Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1520-2: Ta chỉ muốn mạng của hắn!(2)




Trác Việt vừa nói ra câu này, chợt nghe thấy có tiếng cười khàn khàn của một phụ nữ, tiếng cười đó vừa cất lên khiến cho Trác Việt cực kỳ hoảng sợ, phải biết rằng Chu Ngọc Địch cũng nói giọng khàn khàn, lúc mới đầu anh ta còn tưởng là giọng nói của Chu Ngọc Địch, nhưng rất nhanh, Trác Việt đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa. Anh ta vừa nhìn thấy người phụ nữ đó thì thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Chân Cơ, từ lần trước sau khi Chân Cơ bị thương, cô ta không xuất hiện ở thành phố Vọng Hải nữa, một vẫn ở bên ngoài dưỡng thương, lần này đột nhiên xuất hiện, khiến cho Trác Việt rất bất ngờ. Sau khi thấy người tới là Chân Cơ, Trác Việt lạnh nhạt nói:

- Là cô à, tôi còn tưởng rằng...!

- Anh tưởng là bà chủ hả?

Giọng nói của Chân Cơ truyền tới, cô cất bước đi vào trong phòng, cái váy ngắn sắp lộ cả mông của cô ta dường như chả thể che được cái gì cả, Chân Cơ trang vốn thích ăn mặc gợi cảm như vậy, chỉ có điều, đối với một người đã biết tường tận chân tơ kẽ tóc về Chân Cơ như Trác Việt mà nói, một người bị song tính luyến ái như Chân Cơ tốt nhất là không nên trêu vào, Chân Cơ ngoại trừ đặc điểm song tính luyến ái ra, còn có một điều quan trọng nhất đó là cô ta đã từng là một người đàn ông, trong lòng Trác Việt quả thật không thể tiếp nhận được một người như vậy, anh ta có thể thỏa thích triền miên với những người phụ nữ khác, nhưng khi nhìn về phía một người “phụ nữ” như Chân Cơ thì bất luận thế nào Trác Việt cũng không thể khơi dậy chút hứng thú nào. Trác Việt cầm lấy bao thuốc trước mặt ném tới chỗ Chân Cơ, nói:

- Hút thuốc đi, đừng nên nói nhảm quá nhiều, có phải biết rằng, nói nhảm quá nhiều thì sẽ mất mạng đấy!

- A, cám ơn Trác đại quản lý!

Chân Cơ ngồi ở trước mặt Trác Việt, những người không hiểu nội tình vẫn sẽ nghĩ rằng Chân Cơ có sức hấp dẫn trí mạng, Chân Cơ châm một điếu thuốc, cô đưa lại bao thuốc đến trước mặt Trác Việt, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá, nói:

- Lần này tôi trở về, sao trông anh có vẻ mất hứng vậy, chẳng lẽ anh không chào đón tôi trở về sao?

Trác Việt nghe Chân Cơ hỏi câu này thì cười bảo:

- Chân Cơ, cô nói vậy là có ý gì, cái gì mà tôi không chào đón cô trở về chứ. Tôi có thể nói rõ cho cô biết rằng, tôi chỉ dựa theo mệnh lệnh của bà chủ mà làm việc thôi, tôi không có ý kiến gì với những người các cô cả, các cô có trở về hay không không liên quan gì tới tôi cả, mong cô có thể hiểu rõ điều đó!

Chân Cơ thấy Trác Việt tỏ thái độ như vậy, cô ta bật cười, nói:

- Chỉ đùa với anh một chút thôi mà, xem anh kích động đến mức nào kìa!

- Tôi nghĩ lúc này tôi không có tâm tình để đùa giỡn!

