Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1462-1: Mệnh lệnh!(1)




Diệp Lăng Phi thấy Suzu Yamakawa phản ứng như vậy, hắn cười nói:

- Suzu Yamakawa, chuyện này có gì mà phải ngạc nhiên chứ, nó rất dễ lý giải mà, nào, để tôi từ từ giải thích với cô!

Diệp Lăng Phi cũng không nóng lòng xuống xe, hắn vừa lái xe taxi chậm rãi đi về phía kho để hàng, vừa với giải thích Suzu Yamakawa. Bên trong kho chứa hàng, vài gã đàn ông cầm vũ khí đang ẩn nấp, cùng đợi mục tiêu của bọn chúng tới gần, dựa theo mệnh lệnh mà bọn chúng nhận được, sau khi thấy Suzu Yamakawa xuất hiện ở trong kho hàng, lập tức tiêu diệt Suzu Yamakawa, sau đó lên thuyền rời khỏi nơi này. Đây là mệnh lệnh của cấp trên, mấy gã đàn ông này đều là người của gia tộc Yamakawa, chỉ là, bọn họ lại được lệnh tự tay tiêu diệt người có thể là gia chủ tương lai của gia tộc Yamakawa, đây quả là chuyện đáng buồn cười, nhưng vì bọn họ là tiểu lâu la, chỉ biết dựa theo mệnh lệnh mà chấp hành. Ở ngoài biển, cách kho chứa hàng chứng 100m, có một chiếc thuyền đánh cá, chiếc thuyền đánh cá đó bề ngoài không có gì đặc biết, thậm chí còn rất dễ khiến cho người ta lầm tưởng rằng đó chỉ là một con tàu đánh cá đậu ở đây bình thường thôi, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, ở xung quanh kho chứa hàng không hề có thuyền đánh cá nào khác neo đậu cả, điều này nói lên chiếc thuyền đánh cá đó bản thân có vấn đề rất lớn. Ở trên thuyền đánh cá, Minako tay chân bị trói trói chặt, ở trước mặt cô, hai người đàn ông Nhật Bản tay cầm súng đi lại để canh gác. Ở cách Minako không xa một người thanh niên đang nằm trên sàn thuyền, người thanh niên đó cả người là máu, vết thương chỉ được băng bó qua quýt. Ánh mắt Minako chỉ tập trung vào người thanh niên cả người toàn là máu đó. Bỗng nhiên, một loạt những tiếng súng dồn dập vang lên, sau đó mấy người ở đây nghe thấy bên ngoài vang lên những tiếng kêu thảm thiết, hai người đàn ông ở trong thuyền đang định chạy ra xem là chuyện gì xảy ra, chợt nghe thấy tiếng súng, hai người này trúng đạn ngã xuống đất, bảy tám đặc công được vũ trang đầy đủ xông vào, họng súng chỉa vào kiểm tra khoang thuyền.

Ở trong kho hàng, khi nghe thấy tiếng súng vang lên ở chỗ tàu đánh cá, những tay súng trong kho để hàng đang chuẩn bị điều chỉnh họng súng, chợt nghe thấy bốn phía vang lên tiếng súng, tiếng súng nổ đùng đoàng không dứt, Diệp Lăng Phi đỗ xe taxi ở bên cạnh kho để hàng, hắn dừng xe lại, châm một điếu thuốc hút. Suzu Yamakawa ngồi ở ghế sau của xe taxi, cô nhìn về phía chỗ để hàng, nghe thấy ở nơi đó dồn dập tiếng súng, trong lòng Suzu Yamakawa rất lo lắng không biết tình hình Minako nào rồi.

- Diệp tiên sinh, Minako sẽ không sao chứ?

Suzu Yamakawa hỏi.

- Chuyện này tôi cũng không biết được!

Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc lá, nói,

- Chỉ là theo tình hình hiện giờ, có lẽ Minako không gặp chuyện gì đâu, chẳng phải tôi vừa nói đó sao, cô ấy đang ở trên thuyền đánh cá, chỉ cần không ở trong kho để hàng là sẽ ổn cả!

