Đô Thị Tàng Kiều

Chương 535: Chân tướng rõ ràng




Diệp Lăng Phi bị dẫn tới đồn cảnh sát thuộc khu vực quán bar này, vừa vào trong đồn, tên cảnh sát này liền dẫn Diệp Lăng Phi tới phòng thẩm vấn.

- Khá lắm, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.

Tên cảnh sát họ Bành ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, dùng tay vỗ bàn, quát to:

- Nói mau đồng bọn của ngươi tên là gì, ở đâu?

- Tôi nói đồng chí cảnh sát, có phải ông nhầm lẫm hay không, tôi đâu có đồng bọn.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi cùng với vợ đi uống rượu, đang uống thì thấy có người đánh nhau. Tôi và vợ đều rất nhát gan, hai chúng tôi đang định rời đi, kết quả các ông tới, mà tôi cũng bị các ông bắt lại.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa giơ hai tay bị còng lên.

- Thử này có chút lạnh, có thể giúp tôi tháo ra không. Ba!

Tên cảnh sát kia lại vỗ bàn một cái, quát to:

- Tên tiểu tử ngươi cũng quá kiêu ngạo, không nhìn xem đây là nơi nào, dám tới đây mà giương oai, hôm nay ngươi không khai báo rõ ràng, đừng có nghĩ rời khỏi đây nữa.

- Vậy thì không đi nữa, dù sao ta cũng không muốn rời khỏi đây.

Kết quả thẩm vấn nửa ngày, cũng không xét hỏi ra cái gì. Tên cảnh sát kia trong lòng rất sốt ruột, để tên cảnh sát trẻ tiếp tục thẩm vấn Diệp Lăng Phi. hắn thì rời khỏi phòng thẩm vấn.

Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn. Tên cảnh sát này liền đi đến phòng tiếp tân, tên thanh niên da trắng đang ngồi ở đó.

- Chú Bành, tên tiểu tử đó nhận tội chưa?

Tên thanh niên này hỏi.

- Vẫn chưa!

Tên cảnh sát này vội vã nói.

- Cậu chờ một chút.

Tên thanh niên da trắng đó là con của trưởng khu này, quen cảnh sát tên là Bành Thụy này. Buổi tối hôm nay Bành Thụy trực ban, sau khi nhận được cuộc gọi báo động 110, lập tức tới quán rượu. Vừa thấy con trai của trưởng khu Trương bị đánh, hắn cũng không dám chậm trễ, vốn định bắt hai tên đánh người kia lại, nhưng đâu ngờ được mấy người cảnh sát bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người ta. Bị người ta đánh ngã toàn bộ. Bành Thụy trong lòng cũng biết bắt người này, chuyện cũng không dễ xử lý, hiện tại chỉ có thể kiên trì xử lý đến cùng.

Khi Bành Thụy đang nói chuyện cùng với con trai của trưởng khu Trương, điện thoại của cục trưởng khu vực gọi tới.

- Tiểu Bành. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Cục trưởng nói,

- Trưởng khu Trương, chủ nhiệm Lý còn có phó cục trưởng cục quy hoạch Trần đều nói con trai bọn họ bị người ta đánh. Hơn nữa còn ngay chính trong khu vực chúng ta quản lý. Vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng. Cậu nhất định phải nghiêm trị những tên bạo đồ vô pháp vô thiên đó.

- Cục trưởng, tôi đang thẩm vấn.

Bành Thụy cũng biết chuyện khó giải quyết vội vã nói:

- Cục trưởng. Ngài yên tâm đi. Vụ án này cứ giao cho tôi.

- Bị đánh đều là con trai của quan viên chính phủ. Cậu phải điều tra xem có phải có người xuất phát từ trả thủ không. Nếu có chủ tâm như vậy. Nhất định phải làm nghiêm. Nếu không ta cũng không có cách nào giải thích.

Sau khi Bành Thụy cúp điện thoại, liền nói với Trương Việt - con trai của trưởng khu Trương:

- Trương công tử. Bây giờ tôi đi thẩm vấn, cam đoan sẽ tìm ra hung thủ đã đánh cậu.

Trương Việt gật đầu. Bành Thụy vừa quay người, Bạch Tình Đình, Chu Hân Minh và luật sư mà Bạch Tình Đình gọi tới đã vội vàng chạy đến. Chu Hân Minh không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng bên hông nàng lại dắt súng. Vừa đi vào đã nhìn thấy Trương Việt. Chu Hân Minh nhíu mày, nàng biết tên Trương Việt này. Chu Hân Minh chỉ nhìn lướt qua Trương Việt. Rồi đi thẳng tới chỗ Bành Thụy. nói:

- Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Chu Hân Minh. Tôi nghe nói các anh bỗng dưng vô cớ bắt người. Rốt cuộc là chuyện gì?

