Đô Thị Thần Nhân

Chương 96




Tốc độ bay lên không của Lưu Vũ Phi mặc dù như lưu tinh, nhưng so với dĩ vãng cũng chậm đi rất nhiều. Mọi người vẫn như cũ có thể nhìn thấy được thân hình của hắn di động, có thể thấy được đám hòa thượng đối với hắn tạo thành ảnh hưởng không nhỏ. Bát kỳ đại xà còn lại bảy đang mở rộng miệng, hướng Lưu Vũ Phi phun ra một đoàn khói trắng dày đặc.

Cả thân hình đang thẳng tắp phóng đi, đối với khói độc do Bát Kỳ phun ra coi như không nhìn thấy, cho dù cả người hắn đã bị bao phủ ở bên trong. Khói độc này làm sao có thể tổn thương được hắn dù chỉ một sợi lông, trong khói đặc cái đuôi thật lớn kia một lần nữa lại cuộn đến. Một tiếng hừ lạnh: " Nguyệt Hủy Tinh Trầm." Một luồng lưu hồng bắn nhanh ra, kiếm khí lành lạnh, ánh sáng bùng cháy mạnh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lưu Vũ Phi vẫn như trước, như một tu la của địa ngục không chút cấm kỵ, cầm kim quang trong tay, kim mang trong nháy mắt biến mất trong đuôi rắn. Bát Kỳ đại xà bộc phát ra một tiếng gầm, so với bất kỳ tiếng nào cũng đều thảm lệ. Cái đuôi thật lớn kia của nó, bị chiêu thức bá đạo này, dữ dằn đến cực điểm, tuyệt sát đến vô cùng, tước thành thịt nát.

Đại xà chịu đau đớn nhức nhối vội thối lui, mười bốn con mắt, ánh mắt lục quang lân lân, oán độc nhìn Lưu Vũ Phi. Hơn một ngàn năm trước, tranh đấu với Tu Tá Nam chưa từng làm nó bị thương qua bao giờ. Nếu không phải tới cuối cùng nó kiệt lực, Tu Tá Nam vốn không thể đem nó phong ấn. Mặc dù là như thế, Tu Tá Nam cũng không có cách làm nó bị thương.

Vảy rắn cứng rắn như cương thiết, dù là Tu Tá Nam cũng không có biện pháp tổn thương. Hôm nay lại phải chịu khổ, bị thương nặng, làm cho nó tổn thất một đầu một đuôi. Trong sự phẫn nộ, nhưng nó cũng sợ hãi Lưu Vũ Phi cực điểm, trong lòng đã có ý muốn rút lui.

Nhìn thoáng qua Lưu Lôi, Lưu Vũ Phi phát hiện các hòa thượng đã đem oán linh phóng ra. Oán linh tính được bằng đơn vị hàng nghìn, bao bọc vây quanh Lưu Lôi, mặc dù Lưu Lôi cũng giết được mấy ngàn người, nhưng cũng như muối bỏ biển, hơn ba mươi vạn hòa thượng không phải là chuyện đùa giỡn.

Lưu Lôi không ngừng thi triển Liên Hoa Quyết, từng đóa hỏa diễm không ngừng thiêu đốt oán linh. Mặc dù giờ phút này Lưu Lôi không có gì nguy hiểm, nhưng nếu kéo dài khẳng định không được, chân nguyên của Lưu Lôi nếu cạn kiệt thì sẽ hết sức nguy hiểm.

Lưu Vũ Phi thúc giục Thất Thải thần kiếm: " Kiêu Dương Vẫn Lạc" Thất Thải thần kiếm sắc bén, cũng là một chiêu thức phá hư lớn nhất được phát ra.

Bát Kỳ đại xà dường như cảm thụ nguy hiểm giờ phút này đang đến, điên cuồng như nổi điên gào thét, thân thể khổng lồ theo đường vòng cung hướng Lưu Vũ Phi cuộn tới. Cái mồm to âm trầm sâm sâm giương lên, giống như muốn đem Lưu Vũ Phi thôn phệ đi.

Thất Thải thần kiếm trướng lớn thành ba thước, bị một bàn tay vô hình khống chế, thân hình Lưu Vũ Phi ngay tại không trung đổi lại mấy lần, kháp pháp quyết thúc giục Thất Thải thần kiếm, thần kiếm tản ra kiếm khí như mưa rơi lất phất, theo bàn tay hắn dương ra, chớp mắt duỗi thẳng băng bắn ra.

Bát Kỳ đại xà cảm thấy không ổn, thân thể cao lớn liền đã bị trói buộc. Nó muốn thả người trở ra, nhưng đã không còn kịp rồi.