Suzu Yamakawa nhớ là Diệp Lăng Phi từng nói với cô là hiện giờ Minako đang ở trên thuyền đánh cá, Diệp Lăng Phi chỉ nói với Suzu Yamakawa như vậy, Suzu Yamakawa cũng không hỏi nhiều, cô nói với vẻ đầy quan hoài:

- Diệp tiên sinh, tôi chỉ lo Minako gặp chuyện không may, vừa rồi, cô ấy đã ngầm cảnh báo với tôi, tôi e là cô đã bị uy hiếp!

- Có phải là bị uy hiếp hay không chờ lát nữa tất cả sẽ rõ ràng!

Diệp Lăng Phi lái xe taxi quay đầu lại, nói:

- Chúng ta cứ về trước đã thì tốt hơn, tôi nghĩ sẽ nhanh có kết quả thôi, hai cái mồi nhử chúng ta không còn tác dụng gì nữa!

Diệp Lăng Phi đã lấy hắn và Suzu Yamakawa ra làm làm mồi nhử, nếu bọn họ không xuất hiện ở gần kho để hàng, đối phương sẽ không dễ dàng mắc lừa như vậy đâu, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết gần như ổn thỏa rồi, nhiệm vụ làm mồi nhử của bọn họ coi như đã hoàn thành, những chuyện tiếp theo giao cho cảnh sát thành phố Vọng Hải thôi, bây giờ Diệp Lăng Phi muốn tìm một chỗ an toàn để chờ kết quả. Đám người Triệu Đào đang ở cách bến tàu hai dặm để chỉ huy, làm quan đều là như thế này, chỗ nào nguy hiểm bọn họ sẽ không đi vào, bọn họ chỉ tìm một chỗ an toàn để làm bộ làm tịch, đó là lựa chọn của bọn họ. Triệu Đào tay cầm bộ đàm đang liên hệ với người ở bến tàu, trên danh nghĩa ông ta là chỉ huy, nhưng trên thực tế, ông ta chỉ ở đây đợi tin thì đúng hơn. Giới truyền thông không được thông báo, những chuyện như thế này cần phải giải quyết xong, sau đó căn cứ vào độ nghiêm trọng của vấn đề để quyết định xem có thông báo cho giới truyền thông không. Triệu Đào đã báo cáo chuyện này với thành ủy, Điền Vi Dân và quyền thị trưởng thành phố đang chạy tới hiện trường. Diệp Lăng Phi đỗ xe taxi ở bên cạnh chiếc xe mà Triệu Đào coi là xe chỉ huy, hắn bước từ trên xe xuống. Triệu Đào nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống xe, vội vàng đi tới, ân cần hỏi thăm:

- Diệp tiên sinh, anh không sao chứ?

- Vẫn bình an!

Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Triệu Đào, hỏi:

- Tình hình ở đó thế nào rồi?

- Người trên thuyền đã được cứu ra rồi, một cô gái và một người thanh niên Nhật Bản bị trọng thương, đặc công đã đưa bọn họ về, tình hình ở trong kho để hàng thì phức tạp hơn một chút, cảnh sát chúng tôi vẫn đang đấu súng với mấy kẻ kia, đối phương không chịu đầu hàng, có lẽ còn cần một lúc nữa mới có thể giải quyết được!

Người phụ nữ mà Triệu Đào nói tất nhiên là Minako, nhưng mà người thanh niên Nhật Bản bị trọng thương là ai thì Diệp Lăng Phi không đoán ra được. Giờ phút này Suzu Yamakawa cũng đã xuống xe, lúc cô đi đến, nghe được những gì Triệu Đào nói, Suzu Yamakawa nghe được tin Minako không gặp chuyện gì, cô cũng cảm thấy yên lòng, về phần người thanh niên Nhật Bản bị trọng thương, trái lại Suzu Yamakawa không quan tâm đến sự sống chết của anh ta, sự sống chết của anh ta không có liên quan gì đến Suzu Yamakawa cả. Diệp Lăng Phi chỉ hàn huyên với Triệu Đào mấy câu, đặc công đã đưa Minako cùng người thanh niên Nhật Bản bị trọng thương kia đến chỗ này, Minako nhìn thấy Suzu Yamakawa, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Suzu Yamakawa, dường như là muốn nhận tội. Suzu Yamakawa nào có ngờ Minako lại làm như vậy, cô liên tục xua tay, ý bảo Minako đứng dậy.

