Đô Thị Thiếu Soái

Chương 209: Ai Là Em Gái




Sở Thiên biết Sơn Bản Nghĩa Thanh không có ác ý, hắn mở cửa xe rồi nói với Trương Nhã Phong:
- Mọi người lên trước đi, Trương Nhã Phong đêm nay muộn như vậy rồi cô đừng về nữa ở lại Thủy Tạ Hoa Đô một đêm, tôi sẽ gọi điện báo cho ông ngoại cô.
Trương Nhã Phong nghe thấy mình có thể ngủ lại liền hưng phấn gật đầu, giẫm chân ga lái xe đi về hướng đỉnh núi Thủy Tạ Hoa Đô.
Trong lòng Trương Nhã Phong cái "ngủ lại" mà Sở Thiên nói vô cùng mập mờ và cũng vô cùng khiêu khích, trêu chọc.
Sở Thiên tự nhiên không biết Trương Nhã Phong đang nghĩ gì, hắn đang đi cùng Sơn Bản đi tới một sườn núi yên tĩnh, nhìn những ngọn đèn của Thượng Hải.
- Tôi có một cô em gái.
Sơn Bản Nghĩa Thanh nói ra một câu làm Sở Thiên không thể hiểu nổi:
- Tôi muốn anh giúp tôi tìm con bé.
Sở Thiên hơi sững sờ, cô em gái này của Sơn Bản Nghĩa Thanh thì nên ở Đông Doanh chứ sao lại bảo mình giúp anh ta tìm? Sở Thiên không nói gì nữa, hắn biết Sơn Bản Nghĩa Thanh sẽ dần dần nói rõ mọi chuyện.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy Sở Thiêm chăm chú nghe mình nói, trong lòng rất cảm kích, liền nói:
- 13 năm trước ở Đông Doanh, khi đó tôi 11 tuổi, em gái tôi 5 tuổi. Có một hôm, tôi đưa con bé đi lên núi, không ngờ đột nhiên trời mưa, mưa rất to làm nở núi, một khoảng đất trôi đâm vào chúng tôi đã làm hai anh em tôi bị lạc nhau. Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện, em gái tôi thì mất tích.
Trong lòng Sở Thiên càng thấy kỳ quái, khó hiểu hỏi:
- Vậy lúc đó các người nên đi tìm cô ấy chứ, sao bây giờ mới nhớ đi tìm?
Sơn Bản Nghĩa Thanh lắc đầu, cười khổ một tiếng chuyện cũ nghĩ lại mà buồn tủi, anh ta cảm động than thở nói:
- Chỗ đất đã đó đã làm tôi mất đi một phần trí nhớ. Khi tôi tỉnh lại ở trong bệnh viện, tôi hoàn toàn không nhớ ra cô em gái đang bị thương của tôi, người mẹ lương thiện của tôi vì không muốn tôi buồn, áy náy nên đã không nói với tôi về em gái, không nói cho tôi biết. Tôi đã làm mất em gái tôi, mẹ tôi âm thầm giấu tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, không tìm thấy thi thể, cũng không tìm thấy người. Về sau mẹ tôi thương nhớ khóc đến mù cả mắt, dù là như vậy nhưng mẹ tôi vẫn không nói với tôi chuyện đau buồn đó.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, đây đúng là một kí ức đau buồn. Mẹ của Sơn Bản Nghĩa Thanh đúng là một người vĩ đại, một mình chịu đựng đủ mọi đau khổ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh dang hai cánh tay, ngước lên nhìn trời, hét một tiếng chứa rất nhiều sự thương tâm và oán hận chính mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ba tháng trước, mẹ tôi đã qua đời rồi, lúc hấp hối cuối cùng bà cũng nói cho tôi biết chuyện này. Bà vốn không muốn tôi phải buồn khổ nhưng nghĩ đến cô con gái đáng thương trong lòng lại vô cùng đau đớn. Bà muốn tôi dốc hết toàn sức lực đi tìm em gái, để nó trở về bái tế mình, để bà trên trời có linh thiêng cũng được nghỉ ngơi.
Trong mắt Sơn Bản Nghĩa Thanh lóe lên chút lệ quang nói:
- Thật thần kỳ, lúc mẹ tôi nói với tôi chuyện này, thì như một kì tích vậy tôi đã nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nhớ lại cô em gái bị mất tích, nhớ lại trận nở đất, nhớ lại lúc tôi với em gái bị chia rẽ, nhớ lại tiếng gọi "anh" xé nát tâm gan của con bé.
