Đô Thị Tàng Kiều

Chương 153: Man rợ




Tôn Hằng Viễn đánh chết hắn cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại có thể dã man như thế. Nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng là một người trong bộ phận lãnh đạo cấp cao của công ty, vậy mà lại du côn như vậy, không thèm để ý tới thân phận, đánh người trong nội bộ. Chuyện này, gã không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng Tôn Hằng Viễn cũng biết rằng Diệp Lăng Phi không phải là người bình thường. Đối với Diệp Lăng Phi mà nói, chức vị này ở tập đoàn Tân Á thuần túy là để hắn che dấu thân phận. Bởi vậy, hắn cũng chẳng muốn bò lên vị trí cao cấp hơn, hắn không hề coi trọng giống như Tôn Hằng Viễn. Nếu như Tôn Hằng Viễn biết Diệp Lăng Phi có quan hệ cao cấp như vậy, đánh chết gã cũng không dám tranh luận cùng với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vốn định làm cho Tôn Hằng Viễn phải xấu mặt. Trước mặt mà dám làm bộ với hắn, còn không phải là muốn chết hay sao. Hắn không thèm nhìn thân hình ủ rũ ở dưới đất của Tôn Hằng Viễn, kéo Tôn Hằng Viễn tựa như là kéo chó chết ra ngoài phòng làm việc.

- Giám đốc Diệp, chuyện gì cũng từ từ mà nói.

Tôn Hằng Viễn bây giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Diệp Lăng Phi này giống như là kẻ điên, không hề cố kỵ đến thân phận. Thế nhưng, Tôn Hằng Viễn thì ngược lại, gã rất để ý tới, nói thế nào thì gã cũng là một giám đốc của phòng tiêu thụ, nếu như cứ để Diệp Lăng Phi kéo thế này ra bên ngoài thì từ nay còn mặt mũi hay sao.

-. Nếu như ông không muốn đi thì tôi sẽ kéo ông đi.

Diệp Lăng Phi kéo Tôn Hằng Viễn ra bên ngoài. Chuyện lộn xộn vừa rồi đã sớm khiến cho các công nhân viên chức ở phòng tiêu thụ chú ý đến. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi ở trong phòng tiêu thụ sẽ bị Tôn Hằng Viễn khiến cho mặt đỏ tía tai, tất cả những người này đều nghĩ đến kết quả xấu nhất chính là Diệp Lăng Phi phải tức giận mà bỏ đi. Nhưng cuối cùng, chuyện này đã khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Bọn họ nhìn thấy Diệp Lăng Phi một tay cầm lấy cổ áo Tôn Hằng Viễn mà kéo ra ngoài, tựa như là kéo một con chó chết ra vậy. Ngày thường Tôn Hằng Viễn đeo giày tây, oai phong thế nào, bây giờ chỉ có thể dùng một từ mà hình dung: thê thảm.

Chiếc áo sơ mi và chiếc quần Tây cũng đã trở nên nhăn nhúm. Đôi giày màu đen từ lúc bị kéo ra ngoài cửa đến giờ đã bị mất một chiếc. Lúc này, Tôn Hằng Viễn chỉ còn đeo một đôi giày da, chân còn lại là chiếc bít tất màu trắng. Trợ lý của Tôn Hằng Viễn lúc này cảm thấy không ổn, vừa đi vào bên trong đã chạm phải đôi giày của hắn. Nàng liền lầy điện thoại ra, định gọi cho bảo vệ.

Diệp Lăng Phi trông thấy trợ lý kia cầm điện thoại thì trừng mắt nói:

- Con mẹ nó, cô chán sống rồi à, điện thoại cái rắm. Đừng làm lão tử cảm thấy khó chịu, lão tử mà khó chịu lão tử sẽ mang cô bán sang châu Phi làm kỹ nữ.

Những câu nói tục này của Diệp Lăng Phi khiến cho nữ trợ lý kia mặt trắng không còn một hột máu, toàn thân trở nên run rẩy. Mà mọi người ở quanh đó cũng cảm thấy run run, một số cô gái trẻ tuổi ửng đỏ cả khuôn mặt, có người đây mới là lần đầu tiên nghe qua những lời thô tục như vậy.

Đường Dương, Vương Đào trong lòng cảm thấy bội phục, họ thầm nghĩ:

“Cái này mới đúng là mắng người, chửi người, chửi thật là sướng.”

Những người này đối với Tôn Hằng Viễn đã sớm bất mãn từ lâu, ngày thường bọn họ bị gã đè nén, bây giờ trông thấy gã như vậy thì đều rủa thầm “đáng đời”.

