Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1499-1: Nơi này là Chương Châu!(1)




Diệp Lăng Phi đột nhiên nhận được hai tin nhắn có nội dung giống hệt nhau, Diệp Lăng Phi vẫn còn chút do dự, không biết có nên gọi điện thoại vào số máy đó không. Bạch Tình Đình tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở chỗ cửa sổ, tay cầm điện thoại, Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, dịu dàng hỏi:

- Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?

- Tin nhắn!

Diệp Lăng Phi đưa di động ra trước mặt Bạch Tình Đình, ý bảo Bạch Tình Đình xem tin nhắn, sau khi Bạch Tình Đình đọc xong nội dung của hai tin nhắn đó, cô có vẻ khó hiểu, hỏi:

- Ông xã, anh bảo người này có thể là ai?

- Anh không biết!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Không loại trừ khả năng có người muốn hãm hại anh, nhưng mà cũng có thể là người khác muốn giao dịch với anh!

- Ông xã, anh định làm thế nào?

Diệp Lăng Phi chần chừ một lát, nói:

- Anh gọi điện thoại lại, xem rốt cuộc thì người đó là ai!

Diệp Lăng Phi đến Chương Châu thì phải đề phòng khắp nơi, Chương Châu không phải là thành phố Vọng Hải, ở thành phố Vọng Hải, hắn có thể muốn làm gì thì làm, nơi đó là địa bàn của hắn, nhưng Chương Châu thì lại khác, cái đó gọi là cường long áp bất quá địa đầu xà, Diệp Lăng Phi luôn cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó ở Chương Châu này. Chỉ là tạm thời Diệp Lăng Phi còn không thể khẳng định được, hắn cầm điện thoại, do dự một lát rồi gọi vào số của người nhắn tin đến. Từ trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông, anh ta nói:

- Xin chào!

- Xin chào!

Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói,

- Làm sao anh lại biết số điện thoại của tôi, rốt cuộc thì anh là ai?

- Chuyện đó anh không cần hỏi, tôi có cách để cứu người thân của anh!

- Có phải là anh chưa cập nhật tin tức không, tôi đã cứu người ra rồi, ít nhất thì trước mắt là như vậy, cô ấy đang ở ngay bên cạnh tôi, nếu như anh muốn tiền thì có lẽ anh sẽ rất thất vọng, tôi sẽ không đưa tiền cho người như anh đâu!

- Anh nhầm rồi, chẳng lẽ anh cho rằng tôi muốn tiền của anh sao?

Người đàn ông đó nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta cười nói giống như đang tự giễu bản thân mình:

- Nếu như tôi muốn tiền thì đã không điện thoại cho anh rồi, ở Chương Châu này, nêý muốn lấy tiền thì rất dễ dàng thôi, chỉ cần tôi chịu gật đầu, sẽ có người đưa tiền cho tôi!

- Vậy rốt cuộc thì anh muốn cái gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chính nghĩa, thứ tôi muốn là chính nghĩa!

Diệp Lăng Phi nghe được câu nói này, hắn bật cười, tay cầm điện thoại, cười nói:

- Nếu anh nói anh vì chính nghĩa, vậy tôi nghĩ có lẽ anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải quan toà, cũng không phải quan chức, tôi không thể cho anh cái gọi là chính nghĩa được, anh tìm nhầm người rồi!

- Tôi không tìm nhầm người, tôi hiểu rõ anh!

Người đàn ông đó nói,

- Tên của anh là Diệp Lăng Phi, anh có từng nghĩ qua chưa, nếu như không là phải có người muốn cứu người thân của anh thì có lẽ giờ này cô ấy chết rồi, chứ không phải đang ở trong trại tạm giam!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, hắn cười cười, nói:

- Xem ra anh hiểu rất rõ tôi, chỉ là, anh bảo tôi phải tin tưởng anh thế nào đây? Phải biết rằng nơi này là Chương Châu, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì ở nơi này cả, cho nên, tôi phải đề phòng tất cả mọi thứ, tôi hi vọng anh có thể hiểu được, tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình đâu!

- Chuyện đó thì tất nhiên là tôi hiểu!

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói,

- Tôi điện thoại cho anh vốn đã là rất mạo hiểu rồi, nếu như ai đó biết chuyện tôi điện thoại cho anh thì có lẽ tôi sẽ mất mạng ở chỗ này!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, hắn dừng lại một chút, hỏi:

- Vậy anh làm như vậy mục đích thực sự là vì cái gì, đừng nên nói với tôi cái gì mà chính nghĩa, sống đến từng nảy tuổi rồi, tôi chưa bao giờ tin tưởng vào cái gọi chính nghĩa, ít nhất là trong mắt tôi, chính nghĩa ở trong xã hội này đã bị quá nhiều sự đen tối che khuất, chính nghĩa mà mọi người hay nói chỉ có giới hạn thôi, nói ra chính nghĩa là vì lợi ích của bản thân mình, đó là bản chất của chính nghĩa. Tất nhiên, không loại trừ có một số người thực tâm hành động theo chính nghĩa, nhưng số đó rất ít, ít nhất là tôi chưa gặp bao giờ, mục đích thực sự của anh là vì cái gì?

- Vì giải cứu người phụ nữ mà tôi yêu!

Người đàn ông kia nói,

- Nếu như có thể hạ bệ được Tiểu Bá Vương, tôi cũng có thể cứu một người phụ nữ bị hắn bức hiếp, lý do này đã đủ chưa?

