Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1595-1: Tử tù!(1)




Sắc mặt Bạch Tình Đình rất khó coi, Bành Hiểu Lộ trông bộ dạng đó của Bạch Tình Đình, trái lại có chút bận tâm.

- Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Bạch Tình Đình, cô liền đem băn khoăn trong lòng ra hỏi, Bạch Tình Đình nhìn Bành Hiểu Lộ, chậm rãi nói:

- Có thể ông xã đã xảy ra chuyện ở Anh!

Bạch Tình Đình vừa nói ra câu này, khiến cho Bành Hiểu Lộ sợ hãi kêu lên một tiếng, từ trước khi đến đây Bành Hiểu Lộ cũng cảm thấy tâm thần bất an, lo lắng Diệp Lăng Phi gặp chuyện bất trắc, nhưng không ngờ quả thật là như vậy, từ dáng vẻ và giọng điệu của Bạch Tình Đình cô cảm thấy Bạch Tình Đình không hề nói giỡn với mình, điều đó khiến cho Bành Hiểu Lộ cảm thấy rất lo lắng, vội vàng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện này cụ thể thế nào mình cũng không rõ lắm, hôm nay Johnan Vương đến tìm mình, hắn nói với mình chuyện đến Anh lần này là một cái bẫy, bây giờ mình không liên hệ được với ông xã nừa rồi! Hiểu Lộ, mình không biết phải làm gì nữa, bây giờ mình muốn sang Anh để gặp anh ấy, nhưng lại sợ mình vội vàng qua đó sẽ mang thêm phiền toái cho anh ấy, theo cậu thì rốt cuộc mình phải làm sao bây giờ?

Bạch Tình Đình có vẻ như đang mất phương hướng không biết phải làm sao, lúc nói chuyện cô nhìn Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ nghe Bạch Tình Đình nói Diệp Lăng Phi có thể đang gặp nguy hiểm ở Anh quốc, cô lập tức đứng dậy, nói:

- Tình Đình, bây giờ cậu còn do dự gì nữa, chúng ta lập tức đến Anh đi!

Diệp Lăng Phi và Angel đều ý thức được đây là một cái bẫy, ít nhất bọn họ thấy, cảnh sát đến đây một cách quá trùng hợp, thế cho nên rất khó để cho người ta tin rằng đây là sự thật. Phía trước không thể chạy được nữa rồi, cảnh sát đã chặn chỗ đó, Diệp Lăng Phi chỉ có thể kéo tay Angel chạy ra đằng sau, hy vọng có thể tìm được đường ra ở đó, nhưng đáng tiếc là chỗ đó cũng đã bị phong tỏa,, đã sớm có cảnh sát phục ở đây, bốn phương tám hướng đều là cảnh sát, Diệp Lăng Phi và Angel hai người giống như là ba ba trong rọ, căn bản là không thể trốn thoát được. Đến lúc này, Angel cuối cùng cũng không nhịn được nữa cất tiếng chửi “mẹ nó”, Diệp Lăng Phi và Angel đều biết đây là một cái bẫy, là một cái bẫy nhằm vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Angel, nói với vẻ áy náy:

- Thất xin lỗi, tất cả chuyện này đều vì anh, nếu không phải vì anh thì em cũng không bị liên lụy vào chuyện này!

Angel tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Có gì đâu cơ chứ, em cũng không phải cô nàng tử tế gì, có nơi nào mà chưa từng đi, em thường xuyên đến sở cảnh sát Anh quốc, lần này cũng tốt, em muốn xem xem lần này rốt cuộc bọn chúng muốn giở trò gì!

Sự thật, Diệp Lăng Phi và Angel không bị đưa vào cục cảnh sát London mà bị dẫn tới một tòa nhà được canh phòng nghiêm ngặt, trong đó giam giữ toàn các nhân vật phạm tội mà nước Anh cho rằng cực kỳ nguy hiểm, hai người Diệp Lăng Phi và Angel bị đưa vào đây, kể từ lúc đó, không có ai đến thẩm vấn Diệp Lăng Phi vả Angel, dường như là đã lãng quên hai người vậy.

Giờ phút này rốt cuộc Diệp Lăng Phi bắt đầu cân nhắc tất cả mọi chuyện, theo Diệp Lăng Phi thấy, kỳ thật chuyện này từ lúc mới bắt đầu đã có sơ hở rất lớn, chỉ là lúc đó hắn không ý thức được điểm đó, còn tưởng là Tiger sợ hãi chứ, bây giờ nghĩ lại, cảm giác mình quá ngốc, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, Tiger tới thành phố Vọng Hải để lừa hắn tới Anh quốc, nếu ở thành phố Vọng Hải thì cho dù Tiger có mưu mô quỷ quyệt thế nào cũng không làm gì được Diệp Lăng Phi, thành phố Vọng là sào huyệt của Diệp Lăng Phi, ở đó, lời nói của Diệp Lăng Phi rất có trọng lượng, cũng chính bởi vậy, Tiger mới muốn dụ Diệp Lăng Phi đến London, mặc dù trước kia Diệp Lăng Phi đã sống rất lâu ở Anh quốc, hơn nữa một số chính khách ở nước Anh có quan hệ khá thân thiết với Diệp Lăng Phi, nhưng những người đó cũng không thể trở thành ô dù cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đã ý thức được chuyện lần này không ổn, nói cách khác có người đứng đằng sau hãm hại mình, là Tiger sao?

