Đô Thị Tàng Kiều

Chương 314: Ta tốt nghiệp đại học Kichikomori




Nhìn thấy xe cảnh sát gào thét rời đi, Diệp Lăng Phi lúc này mới trở lại xe của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Tôn Hoành.

- Tôn Hoành, giúp tôi một chuyện.

Diệp Lăng Phi không hề quanh co, gọi điện thoại cho Tôn Hoành xong rồi nói:

- Có ai trong ngục giam hiện tại không?

- Có, chỉ là tôi không biết tôi có thể giúp cho giám đốc Diệp điều gì.

- Có mấy người đắc tội với bạn của tôi, tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng được giam vào trong ngục, phiền ông giúp tôi chăm sóc bọn họ. Cứ từ từ không cần phải gấp, tốt nhất là làm sao để khi bọn chúng rời khỏi thì ngay cả cha mẹ bọn chúng cũng không nhận ra.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Chuyện này không thành vấn đề.

Tôn Hoành kiên quyết đáp ứng, bọn họ đều là người hắc đạo trong tù có rất nhiều người. Chuyện tình trong ngục không rõ ràng, trong tù không giống như ngoài xã hội.

Tôn Hoành sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì cười cười:

- Diệp tiên sinh, anh không gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng muốn gọi điện thoại cho anh, chỗ này của tôi cũng vừa xảy ra một chuyện, có quan hệ với Diệp tiên sinh.

- Có quan hệ gì thì cứ nói đi.

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Diệp tiên sinh, kỳ thực cũng không có đại sự gì cả, chính là long đầu tôn nữ của tôi không hiểu tại sao lại tìm tôi, nàng biết rằng tôi có quan hệ với anh. Anh cũng biết, tôi không giám đắc tội với tiểu tổ tông này, đây chính là long đầu bảo bối, cho nên mọi người đều nể sợ nàng ba phần. Tôi liền đem chuyện của Diệp tiên sinh nói thật cho nàng biết, tuy rằng không nói chỗ ở của Diệp tiên sinh nhưng cũng nói chỗ ở, điều này thật là khó khăn, không có biện pháp.

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười, hời hợt nói:

- Tôi còn tưởng là đại sự gì hóa ra là chuyện này, tên của tôi không sợ cho người khác biết, anh cứ nói đi, tôi sẽ không chú ý.

- Diệp tiên sinh, tôi biết rằng tiểu tổ tông này có hơi hung hăng nhưng tôi cam đoan cô ta chính là người tốt, hơn nữa cũng không có giao thiệp với xã hội đen. Một khi nàng ta có xúc phạm đến tiên sinh, thỉnh xin tiên sinh tha thứ, không nên so đo cùng với nàng. Về phần chuyện kia của Diệp tiên sinh, tôi sẽ làm cho Diệp tiên sinh được hài lòng hết sức.

Tôn Hoành cất tiếng nói.

- Ha ha, yên tâm đi, tôi sẽ không so đo cùng với tiểu nha đầu này.

Diệp Lăng Phi không để chuyện này ở trong lòng, hắn cúp máy, sau đó trong miệng khẽ ngâm nga một ca khúc yêu thích rồi rú ga rời đi.

Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính lúc này đã đi dạo phố, túi lớn túi nhỏ ở trong tay.

Phụ nữ tâm tình khi không tốt thường thích đi mua sắm,.

Mua sắm tựa như là thiên tính của phụ nữ.

Diệp Lăng Phi khi trở về nhìn thấy Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đang ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến hắn. Diệp Lăng Phi lúc này da mặt vô cùng dày, đi đến đối mặt với hai người nói:

- Hôm nay gặp được chuyện thú vị gì nói cho anh nghe nào.

- Không có chuyện gì.

Bạch Tình Đình tức giận nói.

- Không có quan hệ với anh.

- Lão bà em làm sao vậy, anh không ăn trộm, không hút thuốc phiện, không đạo văn, không…

Chu Hân Mính cắt đứt lời của Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi em biết rằng anh là người tốt, có cần em nhờ đài truyền hình nêu gương anh không?