Diệp Lăng Phi nghe đến đó thì dừng lại một chút, chậm rãi nói:

- Vậy là đủ rồi, tôi tin tưởng anh, bây giờ anh đã giành được một cơ hội, cơ hội để tôi hiểu anh. Điều tôi muốn thấy hiện giờ là anh phải tỏ ra thật nhiều thành ý, tôi muốn biết rốt cuộc anh là ai, nhớ kỹ, đó là một cơ hội mà tôi dành cho anh, nếu như bỏ lỡ nó thì không còn lần thứ hai nữa đâu!

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng lên tiếng:

- Được rồi, tôi sẽ đánh cược, nếu như có chết thì tôi cũng sẽ không hối hận, ít nhất là tôi đã cố gắng rồi, tôi tin tưởng sau ngày hôm nay sẽ có công lý. Tôi tên là Vương Trác, là một nhân viên cảnh sát bình thường! Tôi có thể để anh xem chứng nhận cảnh sát của tôi!

- Chuyện đó thì không cần, tôi tin tưởng những gì anh nói!

Diệp Lăng Phi nói,

- Từ trước tới giờ, tôi luôn làm việc bằng cảm giác của mình, lần này cũng là như vậy, tôi tin tưởng cảm giác của tôi. Chỉ có điều, Vương Trác này, ti còn có không ít vấn đề cần hỏi anh, chúng ta có nên gặp mặt không nhỉ?

- Được!

Vương Trác lập tức đồng ý,

- Tôi đã bất chấp tất cả rồi, vậy thì tôi chẳng còn gì phải lo lắng nữa, anh nói đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

- Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ tôi còn chút chuyện phải xử lý, tạm thời không thể gặp anh được, như những gì anh đã nói với tôi đấy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn, tôi không muốn xảy ra bất kỳ sơ xuất nào cả. Đối với anh cũng như tôi, sơ xuất không phải chuyện tốt, Vương Trác, anh thấy có đúng không?

Vương Trác không phủ nhận, anh ta gật đầu, nói:

- Anh nói không sai, quả thực là như vậy!

- Cứ quyết định như vậy nhé!

Diệp Lăng Phi nói xong câu nói sau cùng đó, hắn để điện thoại xuống. Bạch Tình Đình đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô thấy Diệp Lăng Phi cau mày, dường như trong lòng đang có tâm sự, Bạch Tình Đình dịu dàng hỏi:

- Ông xã, có phải trong lòng anh đang suy nghĩ chuyện gì đó không?

- Ừ!

Diệp Lăng Phi đáp,

- Anh đang nghĩ sao chỗ này lại hỗn loạn đến mức độ này chứ, rốt cuộc thì chính phủ ở đây đang làm cái gì, tại sao lại cho phép những chuyện như vậy xảy ra?

- Ông xã, chúng ta tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa, được không?

Bạch Tình Đình cởi bỏ áo ngủ của mình, để lộ ra tấm thân xinh đẹp như xử nữ, cứ như vậy trần trụi bạo lộ trước mặt Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt cô lóe lên tình ý nồng đậm, trên người cô toát lên sự hấp dẫn đầy nữ tính, tất cả những thứ đó làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy mê muôi. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, dưới ánh đèn mờ mờ, thân hình kiều diễm của Bạch Tình Đình toát lên sức hấp dẫn không thể cưỡng lại nổi, những đường cong tuyệt mỹ, da thịt mịn màng... Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, hai tay ôm eo Bạch Tình Đình, ghé môi hôn cô. Bạch Tình Đình có cảm giác khó thời, cho dù đã yêu Diệp Lăng Phi từ lâu, nhưng mỗi lần ân ái với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đều có cảm giác nóng bỏng như vậy, đó chính là tình dục. Một khi Bạch Tình Đình được Diệp Lăng Phi âu yếm, ham muốn trong thân thể cô sẽ không ngừng phát ra, Bạch Tình Đình căn bản không thể nào khống chế tâm tình của mình, trong lòng cô chỉ muốn được chồng mình vuốt ve, chỉ muốn được kết nối với anh ấy... Diệp Lăng Phi bế Bạch Tình Đình lên, ngửi mùi hương thoang thoảng như u lan trên người Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình với ánh mắt đầy vẻ thâm tình. Diệp Lăng Phi luôn luôn rất nuông chiều Bạch Tình Đình, điều đó và cá tính của Diệp Lăng Phi có quá nhiều điểm không phù hợp, Diệp Lăng Phi là Diệp Lăng Phi, trong cuộc đời hắn đã trải qua không ít mối tính, có không ít gút mắc tình cảm với nhiều người phụ nữ, nhưng không có người phụ nữ nào lại có khiến Diệp Lăng Phi vương vấn nhiều giống như Bạch Tình Đình. Đó là vợ chồng, vào khoảnh khắc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình kết hôn, điều đó cũng đã chú định hai người sẽ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, cho dù người khác không tin, nhưng hai người bọn họ lại tin tưởng mình sẽ một mực yêu thương nhau đến đầu bạc răng long. Áo ngủ của Bạch Tình Đình đã bỉ cởi ra, những đường cong tuyệt mỹ trên tấm thân ngọc ngà làm cho người ta cảm thấy mê muội, làn da mịn màng như nước khiến người ta phải phát cuồng, phong thái mê người càng làm cho người ta phải khuynh đảo... Diệp Lăng Phi cũng cởi quần áo của mình ra, bước lên giường, hắn cũng không vội vàng tiến vào thân thể của Bạch Tình Đình, mà chậm rãi trêu chọc Bạch Tình Đình, rất nhanh, dưới sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi Bạch Tình Đình đã phải đầu hàng, thân thể Diệp Lăng Phi vốn đã là một thứ khiêu khích Bạch Tình Đình, dục vọng trong lòng Bạch Tình Đình đã bị Diệp Lăng Phi khơi dậy mãnh liệt.