Chỉ cảm thấy một mảnh kiếm khí thấu xương, nó vẫn không trốn thoát phạm vi của kiếm khí, cho đến khi Lưu Vũ Phi phát ra một kích hủy diệt, tiếng kêu bi thảm tuyệt nhân vang lên, đầy trời huyết nhục rơi xuống đất, thân thể cao lớn bị cắt nát thành vô số đoạn.

Bát Kỳ đại xà cũng thật xui xẻo, bị phong ấn ngàn năm, thật vất vả mới lấy được tự do, liền đụng ngay sát tinh như Lưu Vũ Phi. Sớm biết như thế, sợ rằng có đánh chết nó cũng không đi ra, bị phong ấn mặc dù không có gì tốt, nhưng so với chết còn tốt hơn ngàn lần.

Bên kia Lưu Lôi không biết đã phát ra bao nhiêu hỏa diễm liên hoa, cũng không biết mình đã tiêu diệt được bao nhiêu oán linh. Nhưng oán linh càng giết càng nhiều, đến bây giờ hắn vẫn còn bị vây quanh bao bọc. Đương nhiên hắn cũng không có biện pháp, lại chỉ giết được vài người đầu trọc mà thôi.

Những người bình thường đang xem lễ trên đài, sớm đã bị tình cảnh này hù dọa đến nổi không thể khống chế được đại tiểu tiện. Họ ngã trái ngã phải đầy mặt đất, những quân nhân còn có chút đỡ hơn, cũng còn hướng tới hai người Lưu Lôi bắn ra vài viên đạn.

Nhưng bọn họ căn bản không cách nào bắn trúng mục tiêu, hai người Lưu Vũ Phi di chuyển tốc độ quá nhanh, bọn họ chỉ nhìn thấy thân ảnh loang loáng mà thôi. Đám hòa thượng đã bắt đầu tuyệt vọng, liên hợp ba mươi vạn người, hơn nữa còn có Bát Kỳ cũng không có cách làm gì được Lưu Vũ Phi. Dưới sự chứng kiến của bọn họ, ngược lại Bát Kỳ chỉ trong mấy chiêu là đã bị biến thành một đống thịt nát.

Bọn họ không biết, trên đời này còn ai có thể trợ giúp bọn họ. Tất cả hòa thượng trong lòng đều điên cuồng kêu lên: " Đại thần a, sao ngài còn không hiện thân cứu vớt con dân của ngài, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng từ bỏ chúng con dân cả đời đều trung thành với ngài sao?"

" Lưu Lôi, lui lại." Thu thập xong Bát Kỳ, Lưu Vũ Phi kêu lên. Lưu Lôi phát ra một tiếng huýt sáo dài, phát ra một chiêu Liên Hoa Quyết cuối cùng: " Liên Hoa Quy Nhất" Từng đóa hỏa diễm liên hoa nhất thời nổ mạnh ra, mang đi tất cả những oán linh ở gần nhất. Khi những oán linh khác còn chưa vây lại, thì đã phi thân tới bên người Lưu Vũ Phi.

" Thiếu gia, thuộc hạ làm việc không tròn, kính thỉnh trách phạt."

" Điều này không trách ngươi được...." Lời còn chưa dứt, trên không trung một trận chiến cơ, hướng chỗ Lưu Vũ Phi đang đứng phóng ra một quả tên lửa.

Mày kiếm nhíu lại, thần kiếm rời khỏi tay: " Oanh!" Thần kiếm cản tới tên lửa, đem tên lửa ngăn cản rớt xuống. Đánh rơi tên lửa, thế công của thần kiếm không giảm, hướng tới chiến cơ phóng ra tên lửa bay tới. Lại thêm một tiếng nổ mạnh, chiến cơ biến thành một quả cầu lửa, từ không trung rơi xuống, bốc cháy đùng đùng, lại vang lên vài tiếng rít gió từ xa, lại thêm mấy chiếc chiến cơ, hướng bọn họ phóng ra tên lửa.

Thất thải thần kiếm ngay giữa không trung xẹt qua một đạo hồ tuyến xinh đẹp, đánh rơi tất cả những quả tên lửa vừa bay được nửa đường. Phi công lái chiến cơ nhìn thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy trốn, một đạo kiếm khí sắc bén từ trên không trung lại chém xuống, chiến cơ làm bằng sắt thép kia, nhất thời bị chém thành nát vụn.

" Lưu Lôi, ngươi đi lên không trung, phàm là chiến cơ của Nhật Bản đều đánh rơi hết cho ta." Lưu Vũ Phi cảm thấy rất phiền với những chiếc máy bay trên bầu trời, trong sát na hắn đánh rơi chiến cơ, hàng vạn oán linh đã đi tới trước mặt hắn.

" Thất thải linh lung tháp" Một tiếng chợt quát, hắn bay lên không, hai tay không ngừng kháp pháp quyết, theo sự thúc giục của pháp quyết, Linh Lung Tháp từ nguyên lai chợt nở lớn, trướng thành một tòa tháp nhọn cao chừng hai mươi thước. Theo kháp ấn trong tay Lưu Vũ Phi biến đổi, tháp bắt đầu hình thành một dòng suối chảy, cái tháp khổng lồ, hình thành một cái miệng lớn.

