Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1593-1: Trang viên!(1)




- Anh là anh, ông ta là ông ta, tại sao ông ta lại có suy nghĩ giống anh được?

Angel nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô tỏ vẻ không quá quan tâm, nói:

- Nếu suy nghĩ của ông ta cũng giống như anh thì chẳng phải ông cũng là một nhân vật lợi hại sao?

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Angel cười nói:

- Anh ngốc à, ngay cái này mà cũng không hiểu, để em nói thẳng nhé, chắc chắn ông ta không thể lợi hại bằng anh được, bây giờ anh đã hiểu chưa?

- Vẫn chưa hiểu!

Diệp Lăng Phi lại lắc đầu, nói:

- Em nói quá thâm ảo, anh căn bản không thể hiểu được!

- Nghe không hiểu thì đừng có nghe nữa!

Angel nói,

- Tóm lại, cái gì cần nói em đã rồi, anh có hiểu hay không là chuyện riêng của anh thôi!

Diệp Lăng Phi cười cười, theo Diệp Lăng Phi thấy, Angel nói năng thật sự rất cổ quái, không biết rốt Angel muốn biểu đạt ý tứ gì, chỉ có điều, việc trước mắt cần phải làm là đến gặp Gordon, cứu Elise ra. Lái xe đến trang viên, khi cửa lớn mở ra, Diệp Lăng Phi không nhìn thấy người nào, cánh cửa vận hành hoàn toàn tự động, hơn nữa trang viêncó vẻ quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến cho người ta không thể thích ứng. Một trang viên lớn như vậy mà nhìn từ ngoài cửa vào không thấy ai, cửa cũng là tự động, chẳng lẽ trang viên này đã phát triển đến mức tự động hoàn toàn sao? Diệp Lăng Phi cùng Angel dừng xe lại, ở phía sau bọn họ, Tiger cũng xuống xe, Tiger đi mau tới, đuổi theo hai người Diệp Lăng Phi và Angel, Diệp Lăng Phi nhìn xung quanh, hỏi:

- Tiger, chẳng lẽ ở đây không có người sao?

- Không đúng, sao lại có thể không có ai chứ?

Tiger tỏ vẻ khó hiểu, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Lần trước đến tôi đến đây thì vẫn bình thường mà, trong nhà Gordon có rất nhiều người hầu, nhưng hiện giờ lại không nhìn thấy một ai, tôi cũng cảm thấy có chuyện gì đó kỳ quái!

Tiger vừa dứt lời, đã nhìn thấy một chiếc xe điện bốn bánh loại nhỏ chạy tới, ngồi trên xe là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, người đàn ông đó lái chiếc xe điện đến trước mặt đám người Diệp Lăng Phi thì dừng lại.

- Tôi là quản gia ở, Gordon tiên sinh biết các vị đã tới, đã đang ở trong chờ các vị, bây giờ mời mọi người đi theo tôi!

Người đàn ông đó ý bảo mấy người Diệp Lăng Phi ngồi lên trên chiếc xe đó, Diệp Lăng Phi và Angel hai người nhìn nhau, hai người không ngờ lại xảy ra chuyện này, ngồi lên chiếc xe chạy bằng điện này, đây quả thực là quá buồn cười, chỉ có điều, hai người không nói gì, ngồi lên trên chiếc xe, Tiger cũng đi lên theo, nhưng mà Tiger có vẻ nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều, không còn có vẻ hoảng sợ bất an như trước, Diệp Lăng Phi cũng cảm giác từ sau khi Tiger trở lại Anh quốc thì trái lại trở nên an phận hơn rất nhiều, không tỏ ra vội vàng, không hoảng loạn, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi có cảm giác dường như từ trước tới giờ Tiger chưa từng lo lắng Gordon sẽ lấy mạng ông ta. Trên đường đi gặp Gordon, Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi:

- Tiger, ông có nhận ra là nơi này có vẻ quá ít người sao, ông không lo lắng Gordon sẽ làm chuyện bất lợi với ông sao?

Tiger nhẹ nhàng nói:

- Lúc trước khi chưa tới đây, trong lòng tôi quả thật tại sợ hãi, lo lắng Gordon sẽ lấy mạng tôi, nhưng sau khi tới đây, trái lại cảm thấy bình thường, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải đối mặt, tất cả chuyện này đều do tôi gây ra, tôi không thể đùn đẩy cho người khác, tôi muốn cứu con gái tôi, tôi muốn Elise cảm thấy tự hào về tôi!

Diệp Lăng Phi nghe được Tiger những lời này về sau, hắn đem đầu lắc, nói:

- Tôi cứ có cảm giác không đúng, Tiger, hành vi của ông bây giờ quá khác thường, khiến tôi có cảm giác bất an, không phải là ông có chuyện gì gạt tôi chứ? Tôi đã nhắc nhở ông rồi, tôi không phải một người thích bị kẻ khác giấu diếm, một khi để tôi biết ông có chuyện gì đó giấu diếm tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông dễ dàng đâu!

- Làm sao có thể chứ, tôi sẽ không giấu diếm cậu chuyện gì đâu!

Tiger nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta cười nói:

- Có phải là cậu đã quá cẩn thận rồi không?

- Chuyện này thì tôi không thể không cẩn thận, đã lâu tôi không đến Anh rồi, không biết ở đây đã xảy ra những chuyện gì, lúc trước tôi đã có dự cảm bất hảo, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, sau khi đi vào chỗ này, dự cảm đó trong tôi càng thêm mãnh liệt!