Bành Thụy vừa nhìn thấy Chu Hân Minh. ừong đầu ông một tiếng, hắn đươne nhiên biết Chu Hân Minh là con gái cùa thị trưởng Chu, còn là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. đó là người mà ai cũng không dám động tới. Bành Thụy vừa nghe thấy Chu Hân Minh nói vậy, liền biết Chu Hân Minh vì người mình đã bắt kia mà tới. Hắn vội vã nói:

- Đội trưởng Chu. Cô ngồi xuống trước đã. Để tôi từ từ nói với cô. Tôi cũng không phải vô cớ bắt người.

- Ngài không vô cớ bắt người?

Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:

- Chồng tôi không hề đánh người, tại sao ngài lại bắt anh ấy.

Chu Hân Minh trừng mắt, quát:

- Thả người ra cho tôi.

Bành Thụy lâm vào khó xử, hắn nhìn Trương Việt cấp cứu, hy vọng Trương Việt có thể nói giúp mình. Trương Việt trong mắt người ngoài rất càn rỡ kiêu ngạo, nhưng nhìn thấy Chu Hân Minh hắn cũng rất sợ hãi. Cha của Chu Hân Minh là thị trưởng, còn cha của Trương Việt chỉ là một trường khu, căn bản không phải là một cấp bậc. Trương Việt mấp máy miệng:

- Chu tỷ, người đó cùng một bọn với người đã đánh em, cho nên mới bắt hắn.

- Trương Việt, tên tiểu tử ngươi đừng có nói lung tung.

Chu Hân Minh trừng mắt, quát:

- Ngươi đừng tường ta không biết ngươi làm nhũng gì ở bên ngoài. Ta đều nghe nói là ta ngươi trêu chọc người ta, hơn nữa còn là ngươi ra tay trước, đừng mang cha ngươi là trưởng khu thì có thể muốn làm gì thì làm. Được. không phải ngươi muốn điều tra sao, vậy hôm nay ta sẽ đưa người đi, ngày mai ngươi có vấn đề gì thì đến đội cảnh sát hình sự tìm ta.

- Bây giờ đội cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ điều ưa vụ án này, anh giao người cho tôi, tôi đưa về đội cảnh sát hình sự, ngày mai các anh hãy trình thuật lại rõ ràng sự việc xảy ra buổi tối hôm nay, trả lời cho đội cảnh sát hình sự chúng tôi.

- A…………..Được!

Bành Thụy trong lòng thầm nghĩ, "Cái gì thế này, rõ ràng là vụ án của bên ta, bây giờ lại bị chuyển tới đội cảnh sát hình sự." Bành Thụy cũng không dám đắc tội với Chu Hân Minh, hắn luôn miệng đồng ý, vội vã bảo cấp dưới thả người.

Kết quả cảnh sát kia đi không lâu, đã trở về, nói với Bành Thụy người kia không chịu đi, nói muốn cho chúng ta thẩm vấn rõ ràng. Bành Thụy vừa nghe, trong lòng càng ngày càng cảm thấy việc này phiền toái rồi. Hắn cũng không ngốc, vừa nhìn bộ dạng này, liền biết người này có quan hệ rất sâu sắc với Chu Hân Minh, chả trách lúc bắt hắn, hắn nói bắt người thì dễ thả người thì khó.

Bành Thụy kiên trì tới cùng, nói:

- Đội trưởng Chu, người đó không chịu đi.

- Không chịu đi?

Chu Hân Minh nhíu mày, nói với Bành Thụy:

- Đi, đưa tôi qua đó.

- Được, được!

Bành Thụy liên tục gật đầu.

Bành Thụy dẫn Chu Hân Minh đi vào phòng thẩm vấn, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhàn nhã ngồi, mặt có vẻ vô cùng vui vẻ. Chờ Chu Hân Minh vừa vào, Diệp Lăng Phi liền cười nói:

- Hân Minh, cuối cung em đã tới rồi, anh ở đây bị hành hạ tới không còn hình dạng gì, bây giờ anh cảm thấy đầu cũng đau, khớp xương cũng đau, em nói những cảnh sát này đều sao vậy, lại dùng thủ đoạn hành hạ tàn nhẫn.

Chu Hân Minh vừa nghe, liền trừng lớn mắt, quay người, quát Bành Thụy ở phía sau:

- Anh nói chuyện này rốt cuộc là sao, các anh ở đây sao lại hành hạ người khác như vậy. Tôi phải đem chuyện này nói với cục trưởng Triệu. Để cục trưởng Triệu điều tra.