" Hấp" Oán linh đang hướng Lưu Vũ Phi áp tới, hình thể của bọn họ hư vô mờ ảo, giống như dòng cát tiến thẳng tới Linh Lung Tháp. Chỉ như bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại, màn trước mắt chẳng khác gì như thế.

Linh Lung Tháp như một cái vực sâu không thấy đáy, bất kể có bao nhiêu oán linh nó đều toàn bộ hấp thu. Tình huống này vẫn giằng có trong một khắc thời gian, mấy vạn oán linh không sót một ai tiến vào trong Linh Lung tháp.

Linh Lung Tháp vốn trong suốt, ở bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy oán linh bị hấp thu vào trong, trong Linh Lung tháp bọn họ phát ra từng trận tiếng quỷ khóc sói tru, mấy vạn oán linh kêu lên thảm thiết, làm cho lông tóc người ta dựng đứng.

Hắn nhẹ nhàng phun ra: " Trứ" Ma thuật của Linh Lung tháp đằng khởi đoàn đoàn ngọn lửa, cả Linh Lung tháp trong ngoài đều bị đoàn ngọn lửa này bao phủ, mấy vạn oán linh bên trong kêu thảm thiết thêm vài giây, rồi vĩnh viễn biến mất trong lòng tháp.

Chúng hòa thượng trợn tròn mắt, người xem lễ cũng than thở, chỉ có đám quân nhân còn ngơ ngác, không ngừng bắn súng về hướng Lưu Vũ Phi.

" Hết thảy nên chấm dứt đi!" Tiếng nói vừa dứt, Bàn Cổ Phủ hiển lộ khí phách khôn cùng bị xuất ra, nắm trong tay. Sau khi hắn gọi về Diệt Thế Thiên Hỏa, thì một lần nữa lại thi triển Bàn Cổ Phủ.

" Phá Thiên Quyết, Đồ Linh." Trong miệng phun ra vài chữ làm người khác kinh hãi vạn phần. Một đoàn kình khí tinh huy lãnh mang như biển rộng nhấc lên trời như luồng sóng lớn, trắng như tuyết bay xẹt qua. Gần ba mươi vạn hòa thượng, đã tiếp nhận sự tẩy lễ của nó. Trong phút chốc, lấy Lưu Vũ Phi làm trung tâm tất cả mọi thứ trở thành vật phẩm, đều ở trong nháy mắt bị kình khí cắn nuốt, trên bầu trời rơi xuống những mảnh thịt vụn và máu tươi đỏ hồng, hoặc là những bộ phận nội tạng của cơ thể. Hơn mười vạn người, chỉ chớp mắt đã phải đi gặp đại thần của họ.

Bàn Cổ Phủ phối hợp với uy lực của Phá Thiên Quyết, vẫn không chỉ như thế. Lộc Nhi đảo bắt đầu chấn động kịch liệt, mặt đất vốn yên bình bắt đầu hé ra vô số đạo vết rách, rồi đột nhiên toát ra hạp cốc vực sâu, giống như những cái miệng to âm thầm mở ra, cắn nuốt vô số sinh linh. Phòng ốc bắt đầu chấn động, Lộc Nhi đảo cũng đang từ từ phân đôi, chia ra làm hai, hai làm bốn, ác vận vẫn chưa chấm dứt.

Tiếp theo trong tiếng kình khí vẫn còn quanh quẩn, phảng phất như thiên địa cũng bị nó xé rách, không khí bị đè ép xuống. Lộc Nhi đảo chia ra làm bốn, ở khí cường áp trong thiên địa đè trầm xuống, lại một trận chớp động ngất trời, những người còn thừa lại trên đảo lại truyền lên tiếng kêu cứu thê lương, rất nhanh, những người kêu cứu kia, lập tức bị cỗ kình khí tràn ngập không gian này cắt thành nát bấy. Trong nháy mắt mất đi tính mạng, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì là không tốt.

Phá Thiên Quyết, đồ linh nhất thức không chỉ gọi suông như thế. Lộc Nhi đảo không ngừng chớp lên, bắt đầu chậm rãi trầm xuống. Bốn phía nước biển từ từ nuốt chửng Lộc Nhi đảo, chỉ qua một lúc thời gian, cả Lộc Nhi đảo đã hoàn toàn biến mất.

Lúc này uy lực của Phá Thiên Quyết mới biến mất, tùy ý tán đi cỗ kình khí làm cho tâm trạng người khác rét lạnh. Lộc Nhi đảo chỉ còn lại một đỉnh núi cô đơn đứng ở nơi đó, có một cỗ tang thương nói không nên lời.