Lý Khả Hân cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại văng tục như vậy. Ở trong ấn tượng của nàng, Diệp Lăng Phi là một kẻ có nụ cười xấu xa. Tuy hắn có một chút vô lại hạ lưu nhưng khi ăn nói với mình đều rất nhẹ nhàng. Chỉ có một lần, Diệp Lăng Phi nổi giận với nàng. Nhưng mà, dáng vẻ của hắn hôm nay của hắn thực đã dọa nàng.

- Đường Dương, tên tiểu tử cậu tới đây cho tôi.

Diệp Lăng Phi không buông tay ra, tay trái cầm bản danh sách hợp đồng đưa cho Đường Dương rồi nói:

- Cậu xem xem trên này có những bản hợp đồng nào trên này không thể đảm bảo sản xuất đúng kỳ hạn.

- Hợp đồng này có Lý Khả Hân, còn có….

Đường Dương quan sát kỹ hợp đồng, đại bộ phận hắn đều biết là hợp đồng của ai.

- Tốt lắm, phàm là hợp đồng không cách nào hoàn thành kịp thì mọi người tạm thời chờ tôi đến bộ sản xuất. Còn bây giờ, dừng lại, dừng lại ngay lập tức!

Tiếng rống này của Diệp Lăng Phi khiến cho mọi người vây quanh đều tản ra hơn một nửa. Bây giờ quanh đó chỉ còn có một nửa, trong đó có Lý Khả Hân. Nàng tiến tới, làm ra một dáng vẻ phê bình nói:

- Giám đốc Diệp, anh cũng là một người có thân phận, tại sao lại hành động giống như một kẻ vô lại như vậy?

Diệp Lăng Phi nhếch miệng, lẩm bẩm nói:

- Mỗ bị mỹ nữ làm cho tức giận nên biến thành kẻ vô lại.

- Anh vốn chính là đồ vô lại.

Lý Khả Hân vừa nghe đã biết hắn ám chỉ chuyện ở bệnh viện, trong lòng nàng lại cảm thấy tức giận. Khuôn mặt nàng tái nhợt liếc nhìn Diệp Lăng Phi, xoay người hướng về phía bàn công tác của mình.

Diệp Lăng Phi lúc này mới buông lỏng tay ra, ném Tôn Hằng Viễn xuống đất, hướng về phía nữ trợ lý đang đứng rồi nói:

- Mẹ nó còn đứng đây cái rắm gì, đem cái giày của tên khốn kiếp này ném tới đây cho tôi.

Nữ trợ lý kia theo bản năng phản xạ ném chiếc giày da của Tôn Hằng Viễn tới. Diệp Lăng Phi khom lưng xuống, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:

- Giám đốc Tôn, ông tự mình đi hay để tôi mang ông đi?

- Tự mình, tự mình đi.

Tôn Hằng Viễn lúc này ngay cả rắm cũng không dám phóng. Giống như là cháu nội loài rùa từ trên mặt đất đứng lên. Hắn trước tiên đem chiếc giày da đeo lại, sau đó không ngừng thu thập quần áo. Nhưng quần áo của hắn tất cả đều đã bị vướng bụi bẩn, nhăn nheo. Tôn Hằng Viễn lúc này chỉ có thể phủi sạch, không dám nhiều lời đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi về tới phía thang máy.

Vừa vào trong thang máy, Diệp Lăng Phi đã lấy ra một điếu thuốc hút trước mặt Tôn Hằng Viễn. Tuy quy định ở đây không được hút nhưng Diệp Lăng Phi vẫn bất chấp, Hắn đưa mắt nhìn Tôn Hằng Viễn, Tôn Hằng Viễn ngẩng đầu cũng không dám, trong lòng gã thầm nghĩ:

- Tổ tông của ta ơi, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy, gặp phải một người như thế. Hừ, sau này mà qua chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không để cho tên tiểu tử này sống tốt đẹp.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy ánh mắt này của Tôn Hằng Viễn thì cười lạnh nói:

- Tôn Hằng Viễn có phải ông không phục, tìm chơ hội chơi tôi phải không?

- Không có, tuyệt đối không có chuyện này.

Tôn Hằng Viễn bị Diệp Lăng Phi dọa khiến cho run rẩy, trong lòng thầm nghĩ:

- Hắn làm sao lại biết chuyện này nhỉ?

Thế nhưng gã không dám để lộ ra, liên tục cười nói:

- Giám đốc Diệp, tôi biết anh vì chuyện công tác mà mới làm như vậy với tôi, tôi không trách, anh làm đúng lắm, làm đúng lắm.