Sở Thiên không nói gì, hắn tự nhiên có thể hiểu sự đau khổ đó, lúc mình bị biển cả bao la bao phủ, trong lòng không có quá nhiều điều để lo lắng.
Thần sắc Sơn Bản Nghĩa Thanh dần bình tĩnh lại dường như lời kể vừa rồi đã giải thoát bao nhiêu áp lực cho anh ta, anh ta lập tức nói:
- Sau khi tôi biết chuyện này, tôi liền dốc sức đi tìm con bé, bất chấp mọi giá đi tìm.
Sở Thiên tưởng tượng ra được sự truy tìm đau khổ, sự tra tìm gian nan đó. Bây giờ đi tìm hỏi chuyện 13 năm về trước thực sự rất khó, không thua gì phán đoán tên họ của một đống xương trắng. Nhưng Sở Thiên biết với tích cách của Sơn Bản Nghĩa Thanh, đừng nói là chuyện của 13 năm trước dù có là 30 năm trước thì chỉ cần muốn tìm, thì tin chắc rằng anh ta sẽ có thể tìm ra. Làm một kẻ hành hương gian khổ còn có thể làm được, điều tra chuyện này thì càng có thể làm được.
Phán đoán của Sở Thiên không hề sai, nét mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh lộ ra nụ cười, vui mừng nói:
- Tôi điều tra suốt hơn một tháng trời cuối cũng ra một tin tức có thể là của con bé. Đã từng có người nói với tôi, sau trận mưa lớn đó, có một cô bé 9 tuổi ở thôn bên cạnh đã nhặt về một cô bé nhỏ tuổi hơn. Sau đó vì nạn đói hai cô bé này đã rời khỏi thôn, không ai biết họ đã đi đâu. Có người nói họ đi Tokyo, có người lại nói họ đi thành phố Daejeon. Dù không biết đi hướng nào nhưng tôi vẫn rất vui, từ manh mối này cô gái đó rất có thể chính là em gái tôi hơn nữa nó vẫn còn sống.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua kẽ ngón tay của Sở Thiên, tươi mới mát lạnh. Sở Thiên lằng lặng nghe lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh nói đến trọng điểm.
- Tôi lại dùng hơn 1 tháng nữa cuối cùng cũng có tin tức của hai cô gái đó, sau khi họ đi khỏi thôn vẫn luôn sống nương tựa ở trại trẻ mồ côi Tokyo. Sau đó gia nhập tổ chức hắc đạo lớn nhất Đông Doanh – tổ chức Sơn Khẩu, sau đó lại chuyển đến tổ chức sát thủ trở thành tướng tài của Anh Hoa Mạn Thiên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm trên thế giới.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lại có chút mờ mịt nói:
- Tháng trước họ đã đến Thượng Hải thi hành nhiệm vụ nhưng lại không có bất kì tin tức nào nữa, bất luận tôi nghe ngóng thế nào cũng không có kết quả.
Sở Thiên nghe đến đó trong lòng hơi kinh ngạc, thế gian chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Sơn Bản Nghĩa Thanh quay đầu nhìn Sở Thiên cười cười nói:
- Chiều nay gặp Sở Quân, Sở Quân còn đánh bại Anh Danh Thần Vũ Quân của Đông Doanh thực sự làm chúng tôi kinh ngạc, sau khi thăm dò kĩ lưỡng thì biết Sở Quân là TThiếu soái, thủ lĩnh của hắc bang Soái Quân lớn nhất ở Thượng Hải, điều này không khỏi làm Sơn Bản Nghĩa Thanh kinh ngạc và nghĩ tới việc đi nhờ vả. Dù sao với thực lực của Thiếu soái, tìm hai cô gái ở Thượng Hải này dễ dàng hơn nhiều.
Sở Thiên lúc này mới biết nguyên nhân Sơn Bản Nghĩa Thanh tìm mình giúp đỡ, mỉm cười nói:
- Sơn Bản Quân khách khí rồi, chuyện nhỏ này nói một tiếng là được rồi hà tất phải đích thân đến đây chứ?