Diệp Lăng Phi lập tức nghĩ tới Tiger, chỉ có điều, theo Diệp Lăng Phi thấy, Tiger căn bản không có lý do để hãm hại mình, phải biết rằng muốn hãm hại mình phải mạo hiểm cực lớn, Tiger là một gã thương nhân khôn khéo, nếu như không có lợi ích cực lớn, ông ta sẽ không mạo hiểm như vậy đâu, nói cách khác, còn có người ở sau lưng bày ra tất cả chuyện này, chỉ là rốt cuộc người đó là ai? Diệp Lăng Phi cố gắng suy nghĩ những chuyện này, hắn không thể tưởng tượng được rốt cuộc là ai đã làm chuyện này, những kẻ muốn làm như vậy với hắn có lẽ không ít, nhưng Diệp Lăng Phi lại không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã hãm hại hắn?

Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Lăng Phi hiện ra một bóng người, nếu là hắn thì trái lại là có khả năng đấy, hắn có thể làm rất nhiều chuyện, kể cả hãm hại mình, phải biết rằng, hắn có đầy đủ lý do để hãm hại. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới người này, trong lòng ngầm bực bội, theo Diệp Lăng Phi thấy, người này là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn gặp từ trước tới giờ, nếu không phải đến vạn bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi không muốn công khai khiêu chiến với hắn, như vậy thì hậu quả quá lớn, mà Diệp Lăng Phi lại không muốn trả giá lớn như vậy, hắn muốn sống hạnh phúc với gia đình mình, đây là mong ước lớn nhất của Diệp Lăng Phi, nhưng có những lúc, hắn lại bị buộc phải làm những chuyện mà mình không muốn, trong đó bao gồm cả việc đối mặt quyết đấu với người đàn ông đó. Lúc trước Diệp Lăng Phi đã làm như vậy ở thành phố Vọng Hải, theo Diệp Lăng Phi thấy, hắn đã giành được thắng lợi, nhưng bây giờ xem ra cuộc tỷ thí này vẫn chưa kết thúc. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang suy nghĩ những chuyện đó, bên ngoài có tiếng bước chân, leng keng, cánh cửa sắt mở ra, hai gã cảnh vệ từ bên ngoài đi vào.

- Đi theo chúng tôi!

Hai gã cảnh vệ mặt không biểu tình, từ sau khi Diệp Lăng Phi bị nhốt ở chỗ này, hắn chưa bao giờ thấy những người cảnh vệ này cười, dường như những cảnh vệ này căn bản không biết thế nào là cười, lúc nào cũng chỉ một vẻ mặt cứng ngắc như vậy. Diệp Lăng Phi nghĩ tới một nơi, tử tù, nghe nói là một trại giam bí mật mà nước Anh dựng lên, trong đó toàn giam giữ những trọng phạm, trong đó phần lớn những người đi vào tử tù này thì không đi ra được nữa, chẳng lẽ nơi này chính là tử tù? Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo, có lẽ lúc trước Johnan Vương không định để mình còn sống trở về, kể từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn luôn bị Johnan Vương thao túng, Johnan Vương đã sớm đoán được mình sẽ sang Anh, hơn nữa sẽ đi gặp Gordon, bây giờ xem ra có lẽ Gordon không nói chuyện điện thoại với hắn, trong thời khắc đó, trong đầu Diệp Lăng Phi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, mà những suy nghĩ đó đều có liên quan đến Johnan Vương, trong lòng Diệp Lăng Phi không nhịn được muốn cười, thật không ngờ đến cuối cùng vẫn có liên quan đến Johnan Vương, xem ra, Johnan Vương vẫn là oan gia của hắn!

Đi theo cảnh vệ vào trong một căn phòng khác, lúc Diệp Lăng Phi đi vào, đã có hai người đàn ông mặc âu phục ngồi ở đó, bộ dạng của bọn họ khiến cho Diệp Lăng Phi nghĩ tới những đặc công trong phim “Ma trận”, bộ dạng quả thật là quá giống nhau, Diệp Lăng Phi thậm chí còn suy đoán không biết trước kia có phải đạo diễn muốn tìm hình tượng cho nhân vật trong phim đã tìm đến hai gã đặc công này.

- Satan!

Người đàn ông đầu hói đứng dậy, đưa tay ra, nói:

- Tôi là Brown!

Diệp Lăng Phi không phản ứng đến người đàn ông tự xưng là Brown đó, theo Diệp Lăng Phi thấy, người đàn ông này tìm tới mình, điều đó chứng tỏ mình có giá trị lợi dụng, bây giờ hắn phải cố gắng giữ tỉnh táo, lấy tĩnh chế động, xem xem hai người đàn ông này định làm gì, cái gọi là biết mình biết người, mới có thể trăm trận bất bại. Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Brown, gác chân lên. Brown cũng không tức giận, hoặc có thể nói Brown đã sớm đoán Diệp Lăng Phi sẽ làm như vậy, hắn đi một bước về phía Diệp Lăng Phi, lấy thuốc lá ra, đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không khách khí, sau khi nhận lấy điếu thuốc, đưa lên miệng, Brown lại lấy bật lửa ra, châm lửa cho Diệp Lăng Phi, hắn lui về phía sau, quay lại chỗ ngồi của mình.