- Ừ, anh rất là thức thời.

Diệp Lăng Phi khẽ đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Tôn Hằng Viễn:

- Lão già ông có thể bò lên vị trí cao như vậy chắc là nhờ vào những lời nói dối không nháy mắt như vậy phải không? Quả thực so với tôi còn khốn kiếp hơn, chỉ có điều, tôi thích như vậy.

Bị người ta mắng mà còn phải cười. Trong lòng Tôn Hằng Viễn cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng hắn không dám phát tiết sự tức giận trong lòng, chỉ dám cười cười mà thôi. Đợi Đường Dương và mọi người tới, Diệp Lăng Phi cũng cùng bọn họ vào trong thang máy.

Ở trong thang máy lúc này, Lý Khả Hân đứng cách Diệp Lăng Phi rất xa. Trong mắt của Diệp Lăng Phi, Lý Khả Hân gần giống như là Đường Hiểu Uyển. Chỉ là Lý Khả Hân là một cô gái rất có chủ kiến, chỉ cần nàng nhận định mình đúng trong một chuyện thì cố gắng cũng không kéo lại được.

Diệp Lăng Phi đành đi tới trên một bước, nhưng Lý Khả Hân vẫn không thèm để ý tới hắn.

Bộ sản xuất ở tầng sáu của tập đoàn Tân Á. Bộ sản xuất của tập đoàn chính là nơi đặt hàng Nơi này có mốt kế hoạch điều hành, dựa theo năng lực của bộ tiêu thụ mà sản xuất, xử lý các tình huống trong nhà máy.

Đương nhiên, thực sự không phải chỉ có mình bộ sản xuất. Đại bộ phận tình huống ở tập đoàn Tân Á đềuphải nằm trong một kế hoạch nhiệm vụ nghiêm khắ. Nếu có kế hoạch mới, quản đốc ở phía dưới sẽ đưa ra quyết định đồng ý hay không đồng ý với những ý kiến này. Lúc này, sẽ xảy ra sự tranh luận, đương nhiên, đại bộ phận vẫn nghe theo sự sắp xếp của bộ sản xuất. Chỉ là kỳ hạn công trình sẽ bị hoãn thêm vài ngày mà thôi

Lúc trước ở phòng tiêu thụ cũng thường xuyên xảy ra những bản hợp đồng không giao hàng đúng kỳ hạn này. Nhưng lần nào, Chu Tuấn cùng với Tôn Hằng Viễn đều câu kết với nhau, hoặc là nói phòng tiêu thụ cố gắng thuyết phục khác hàng gia hạn thêm ngày giao hàng, hoặc là Chu Tuấn cố gắng cưỡng chế sản xuất.

Vốn chuyện này đối với Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn không phải là đại sự, hai người bọn họ hoàn toàn có thể thương lượng mà giải quyết nhưng Tiễn Thường Nam lại muốn mượn cơ hội này để làm khó Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mà bị làm khó, Trần Ngọc Đình cũng sẽ bị khó khăn. Diệp Lăng Phi rời khỏi bộ tổ chức, từ nay về sau bộ tổ chức sẽ do người của hắn làm chủ. Đây chính là tính toán của Tiễn Thường Nam, bởi vậy hai người Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn mới bày mưu tính kế như thế.

Diệp Lăng Phi đi tới thang máy. Bộ sản xuất này chỉ có sáu tầng. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hằng Viễn đi vào trong phòng họp của bộ sản xuất, một mình hắn ở thang máy hút xong hai điếu thuốc sau đó mới đi vào trong văn phòng của Chu Tuấn.

Vào văn phòng của Chu Tuấn nhưng không thấy đâu, Diệp Lăng Phi đang định gọi điện thoại cho hắn thì Chu Tuấn đã từ phòng vệ sinh quay về.

- Ai da, bộ trưởng Chu bị làm sao vậy, chẳng lẽ bụng dạ không tốt hay sao?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.

Chu Tuấn nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận nói:

- Có chuyện gì cần tìm tôi?

- Tìm anh để nói chuyện phiếm.

Diệp Lăng Phi cất tiếng.

- Không được, tôi không có thời gian cùng với anh dể nói chuyện phiếm, tôi sắp bắt đầu mở một hội nghị của bộ rồi.

Chu Tuấn vừa dứt lời đã nghe thấy Diệp Lăng Phi cười ha hả:

- Vậy thì thật trùng hợp, tôi cùng với anh đi họp.