Bành Thụy vừa nghe, sợ đến liên tiếp nói:

- Đội trưởng Chu, chúng tôi thật sự không có hành hạ hắn, cô đừng tin hắn nói lung tung.

- Tôi không tin anh ấy, chẳng lẽ bảo tôi tin anh?

Chu Hân Minh vừa nói, trong lòng Bành Thụy như được soi sáng, ý nghĩa rất rõ ràng, Bành Thụy cũng không phải là ngốc, sao có thể không hiểu đây. Trán hắn lấm tấm mồ hôi. Miệng liên tục nói:

- Tôi thật không có làm vậy!

Nói rồi, Bành Thụy tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Đưa tay mở còng cho Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Vị tiên sinh này, cậu đừng làm khó tôi, ta thật sự cũng không dễ dàng, hôm khác, tôi nhận lỗi với cậu, cầu xin cậu, đừng náo loạn nữa.

Sau khi còng tay được mở. Diệp Lăng Phi đứng dậy, ý vị thâm trường nói:

- Vị cảnh sát này. Ta nói thế nào đây, ta chỉ có thể nói hôm nay ông rất may mắn. Nếu như không phải tâm trạng ta đang tốt sợ rằng chuyện này sẽ không xong như vậy đâu.

Diệp Lăng Phi nói xong, cất bước đi ra ngoài. Chu Hân Minh đuổi theo Diệp Lăng Phi, nói:

- Tình Đình đang ở bên ngoài chờ anh. Anh đừng làm loạn nữa.

- Anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Cám ơn em đã tới.

- Thôi. Chuyện này về nhà rồi nói sau vậy.

Chu Hân Minh nói.

Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh, Bạch Tình Đình rời khỏi đồn công an, vừa đi ra. Bạch Tình Đình liền bảo luật sư kia về trước. Diệp Lăng Phi tới gần Bạch Tình Đình, đưa tay ôm lấy eo nàng, cười nói:

- Bà xã, cám ơn em!

Bạch Tình Đình cong môi, quay người, không cho Diệp Lăng Phi ôm nàng nói:

- Em không muốn cãi nhau với anh ở đây, đợi về nhà rồi nói.

Diệp Lăng Phi nhận ra Bạch Tình Đình đang tức giận, nhớ tới cảnh mình đã đẩy Bạch Tình Đình ra trong quán bar, hắn hơi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ có nên nói với Bạch Tình Đình một vài bí mật có liên quan tới mình, để Bạch Tình Đình càng hiểu rõ hơn?

Vừa về tới biệt thự, Bạch Tình Đình liền tức giận ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Diệp Lăng Phi vốn định tới ngồi cạnh Bạch Tình Đình, nhưng cô lại đẩy Diệp Lăng Phi ra, chỉ vào ghế sô pha đối diện, nói:

- Anh đến bên kia ngồi đi.

Diệp Lăng Phi rất thành thật, dù sao hắn làm sai trước, hẳn ngoan ngoãn ngồi đối diện Bạch Tình Đình. Chu Hân Minh thấy vậy, nàng cảm thấy mình ở lại đây không tiện lắm, đang định lên lầu, thì nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Hân Minh, em cũng ngồi xuống đi, hôm nay chúng ta phải hỏi rõ người này, rốt cuộc hắn ta còn có bao nhiêu bí mật nữa.

Chu Hân Minh vừa nghe, do dự ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình. Trên mặt Bạch Tình Đình phủ lên một tầng sương lạnh, nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, em có một câu muốn hỏi anh, anh yêu em thật lòng không?

- Đương nhiên là yêu thật lòng, vấn đề này đến nghĩ anh cũng không cần phải nghĩ, nếu không yêu em, anh còn ở cùng với em sao?

Diệp Lăng Phi nói.

- Nếu anh yêu em, vậy thì cho em biết bí mật của anh.

Bạch Tình Đình nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Em muốn biết thân phận của Dã Thú và Dã Lang. Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì với anh?

Diệp Lăng Phi thở dài, nói:

- Anh sớm đã biết em muốn hỏi chuyện này. trong mắt em. Dã Thú và Dã Lang đều không phải là người tốt gì. Được rồi, anh nói cho em. hai người bọn họ đều là lính đánh thuê. Dã Thú từng là đội viên của hải quân lục chiến Mỹ. Dã Thú và anh đã từng cùng được huấn luyện trong trường học tử vong. Còn về Dã Lang, sở dĩ hắn đi theo anh, bởi vì anh đã cứu mạng hắn. Anh đã nói với em, anh từng là lính đánh thuê, nhưng mà, anh có vài chuyện giấu diếm em, anh không chỉ từng là lính đánh thuê, mà đã từng buôn bán quân hỏa. Có phải em muốn biết tại sao ở trong quán bar anh đã không màng tới tất cả muốn đánh thằng khốn kia, anh nói cho em biết, bởi vì hắn sỉ nhục huynh đệ của anh, em biết ca khúc kia đại diện cho cái gì không, đại biểu cho mỗi một vị huynh đệ của anh, anh, Dã Thú và Dã Lang đều là từ trong những người chết đó bò ra, chúng ta có thể sống sót được chính là một kỳ tích. Anh muốn sống cuộc sống của người bình thường nhưng mà, nếu như có người dám sỉ nhục huynh đệ của anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trong mắt Diệp Lăng Phi lóe lên một ánh mắt chân thành, nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, anh lặp lại một lần nữa, nếu cần, anh sẽ dùng tính mạng đề bảo vệ em. Đây không phải anh nói đùa, anh rất muốn sống cuộc sống của người bình thường, thật sự rất muốn.

-

Nói xong, Diệp Lăng Phi đứng lên, không nghe Bạch Tình Đình đang gọi hắn, bước nhanh lên lầu.

Bạch Tình Đình hơi há hốc mồm, nàng không ngờ Diệp Lăng Phi lại một mạch nói ra toàn bộ. Trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình, buôn bán quân hỏa là một từ rất xa lạ, nàng thậm chí không dám tin những lời này của Diệp Lăng Phi là thật. Bạch Tình Đình nhìn về phía Chu Hân Minh, hỏi:

- Hân Minh, cái gì là buôn bán quân hoả?

- Là những thương nhân chuyên buôn bán vũ khí.

Chu Hân Minh nói.

- Tình Đình, nếu bạn thực sự yêu anh ấy, thì đừng hỏi quá khứ của anh ấy, bạn chỉ cần biết anh ấy yêu bạn vậy là đủ rồi.

- Hân Minh, có phải bạn sớm đã biết thân phận của anh ấy?

Bạch Tình Đình hỏi.

Chu Hân Minh gật đầu, nói:

- Còn nhớ chuyện đại sứ Liên Hiệp Quốc bị ám sát lần trước không, lúc ấy, chính là anh ấy đã cứu mình, từ đó trở đi, mình đã biết thân phận của anh ấy, biết anh ấy không phải là một người bình thường. Còn có lần mình và bạn đều bị bắt, cũng là anh ấy cứu chúng ta. Tình Đình, xin lỗi, mình biết mình không nên giấu bạn, nhưng mà, mình sợ nói ra thân phận của anh ấy, sẽ làm bạn xa lánh anh ấy.

- Mình sẽ không như vậy đâu, mình yêu anh ấy mà!

Bạch Tình Đình lầm bầm nói.

- Người này luôn thích như vậy, chưa bao giờ nói chuyện của hắn cho mình, bây giờ mình đã hiểu, tại sao khi đó anh ấy lại dọa người như vậy.

- Tình Đình, sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chu Hân Minh hỏi.

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Hân Minh, không có chuyện gì đâu, mình muốn lên trên kia nói chuyện với anh ấy, có lẽ từ trước tới nay, mình đều quá ngang ngạnh, luôn cho rằng anh ấy chỉ là một người háo sắc vô lại, mình không ngờ được sau lưng anh ấy lại có nhiều thứ như vậy.

Bạch Tình Đình nói xong, cất bước lên lầu. Chu Hân Minh một mình ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, tự nhủ:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Bạch Tình Đình đi tới trước cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, đưa tay gõ cửa phòng, bên trong không có tiếng trả lời. Bạch Tình Đình vừa đẩy cửa, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đứng ở trên ban công, quay lưng về phía cửa.

Bạch Tình Đình bước vào trong phòng, nhẹ giọng gọi một tiếng,

- Ông xã!

Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, vẫn quay lưng về phía nàng. Bạch Tình Đình chậm rãi đi tới phía sau Diệp Lăng Phi, đột nhiên đưa hai tay ôm lấy thắt lưng Diệp Lăng Phi từ phía sau, nói:

- Ông xã, bây giờ em đã biết anh yêu em nhiều như thế nào, cũng hiểu được tại sao anh luôn thích che giấu suy nghĩ của mình trong lòng. Ông xã, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh. sở dĩ em hỏi anh chuyện này, hoàn toàn là vì em yêu anh, em yêu anh nên em không thể khống chế được chính mình.

Hai tay Diệp Lăng Phi cầm lấy tay Bạch Tình Đình, chậm rãi nói:

- Bà xã, anh biết anh không nên giấu em, là anh sợ mình sẽ mất em. Anh biết chuyện anh làm buổi tối hôm nay là không đúng, anh đồng ý với em, sau này sẽ không làm những việc ngốc nghếch như vậy nữa, anh sẽ không để em phái lo lắng cho anh!