Trác Việt rất không khách khí nói,

- Hiện giờ ở bên ngoài rất loạn, tôi nghĩ tôi còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhất là với những người từng bị truy nã như côi, tôi càn phải hao tâm tổn trí để giải quyết. Những chuyện của các cô đều giao cho tôi giải quyết, nếu cô thật sự muốn nói tôi không chào đón thì tôi có thể nói thẳng với cô vậy, tôi thực không hi vọng các cô trở về, các cô không về thì tôi không cần phải phiền toái như vậy, cũng không cần lo đi xử lý hậu hoạn do các cô gây ra. Nhưng bây giờ tôi lại phải mất một thời gian dài để lo liệu chuyện này cho các cô, Chân Cơ, cô có bị người khác phát hiện không?

- Xem anh nói kìa, chẳng lẽ anh quên tôi làm nghề gì sao, sao tôi có thể bị người khác phát hiện được chứ?

Chân Cơ tỏ vẻ cực kỳ đắc ý, cô ta gác chân phải lên, nhìn Trác Việt, thản nhiên nói:

- Chẳng trách lần này bà chủ cần tôi trở về để hỗ trợ hành động, xem ra anh không làm bọn họ hài lòng rồi. Trác Việt, anh có nhận ra không, bây giờ lá gan của anh càng ngày càng nhỏ rồi đó, hai tiểu nha đầu Thanh Nhi và Tử Nhi đó cũng dám khoa tay múa chân với anh, đây quả thật là một chuyện rất đáng buồn!

- Tôi làm như thế nào còn chưa tới phiên cô giáo huấn tôi đâu!

Trác Việt nghe Chân Cơ nói như vậy, sắc mặt anh ta hơi khó coi, giọng điệu nói chuyện với Chân Cơ cũng trở nên không khách khí:

- Lần này cô trở về để hiệp trợ hành đồng thì ta tôi nghĩ có lẽ cô nên lên tầng ba, chỗ đó mới là chỗ để các cô hành động!

- Ai da, Trác Việt à anh làm sao vậy, sao mới nói mấy câu mà anh đã trở mặt rồi, thật sự chẳng thú vị gì cả!

Chân Cơ cười, cô ta nhìn Trác Việt, nói:

- Anh có nhận ra không, thật ra hai chúng ta rất có duyên đấy, chẳng lẽ anh thật sự không muốn tôi?

Trác Việt lập tức trợn trừng mắt lên nhìn Chân Cơ, Chân Cơ trông bộ dạng đó của Trác Việt, cô ta cười nói:

- Anh làm cái gì vậy, tôi không biết ôi còn có mị lực lớn như vậy, chẳng lẽ anh vẫn luôn muốn có tôi sao?

Trác Việt không chút nào che dấu sự bất mãn đối với Chân Cơ, nghe Chân Cơ nói như vậy Trác Việt hừ lạnh một tiếng rồi đáp:

- Chân Cơ, cô chơi bời như thế nào ở bên ngoài tôi mặc kệ, nhưng đừng có chơi ở nơi này, chỗ tôi không phải chỗ để cô có thể xằng bậy được đâu, nếu bây giờ cô không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài cho tôi, tôi còn những chuyện khác phải làm!

Chân Cơ nhếch môi, hừ lạnh nói:

- Trác Việt, anh thực sự chán chết đi được, chỉ đùa với anh một chút mà anh đã thành ra thế này! Được rồi, được rồi, tôi không đùa với anh nữa, tôi nên đi xem những đòng bạn của mình thế nào thì hơn, không biết hành động lần này có thể tiến hành thuận lợi không, nếu không thuận lợi thì tôi sẽ gặp phiền toái lớn đó!

Chân Cơ nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài. Trác Việt nhìn Chân Cơ, anh ta nặng nề đập tay xuống bàn làm việc. Trác Việt cảm giác được Chân Cơ đang chế nhạo mình, dường như Chân Cơ đang chê chế giễu mình chỉ là một sủng vật đáng thương, trong lòng Trác Việt càng lúc càng cảm thấy bất mãn, anh ta cau mày, lần này Chân Cơ trở về vốn chính là tự tìm phiền toái, phải biết rằng Chân Cơ là kẻ đã tấn công đại đội trưởng đại cảnh sát hình sự, chuyệnn ày không phải nói xong là xong ngay được. “Mình phải làm sao bây giờ, rốt cuộc thì mình nên làm gì?” Trác Việt ngồi trong phòng làm việc cau mày tự hỏi, hiện giờ Chu Ngọc Địch vẫn chưa về, tình hình ở đây đã rối loạn như vậy rồi, sau khi Chu Ngọc Địch trở về, có thể tưởng tượng được nó sẽ còn rối ren đến mức độ nào nữa, Trác Việt cũng không có niềm tin có thể xử lý tốt những chuyện này. Anh ta có cảm giác, có thể hành động ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hướng đi về sau, trong lòng Trác Việt vẫn cảm thấy rất hoang mang, rốt cuộc là chuyện gì có thể tạo thành hậu quả như vậy chứ?

Ở trên tầng ba, tên người da đen đó đang ngồi trong một gian phòng, tay cầm ly rượu, căn bản không hề có cái gì cái gọi là kế hoạch tác chiến cả. Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi không biết rốt cuộc thì cái tên Nagy này định làm gì, từ biểu hiện của hắn thì căn bản là không có kế hoạch gì cả. Năm người còn lại đều giống như Nagy, dường như bọn họ rất thảnh thơi, làm như không có chuyện gì xảy cả, chỉ hút thuốc, uống rượu. Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đứng trong căn phòng này, ngửi mùi thuốc lá gay mũi, các cô rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng mà Chu Ngọc Địch đã ra lệnh cho các cô hỗ trợ đám lính đánh thuê Nagy này, các cô chỉ có thể ở lại đây.

- Nagy tiên sinh, chúng tôi muốn biết rốt cuộc kế hoạch tác chiến là như thế nào?

Thanh Nhi hỏi bằng tiếng Anh. Đám người Nagy nghe Thanh Nhi hỏi như vậy, bọn chúng bật cười, nhất là Nagy, bờ môi dày hé ra để lộ hàm răng trắng ở bên trong, nói với Thanh Nhi và Tử Nhi:

- Lại đây!

Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi do dự một chút, hai cô bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn lựa chọn đi tới chỗ đám lính đánh thuê đó. Nagy đợi hai người đi đến trước mặt mình liền giang hai tay ra, mỗi tay ôm eo và Thanh Nhi và Tử Nhi, kéo hai chị em sinh đôi vào trong ngực. Thanh Nhi và Tử Nhi không ngờ lại thành ra thế này, hai người ra sức giãy dụa, nhưng tay Nagy giống như một gọng kìm thép làm cho các cô gái không thể động đậy, đừng xem Thanh Nhi và Tử Nhi hai người thò tay bất phàm, nhưng đó cũng chỉ là để đối phó với những người bình thường thôi, khi đối mặt Nagy, hai người bọn họ không phải là đối thủ của Nagy.

- Không phải cô muốn biết kế hoạch sao, bây giờ tôi sẽ nói cho hai cô biết kế hoạch của bọn tôi!

Nagy cười toe toét, tùy tiện nói:

- Bây giờ chúng ta cứ chơi cho vui đã, đến buổi đêm, chúng ta sẽ qua đó, nổ chết Diệp Lăng Phi, đó là kế hoạch, còn bây giờ, tất nhiên là chúng ta phải chơi đùa thật vui rồi, không cần vội, ta sẽ thương yêu các cô!

- Nhưng… nhưng mà bà chủ muốn bắt sống, muốn từ miệng Diệp Lăng Phi biết được tung tích của ngọc bội!

Thanh Nhi vừa giãy dụa vừa nói,

- Bây giờ ta nói mới có trọng lượng, kế hoạch này là của ta, ta đến đây mục đích là để tiêu diệt Diệp Lăng Phi!

Nagy ngoác miệng nói,

- Những chuyện khác không liên quan gì tới ta cả, ta mặc kệ, ta chỉ muốn tính mạng của Diệp Lăng Phi thôi!