- Hay đó, ít nhất cũng có tiền thưởng.

Da mặt của Diệp Lăng Phi vô cùng dày hắn nói với Chu Hân Mính:

- Anh là một người vô cùng yêu tiền.

- Hừ.

Bạch Tình Đình bỏ đũa xuống, lau thức ăn ở khóe miệng rồi đứng lên nói:

- Hân Mính, tớ đi thay quần áo rồi chúng ta đi ra ngoài chơi.

Bạch Tình Đình tuy nói những lời này với Chu Hân Mính nhưng cố tình khiến cho Diệp Lăng Phi nghe. Sau đó Chu Hân Mính cũng buông đũa xuống, theo Diệp Lăng Phi đi lên trên lầu.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trên bàn ăn, nhìn món ăn ở trên bàn trong lòng bỗng cảm thấy chán ngán, hai người đi ra ngoài giờ này thì chỉ có thể tới quán bar.

Chu Hân Mính lúc này đang mặc một chiếc quần jean bó sát người, chân mang một đôi giày bằng da, cầm lấy túi xách mở cửa ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi từ hành lang đi tới, nhìn thấy bộ quần áo trên người của Chu Hân Mính vô cùng vũ mị thì vội vàng trở về phòng ngủ của mình, trong miệng khẽ lẩm bẩm:

- Nha đầu chết tiệt này, ăn mặc gợi cảm như vậy chẳng lẽ là để câu dẫn kẻ ngốc hay sao?

Chu Hân Mính đẩy cửa phòng Bạch Tình Đình ra rồi đi vào bên trong.

- Tình Đình, vừa rồi Diệp Lăng Phi có nhìn thấy tớ sau đó vội vàng rụt về phòng.

Chu Hân Mính đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt của Bạch Tình Đình, nàng cầm lấy túi xách đặt lên trên giường, bất định nói:

- Chúng ta làm như vậy có hơi quá đáng không? Hắn có tin hay không?

- Chắc chắn là có!

Bạch Tình Đình nhìn về phía Chu Hân Mính mà cười nói:

- Tớ bây giờ rất hiểu hắn, trong lòng rất khẩn trương nhưng ngoài mặt thì lại không tỏ vẻ gì.

Bạch Tình Đình đi một vòng trước gương, nhìn thâ thể của mình.

Bạch Tình Đình nhìn thấy mình trong gương, thân mặc một chiếc quần màu đen, vô cùng mịn màng, còn mặc một chiếc váy ngắn nữa, ngắn đến tận đùi, lộ ra cặp đùi thon dài. Phần trên là một chiếc áo màu xám, phía dưới chân là một đôi giàu màu hồng.

Bộ quần áo này mua từ hồi chiều, Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình ăn mặc như vậy thì không ngừng khích lệ.

- Hừ tớ không tin là hắn không ghen, bây giờ mình đi chơi xem hắn làm sao.

Bạch Tình Đình cầm lấy xách tay cùng với Chu Hân Mính đi ra khỏi hành lang.

Trong hành lang không hề có một bóng người, Diệp Lăng Phi giờ này cũng không biết đi tới nơi nào. Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính tới phòng ngủ của Diệp Lăng Phi. Cố ý nói:

- Hân Mính, chúng ta nên đi đâu chơi thì tốt? Hay là đến chỗ nào nhiều người đi, tốt nhất là tới chỗ nào có nhiều chàng trai anh tuấn ấy, cam đoan khiến cho bọn họ bị thần hồn điên đảo.

Chu Hân Mính ở bên cạnh cũng phụ họa, hai người thấy ở trong phòng Diệp Lăng Phi không có bất kỳ tiếng động nào cho nên lúc đi xuống dưới lầu, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cố ý phát ra nhưng thanh âm thật to.

- Tình Đình, không phải là hắn đã tức đến mức bất tỉnh rồi chứ?

Chu Hân Mính hỏi.

Bạch Tình Đình cũng không có chủ ý, nàng không còn tự tin như lúc trước, nàng hơi do dự rồi chần chừ nói:

- Nếu không thì chúng ta nổ máy xe thật to, sau khi đi ra sẽ dừng lại, tớ nghĩ sau khi hắn nghe thấy được thanh âm sẽ lập tức đi ra ngoài.

- Như vậy không tốt, chỉ sợ hắn tức giận lên.

Bạch Tình Đình cắn đôi môi hồng nói:

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, muốn chúng ta trở về không chừng bị hắn chê cười chết mất, chúng ta từ nay về sau làm sao có thể giáo huấn hắn được. Không được hôm nay bất cứ giá nào cũng phải khuya mới về.

Bạch Tình Đình nói vô cùng kiên quyết nhưng giọng nói thì đã mềm nhũn.

- Hân Mính, cậu mang theo súng mà, có súng rồi thì chúng ta không sợ nữa.

- Tớ không nghĩ rằng đi ra ngoài cho nên cũng không mang theo súng.

Chu Hân Mính nghe thấy Bạch Tình Đình nhắc nhở thì lo lắng nói:

- Tình Đình, hay là cậu ở đây chờ tớ, tớ quay trở về phòng lấy súng. Tớ là cảnh sát cho nên đắc tội với không ít người, phải cẩn thận một chút.

Bạch Tình Đình gật gật đầu, đối với lời nói này của Chu Hân Mính cũng tán đồng.

Chu Hân Mính vừa xoay người qua chỗ khác thì bỗng nhiên nghe thấy một hồi thanh âm từ nơi khác chạy tới. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính quay người lại thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở trên xe, ngoắc lại nói:

- Lên xe, anh đưa bọn em đi chơi.

Bạch Tình Đình cùng với Chu Hân Mính đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm có tính toán. Hai người buổi chiều đi dạo phố, Bạch Tình Đình đã nghĩ ra biện pháp, nàng muốn cho Diệp Lăng Phi ghen, vừa rồi hành động của Diệp Lăng Phi thật khiến cho hai người cảm thấy vượt ngoài dự liệu, khó tránh khỏi thất vọng, không ngờ bây giờ lại trông thấy Diệp Lăng Phi ở ngoài này.

Tuy trong lòng bọn họ rất đắc ý nhưng vẫn giả vờ nói:

- Chúng em đi ra ngoài cơi, anh đi theo làm gì?

- Anh là vệ sĩ của bọn em, nếu như có người dám gây bất lợi thì anh sẽ can thiệp. Hơn nữa nếu như các em uống nhiều thì anh còn đưa bọn em trở về.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.

- Anh đưa bọn em về thì càng nguy hiểm, hay là thôi đi.

Bạch Tình Đình tuy nói như vậy nhưng đã bước đến cửa xe, đưa tay kéo cửa xe ra, ngồi vào bên trong đó. Chu Hân Mính cũng không trở về lấy súng, bởi vì nàng rất tin tưởng thực lực của Diệp Lăng Phi, có Diệp Lăng Phi ở bên cạnh, hai người không cần phải lo lắng gì nữa.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính lên xe rồi thì hắn lấy dây an toàn buộc thật chặt lại rồi rời khỏi biệt thự Nam Sơn.

- Không biết hai người bọn em định đi đâu chơi?

Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa nói.

- Đi quán bar, tìm chỗ nào nhiều người nhất.

Bạch Tình Đình không hề giấu diếm, Bạch Tình Đình càng như vậy trong lòng Diệp Lăng Phi càng cảm thấy buồn cười, đây không phải là cố tình tỏ ra chọc giận mình sao.

Diệp Lăng Phi đương nhiên không thể tỏ ra mình hiểu rõ mọi chuyện trước mặt Bạch Tình Đình, hắn tỏ ra mùi vị ghen tuông nồng đậm?

- Lão bà, như vậy tốt sao? Chẳng lẽ em không sợ lão công của em ghén ao?

- Hừ, em không có nói anh là lão công của em, hiện tại em đổi ý rồi, được không?

Bạch Tình Đình cất tiếng nói:

- Nói cho cùng, đúng là em đã đi đăng ký cùng anh, nhưng cũng không phải là ngay lập tức bán thân cho anh, không có nghĩa là bị anh hạn chế tự do. Dựa vào cái gì bọn đàn ông các anh được phép ra ngoài đi chơi mà phụ nữ chúng em lại không được? Tóm lại, khuya nay em muốn đi chơi.

- Được, được, đi ra ngoài chơi, anh không có ý kiến, chỉ là anh muốn nhắc nhở em ở quán bar rất loạn, chen chúc nhiều người, đến lúc đó cho dù em có bị chen chúc thì cũng không thể trách người ta được. Nói như vậy thôi, có một số nam nhân chuyên dựa lúc đó để chiếm tiện nghi của phụ nữ. Thừa dịp các cô gái không chú ý, sờ cái mông, đây là nhẹ, có một số người còn luồn trong quần của cả các cô gái. Vậy thì cũng xong rồi, có người còn đưa bàn tay to vào đó sờ mó, đủ các loại.

Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy xong, trong mắt của Bạch Tình Đình đã hiện ra một vẻ kinh hoàng. Nàng chưa từng đi quán bar bao giờ cho nên không biết, thấy Diệp Lăng Phi tỏ ra như vậy, Bạch Tình Đình tin rằng quán bar đúng là nơi loạn lạc như thế. Vừa nghĩ tới bị đàn ông chiếm tiện nghi, nàng đã cảm thấy chán ghét.

- Em không tin lời của anh, anh hù dọa em, hừ.

Tuy ngoài miệng Bạch Tình Đình ương ngạnh như vậy nhưng hai mắt của nàng đã bán rẻ nàng. Tuy rằng đầu môi cười nhưng mục quang lại liếc nhìn Chu Hân Mính. Chu Hân Mính cũng biết là mặc dù trong quán bar không có nhiều thác loạn như Diệp Lăng Phi nói nhưng đúng là ở đó có rất nhiều lưu manh chiếm tiện nghi của phụ nữ. Hơn nữa nàng vẫn cho rằng quán bar không phải là nơi tối, khi Bạch Tình Đình nhìn mình, Chu Hân Mính khẽ gật gật đầu, ý bảo lời của Diệp Lăng Phi nói là đúng.

Bạch Tình Đình lần này vô cùng tin tưởng, nàng không muốn bọn đàn ông kia chiếm tiện nghi, nhưng cũng không muốn bị Diệp Lăng Phi biết rằng mình sợ hãi. Nàng bỗng nhớ tới, mình cùng với một người bạn đã tới một quán bar, quán bar này đặt ở trên thuyền, thoạt nhìn quán bar này giống như là một chiếc thuyền lớn.

Bạch Tình Đình chỉ đường tới quán bar kia. Quán bar này nguyên bản vốn là lâm viên tư nhân của một công bộ thượng thư thời Khang Hi. Quán Bar này lúc đó là một toà nhà vô cùng lớn, sau khi bị cuộc cách mạng tư sản văn hóa an bằng mới trở thành công viên như vậy.

Gọi nó là quán bar, không bằng gọi là một tửu lang, nhìn theo vẻ bề ngoài thì tựa như là một chiếc thuyền bên bờ hồ.

Từ trong quán bar phát ra từng luồng nhạc, chính là nhạc jazz.

Ánh đèn trong quán hơn mờ ảo, so với những ánh đèn trong nội thành thì có vẻ mờ ảo hơn, tạo cho người ta một cảm giác buông thả.

Trong quán bar lúc này có đến năm sáu chục người khác, so với những quán bar khác mà nói thì ít hơn rất nhiều, nhưng những khách nhân này đều mặc quần aso rất xa hoa.

Không có múa cột, cũng không có những cô gái mặc váy ngắn, ở đây chỉ có một số nhân viên tạp vụ.

Diệp Lăng Phi cùng với Bạch Tình Đình không đi vào trong đại sảnh ngồi mà ngồi ở trước quầy Bar. Diệp Lăng Phi muốn uống bia, đây là do hắn cố tình tỏ ra như vậy, Bạch Tình Đình thấy vậy thì cau mày, bất mãn nói:

- Chẳng lẽ ở đây không có thứ gì khác để uống sao?

- Đến quán bar ngoài bia không nên uống gì khác. Bia ở Trung Quốc là dễ bán nhất, bởi vì bia so với rượu tây mà nói thì rất tốt, có thể nuôi dạ dày, tẩm bổ thể xác và tinh thần, quan trọng hơn là có thể bổ âm bổ dương.

Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì nhịn không được phì cười, nàng nhẹ giọng nói:

- Tình Đình, đừng nghe hắn nói những lời này là nói tầm bậy đó. Mặc kệ hắn, chúng ta uống thứ khác đi.

Chu Hân Mính nói xong gọi nhân viên phục vụ tới, nói với hắn là nàng muốn hai ly rượu.

Nhanh chóng sau đó hai ly “lãng mạn mân côi” đã được mang tới trước mặt Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình khẽ nhấp môi một cái, tỏ vẻ thỏa mãn hài lòng với nhân viên phục vụ. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói.

- Mình là người nghèo, một chén rượu này ít nhất là một trăm nhân dân tệ, mình mang mười nhân dân tệ này đi nơi khác mua rượu uống còn tốt hơn.

Bạch Tình Đình nghe thấy lời nói này của Diệp Lăng Phi thì chỉ còn biết lắc lắc đầu, gặp loại người như Diệp Lăng Phi ai cũng phải cảm thấy đau đầu.

Ba người vừa ngồi xuống không lâu thì đã có hai thanh niên tóc vàng mang rượu tới, dùng một cử chỉ vô cùng lễ phép với giọng Anh ngữ nó:

- Xin hỏi chúng tôi có thể ngồi ở đây được không?

- Không!

Diệp Lăng Phi nhanh chóng phản ứng vô cùng nhanh. Vừa nói ra câu này, hắn đã cảm thấy hối hận. Tâm lý của hắn chính là sợ bọn này sờ sờ mó mó, tuy nhiên mình nói như vậy không chừng Bạch Tình Đình sẽ hờn dỗi mà đồng ý. Bạch Tình Đình nói:

- Đương nhiên là được, rất hoan nghênh hai vị.

Hai gã thanh niên tóc vàng liền ngồi lại gần, bọn họ nhìn thấy con mắt trợn trừng của Diệp Lăng Phi thì chỉ khẽ cười cười.

Chu Hân Mính cố ý cách xa hai thanh niên ngoại quốc này một chút. Nếu như hôm nay không phải Bạch Tình Đình đề nghị dùng phương pháp này để chọc giận Diệp Lăng Phi thì nàng cũng không đến nơi này uống rượu.

Hai gã trẻ tuổi nhanh chóng giới thiệu bọn họ với nhau. Hóa ra bọn họ đều đến thành phố Vọng Hải để công tác. Bọn họ tốt nghiệp đại học Oxford tại Anh, được phái đến đây để chỉ đạo công tác tại thành phố. Nhưng khi hai tên này hỏi thăm Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi đã dùng hán ngữ mà mắng:

- Quỷ dương, không có tầm mắt, nhìn thấy bộ dáng hèn mọn của bọn mày là biết muốn chơi đùa bừa bãi 3P

Bạch Tình Đình tuy không biết 3P gì nhưng nghe thấy lời nói phía trước của Diệp Lăng Phi thì hung hăng véo lấy hắn, giận dữ nói:

- Làm sao vậy, ghen tị à? Hừ, anh chỉ bịa đặt thấy người ta đẹp trai tốt đẹp hơn rồi ghen đúng không? Người ta tốt nghiệp đại học Oxford, còn anh tốt nghiệp đại học gì nào?

- Lão tử tốt nghiệp đại học Hikikomori, sau đó đi Anh quốc, tới nước Mỹ rồi nước Đức, được đào tạo chuyên sâu.

Diệp Lăng Phi cũng không cam lòng yếu thế, cất tiếng nói. Chu Hân Mính cũng nở ra một nụ cười, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính giận mình, cảm giác hôm nay Diệp Lăng Phi muốn gây nên chuyện gì đó.