Diệp Lăng Phi nói xong liền liếc nhìn Angel, ý bảo Angel phải cẩn thận một chút, kỳ thật, cho dù Diệp Lăng Phi không đề cập tới, Angel cũng sớm đã sớm có chuẩn bị, không thể nào phó mặc mạng sống của mình vào tay người khác, như vậy sẽ chỉ khiến mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Diệp Lăng Phi vừa nói xong, chợt nghe thấy Tiger cười nói:

- Cậu lại đa tưởng rồi, chỉ là sau khi trở lại Anh quốc, cảm thấy rất thân quen với hoàn cảnh ở đây, tôi rất thích cảm giác hiện giờ!

Tiger nói tới đây, ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Cậu không cảm thấy như vậy ư, tất cả đều thân thuộc, khiến cho tâm tình của cậu trở nên hết sức thoải mái!

- Tôi không có tâm tình để suy nghĩ những thứ đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ tới Elise thôi, tôi muốn cứu Elise ra!

Diệp Lăng Phi nói,

- Đó là suy nghĩ trong lòng, Tiger, ông thân là cha của Elise, ông chỉ nghĩ đến lợi ích, nếu không thì Elise cũng sẽ không phải chịu khổ sở như bây giờ, tất cả đều do ông gây ra đấy!

- Tôi biết mà!

Tiger nói,

- Tôi thừa nhận tất cả đều là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ tự đứng ra chịu trách nhiệm về chuyện của mình....!

Tay quản gia đang lái xe không quan tâm xem Diệp Lăng Phi và Tiger ở phía sau nói chuyện gì, thủy chung không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe, giống như là không nghe thấy Tiger và Diệp Lăng Phi nói chuyện vậy, phong cách làm việc của viên quản gia này không giống người thường, chỉ quan tâm đến việc mà mình cần phải làm, những chuyện khác không liên quan gì đến mình, cho dù trời có sập xuống thì cũng chẳng quan tâm, đó là phong cách làm việc của viên quản gia này.

Trang viên của Gordon cũng không lớn như những gì Diệp Lăng Phi tưởng tượng trước lúc đến đây, theo Diệp Lăng Phi thấy, diện tích của trang viên có vẻ hơi nhỏ, thân là quý tộc, hơn nữa còn là quan chức bộ Nội vụ, đáng lý ra trang viên phải rất lớn chứ, nhưng Diệp Lăng Phi lại thấy trang viên này có vẻ hơi nhỏ, Diệp Lăng Phi trong lòng có chút nghi hoặc, nếu Gordon thật sự là nhân vật trọng yếu trong tổ chức thì có đến mức như thế này không? Chiếc xe dừng trước một tòa nhà, quản gia xuống xe, cung kính nói:

- Mời ba vị đi vào cùng tôi, chủ nhân nhà chúng tôi đang ở trong đó chờ ba vị!

Diệp Lăng Phi không đi vào, hắn ở trước chiếc xe, nhìn tay quản gia đó, nói:

- Chủ nhân của anh có vẻ cao ngạo quá nhỉ, chúng ta đã đến nơi này, chẳng lẽ không thể báo cho chủ nhân của anh đi ra gặp chúng tôi, còn muốn chúng ta phải đi vào, như vậy thì không khỏi hơi thiếu lịch sự đó!

- Chủ nhân của tôi dạo gần đây sức khỏe không được tốt lắm, không tiện đi ra ngoài!

Viên quản gia đó không nhanh không chậm nói,

- Chủ nhân đã dặn dò rồi, các vị có thể lựa chọn vào gặp hoặc là không gặp, ông ấy cũng sẽ không để tâm đâu!

- Anh nói thế là sao, cái gì mà chúng tôi có đến gặp hắn hắn cũng không thèm chú ý chứ, chúng tôi đã đến đây rồi, chẳng lẽ ngay cả chuyện ra gặp mà anh ta cũng không làm sao?

Angel vừa nghe viên quản gia nói xong, cô lập tức quát lên,

- Nếu hắn không đi ra đây thì chúng tôi sẽ đại náo chỗ này một phen, tôi cũng muốn xem xem hắn có chịu đi ra không!

Viên quản gia đó nghe Angel nói như vậy cũng không tỏ vẻ hoảng sợ gì, nét mặt của ông ta vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nói:

- Nếu các vị thật sự muốn làm loạn thì tôi cũng không quan tâm đâu, chủ nhân chỉ bảo tôi thông báo với các vị như vậy, những chuyện khác không hề nói tới, tôi không thể tự mình quyết định được!

Diệp Lăng Phi đảo mắt nhìn gã quản gia đó một lượt, cuối cùng hắn cũng gật đầu, nói với viên quản gia:

- Vậy được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ vào đó!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, quay sang bảo Angel đang đứng bên cạnh:

- Angel, em ở lại chỗ này đi, anh cùng Tiger đi vào là được rồi!

Diệp Lăng Phi làm như vậy là có mục đích, hắn để Angel ở lại chỗ này, đó là vì muốn có sự hỗ trợ, nếu bên trong thật sự xảy ra chuyện Angel cũng có thể tới tiếp ứng. Trước khi tới nơi này, Diệp Lăng Phi vẫn tỏ ra rất tự tin, cho là mình sẽ rất thuận lợi giải quyết xong chuyện này, nhưng khi thực sự tới trang viên, trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng nhiên có cảm giác lo lắng, dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó.