chu Hân Mính cố nén đau để không phát ra tiếng động. Nhưng hai hàng lệ của nàng từ trên khóe mắt của nàng từ từ chảy xuống. Chu Hân Mính nâng cái mông lên, nàng làm giống như những diễn viên mà nàng xem trong phim AV vậy.

- Hân Mính, tôi biết là bây giờ cô rất đau đớn. Ở chuyện này tôi có rất nhiều kinh nghiệm.

Diệp Lăng Phi đã đem con mắt mở ra. Giờ phút này, trên khuôn mặt hắn hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, cố gắng để cho mình bất động.

- Khốn kiếp, anh câm miệng lại cho tôi.

Chu Hân Mính giống như từ hàm răng nói ra những lời này, nàng chỉ có cảm giác đau đớn chứ không sung suớng chút nào. Nhưng đây đã là quyết định của mình, nàng vẫn nâng cặp mông lên. Dưới tình huống này, Diệp Lăng Phi có cảm giác thật không dễ chịu. Diệp Lăng Phi thở nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, Chu Hân Mính cũng phát ra một thanh âm rên rỉ. Mồ hôi từ trên người nàng chảy ra. Chu Hân Mính đột nhiên nhấc cái mông của mình lên. Một giọt máu của xử nữ nhỏ xuống trên giường. Chu Hân Mính ở trên giường, lúc này nàng đã sớm kiệt lực, toàn bộ hạ thân đều không có một khí lực nào nữa.

- Ta đã nói rồi, cô phải nghe tôi, về phương diện này tôi có kinh nghiệm hơn cô.

Diệp Lăng Phi thở dài. Bàn tay phải của hắn tháo còng tay ra, bắt đầu ngồi dậy.

- Tại sao anh lại có thể tháo còng tay được?

Chu Hân Mính thở hổn hển, kinh hoàng hỏi.

- Loại còng tay này chỉ cần ba mươi giây là tôi có thể mở ra, vừa rồi tôi muốn trêu đùa cô một chút, nhưng không ngờ cô lại thật sự làm như vậy, quả là ngoài dự liệu của tôi.

Diệp Lăng Phi cảm thấy thật có lỗi với Chu Hân Mính, hắn cất tiếng nói:

- Tôi nghĩ chuyện lần này đều do tôi cả.

- Tên khốn kiếp này.

Chu Hân Mính thấy mình bị Diệp Lăng Phi đùa giỡn thì thẹn quá hóa giận, nàng vung bàn tay trắng trẻo. Nhưng cú đấm này thật vô lực, giáng vào ngực Diệp Lăng Phi không hề có bất cứ lực gì. Chu Hân Mính vừa đánh ra cú đấm này, thân hình cũng lảo đảo xuống người Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Mính. Chu Hân Mính lúc này ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, nàng thở hổn hển đứng dậy.

Diệp Lăng Phi yêu thương ôm lấy thân thể của Chu Hân Mính, vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, dịu dàng nói:

- Hân Mính, tôi không phải nói dối cô. Tôi thề với trời, tôi không ngờ lại có kết quả này.

Chu Hân Mính thở gấp, nàng nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói.

- Anh thả tôi ra, bây giờ chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai. Từ nay về sau, anh không biết tôi, tôi cũng không biết anh.

- Không, tôi là một người đàn ông có trách nhiệm, tôi sẽ không thể đoạn tuyệt quan hệ như vậy với cô.

Diệp Lăng Phi ôm lấy vai của Chu Hân Mính, cố gắng cầm chăn mền che lấy thân thể lõa lồ của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cũng cởi toàn bộ quần áo của mình, tiến vào trong chăn cùng với Chu Hân Mính, hai người ôm lấy nhau, hai thân thể dán cùng một chỗ.

- Cách xa tôi một chút.

Chu Hân Mính thấy hơi thở của Diệp Lăng Phi gần sát với mình, mang theo hương vị của nam nhân thì cảm thấy khó chịu. Thế nhưng, giờ phút này Diệp Lăng Phi không nghe nàng nói, hắn cố ý tới gần nàng, ôm lấy cái eo nhỏ mềm mại, bàn tay đặt trên chỗ đó kích thích Chu Hân Mính. Chu Hân Mính theo bản năng giãy dụa, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy.

- Hân Mính, tôi không biết làm thế nào để biểu đạt sự kích động trong lòng. Nếu như có thể tôi có thể chứng minh cho cô xem.

Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay phải sờ vào cặp mông trắng của Chu Hân Mính. Cuối cùng, hắn dừng ở chỗ lõm giữa hai cặp mông đó.

Chu Hân Mính không thể tin được lời nói của Diệp Lăng Phi, nhưng sau khi nghe được câu nói này, tim nàng đập thình thịch. Hai muơi mấy năm nay, Chu Hân Mính vẫn chưa yêu ai, tuy có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng nhưng chưa có ai khiến cho nàng phải rung động. Giờ phút này, nàng đã trải qua chuyển biến của một nữ nhân.

Hai làn môi nóng như lửa dán trên môi Chu Hân Mính. Chu Hân Mính bị cặp môi này trêu đùa, nàng liền cắn chặt răng lại. Hai tay ôm chặt lấy thân hình cường tráng này của Diệp Lăng Phi.

Nàng cảm thấy hạ thân của mình lúc này đang bị một vật cứng rắn nào đó cắm vào. Phối hợp với cặp mông của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cảm thấy một cảm giác thiêu đốt toàn thân của nàng.

Đột nhiên, Chu Hân Mính mở to hai mắt đang nhắm ra, nàng cảm thấy hạ thân của mình đang bị một vật cứng rắn của Diệp Lăng Phi tiến vào. Cảm giác này so với cảm giác đau đớn lúc trước của nàng thì không giống nhau, từ trong miệng nàng phát ra từng thanh âm rên rỉ.

- Từ từ, tôi sẽ làm cho cô cảm thấy khoái hoạt.

Diệp Lăng Phi cắn vào bờ môi ngọc trong suốt của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cảm thấy thân thể của mình bị dẫn dắt, phất ra từng thanh âm rên rỉ.

- Đây là cảm giác khoái cảm?

Chu Hân Mính trong lòng không ngừng tự hỏi, cảm giác này chiếm cứ nội tâm của nàng.

Diệp Lăng Phi làm xong chuyện này thì đã khiến cho Chu Hân Mính không còn dấu hiệu cao ngạo của một cảnh sát nữa. Lúc Diệp Lăng Phi rời khỏi thân thể của nàng, Chu Hân Mính đã mềm nhũn nằm trên giường.

Diệp Lăng Phi cũng tiêu hao rất nhiều sinh lực, toàn thân ướt đẫm, hắn ôm Chu Hân Mính tiến vào trong mộng đẹp.

Rạng sáng hôm sau tỉnh lại, Diệp Lăng Phi không thấy bóng dáng Chu Hân Mính đâu nữa. Hắn không hiểu Chu Hân Mính đã đi từ khi nào. Thân thể hắn lúc này vẫn trần truồng ở trên giường, đâu đó thoang thoảng mùi hương của Chu Hân Mính. Hắn bỗng nhiên hoài nghi, hôm qua liệu mình có nằm mơ hay không, Chu Hân Mính không ngờ lại làm ra chuyện này. Nhưng những vết máu đọng lại trên giường khiến cho Diệp Lăng Phi biết rằng chuyện đêm qua không phải là một giấc mộng, mà là sự thật đã xảy ra.

Đêm qua cùng với Chu Hân Mính đã khiến cho Diệp Lăng Phi có một cảm giác thấm mệt. Hắn nằm ở trên giường, y phục cũng lười biếng mặc. Hắn lấy từ đầu giường chiếc điện thoại, bấm gọi cho Chu Hân Mính.

Thế nhưng số điện thoại của Chu Hân Mính không hề có ai nhấc lên. Diệp Lăng Phi gọi ba lần đều không có ai thì đành bất đắc dĩ để lại cho nàng một dòng tin nhắn. Trên dòng tin nhắn đó có viết:

- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Để lại dòng tin nhắn xong, Diệp Lăng Phi liền dựa vào đầu giường, chuyển sang tư thế ngồi. Hắn tung chẳn ra, lấy ở đầu giường một quả táo, đây là trái cây mà hôm qua Đường Hiểu Uyển mua cho hắn.

Diệp Lăng Phi biết rằng hôm nay Đường Hiểu Uyển sẽ không đến, lúc sắp đi nàng có nói rằng phải đi dự hôn lễ của một bạn học.

Đường Hiểu Uyển không đến, Diệp Lăng Phi cũng không lo rằng sẽ có người tới đây. Cô nữ y tá đã bị Diệp Lăng Phi cảnh báo trước, nếu như mình không gọi thì không được tiến vào. Về phần thuốc mỗi ngày đều để ở gần đây. Diệp Lăng Phi đang tính toán cuối tuần sẽ xuất viện.

Diệp Lăng Phi vừa cầm quả táo cắn một cái thì từ ngoài hành lang đã truyền tới tiếng bước chân. Hắn nghe thấy tiếng bước chân này thì sững sờ, trong lòng thầm nghĩ:

- Không phải là đi nhầm phòng chứ?

Ánh mắt của hắn chuyển ra ngoài phòng, nhìn thấy cửa được mở ra, Lý Khả Hân trong bộ đồ màu đen, tay cầm túi hoa quả đang đứng ở cửa ra vào.

Nàng đi vào bên trong, lúc Diệp Lăng Phi trông thấy Lý Khả Hân, cũng là lúc Lý Khả Hân bước vào trong phòng bệnh, nàng nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì sững người.