- Tiểu thư Yamakawa, thật xin lỗi, tôi biết lần này đều là lỗi của tôi, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ đích thân thỉnh tội với tiểu thư Yamakawa, tôi tình nguyện lấy cái chết để tạ tội...!

Minako nói những lời này cực kỳ nghiêm túc, Suzu Yamakawa tin tưởng Minako nói được thì nhất định sẽ làm được, cô vội vàng nói:

- Minako, chị ngàn vạn lần đừng nói như vậy, em không trách chị đâu, em biết là chị bị ép buộc phải làm như vậy mà!

Minako nhìn thoáng qua người thanh niên Nhật Bản đang được đưa lên xe cứu thương, hỏi:

- Tiểu thư Yamakawa, cô có nhớ chuyện hàng năm tôi phải về Nhật Bản không?

- Có chứ!

Suzu Yamakawa khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện này tất nhiên là em nhớ rõ, bất kể như thế nào, hàng năm chị đều biến mất mấy ngày, từ trước tới giờ em chưa từng hỏi chị lý do vì sao!

- Tôi đi bái tế người yêu cũ của tôi, tên của anh ấy là Tanaka Ichiro, tôi cho rằng anh ấy đã chết, nhưng thật không ngờ anh ấy vẫn chưa chết, những năm qua anh ấy vẫn còn sống, là tôi nghĩ rằng anh ấy đã chết rồi!

Trong lúc nói chuyện Minako rơi lệ, nói:

- Tôi thật sự không ngờ anh ấy còn sống, lúc tôi nhận được điện thoại của anh ấy, tôi không thể tin được đó là sự thật, cho nên...!

Minako không nói tiếp đoạn sau, nhưng cho dù Minako không nói, Suzu Yamakawa và Diệp Lăng Phi hai người cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra tiếp theo, Minako bị người ta bắt cóc, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, tất nhiên toàn bộ quá trình thì không thể đơn giản như vậy, nhưng kết quả cũng giống nhau thôi. Suzu Yamakawa đỡ Minako dậy, nói:

- Minako, chị không cần giải thích với em, trong lòng em đều hiểu cả, từ trước tới giờ em chưa bao giờ cho rằng chị sẽ hại em, em biết là chị đã cố gắng để báo cho em rồi, em còn phải cảm ơn chị mới đúng!

Lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã đi tới, hắn nói:

- Minako, cô cũng bị thương đó, đi kiểm tra vết thương xem thế nào!

Diệp Lăng Phi nói xong liền vỗ nhẹ lên vai Suzu Yamakawa, nói:

- Suzu Yamakawa, cô đi cùng với Minako đến bệnh viện để kiểm tra đi, ở đây do tôi phụ trách, có tình hình gì mới tôi sẽ thông báo cho cô!

Đã có những lời này của Diệp Lăng Phi, Suzu Yamakawa tất nhiên là yên tâm, cô lập tức đồng ý:

- Vâng, Diệp tiên sinh, tôi biết rồi!

Cô dìu Minako đi, lúc Minako đi cô còn luôn miệng nói cảm ơn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Minako và Suzu Yamakawa đi về phía xe cứu thương, Diệp Lăng Phi mới quay người lại, đi về phía Triệu Đào. Triệu Đào tay cầm bộ đàm, đang trao đổi với người ở hiện trường, Diệp Lăng Phi chờ cho Triệu Đào nói chuyện xong, hắn mới nói với Triệu Đào:

- Triệu cục trưởng, ông đã điều tra chưa, những người đó là ai vậy?

- Tạm thời chỉ có thể xác định tất cả những người đó đều là người Nhật Bản, bởi vì trên thuyền không có người sống, chỉ có thể chờ cuộc chiến ở trong kho để hàng kết thúc …!

Triệu Đào còn chưa nói xong, chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng xe ô tô, Triệu Đào không nói tiếpữa, quay người lại, thấy đằng sau có mấy chiếc xe chạy tới, đều có giấy phép của thành ủy, vừa nhìn là biết các cấp lãnh đạo đến đây.