Sơn Bản Nghĩa Thanh vui mừng biết là Sở Thiên đã nhận lời tìm giúp mình, hưng phấn nói:
- Vậy xin nhờ Thiếu soái, Sơn Bản Nghĩa Thanh cảm kích vô cùng, bất luận tìm được ra hay không Sơn Bản Nghĩa Thanh đều ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu như Thiếu soái cóa gì giao phó, chỉ cần Sơn Bản Nghĩa Thanh có thể làm được, nhất định sẽ tận lực làm.
Sở Thiên thầm nghĩ, nếu như cậu có thể đưa tổ chức Sơn Khẩu đến cho tôi thì tốt rồi, tôi sẽ bớt đi rất nhiều nỗi lo về sau. Nhưng Sở Thiên biết chuyện không thể này ngay cả chính phủ Đông Doanh cũng không làm được chứ nói gì là Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói:
- Sơn Bản Quân, phiền anh nói cho tôi biết đặc điểm của hai cô gái Đông Doanh đó.
- Lâu như vậy rồi, tướng mạo và dáng người sớm đã thay đổi rồi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh mỉm cười, đưa cho Sở Thiên hai tấm ảnh nói:
- Nhưng tôi đã lấy được hai bức ảnh của họ từ tổ chức Sơn Khẩu. Thực ra tôi cũng không dám khẳng định trong hai người bọn họ có phải có em gái tôi không nhưng ít nhất đây là manh mối lớn nhất của tôi trong mấy tháng qua. Dù sao tôi cũng phải tìm hiểu một chút về họ.
Sở Thiên cầm lấy tấm hình, trên núi cao đêm đen không có một ngọn đèn vì vậy hắn không xem ngay mà tiếp tục hỏi:
- Hai người họ tên là gì?
Sơn Bản Nghĩa Thanh nghĩ một lát, có chút xấu hổ mở miệng trở lời:
- Thật xấu hổ, tôi không nhớ tên em gái tôi, tên thật của cô gái kia tôi cũng không rõ nhưng tên họ dùng trong tổ chức Sơn Khẩu thì tôi biết, một người là Ưu Mỹ Tử một người tên là Khả Nhi.
Ưu Mỹ Tử? Khả Nhi? Mắt Sở Thiên lóe ra hào quang, dường như có chút lo lắng. Sao có thể như vậy, chuyện thần kỳ như vậy lại xảy ra ở ngay bên cạnh mình, vội vàng cầm hai tấm ảnh trong tay lên, dùng đèn của điện thoại di động kĩ lưỡng xem xét, quả nhiên là Ưu Mỹ Tử và Khả Nhi.
Sở Thiên bình tĩnh lấy lại cảm xúc của mình, nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh hỏi:
- Trên người em gái anh có đặc điểm gì? Anh nghĩ kĩ lại xem. Điều này rất quan trọng.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy bộ dạng nghiêm túc của Sở Thiên thì biết Sở Thiên dường như nhớ ra điều gì đó thế là cố gắng nhớ lại đặc điểm thân hình của em gái, bỗng nhiên hắn vỗ đùi nói:
- Tôi nhớ ra rồi, vai trái của em gái tôi có một cái bớt, một đóa hoa anh đào hồng. Mẹ tôi đã từng nói sau khi em gái tôi lớn nhất định xinh đẹp giống như hoa anh đào vậy.
Sở Thiên cười, thần sắc mặt vui vẻ lạ thường. Anh nhớ lại bông hoa anh đào kiều diễm ướt át trên người Khả Nhi. Sau bao lần trải qua mưa gió, Sở Thiên đều sẽ bất giác vuốt ve bông hoa anh đào trên người Khả Nhi, còn từng khen Khả Nhi xinh đẹp động lòng người, ngay từ đầu trên người cô đã có bông hoa anh đào mỹ lệ và sáng lạn như vậy rồi.
Chẳng lẽ Khả Nhi thực sự là em gái của Sơn Bản Nghĩa Thanh? Trên thế gian này thực sự có chuyện trùng hợp như thế?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, sờ sờ cái mũi cười nói:
- Sơn Bản Quân, rất thành thật nói cho anh biết, tôi biết hành tung của hai cô gái này, xem ra đêm nay anh đợi tôi hơn 2 tiếng đồng hồ không hề uổng phí.
- Họ ở đâu?
Sơn Bản Nghĩa Thanh đột nhiên bắt lấy tay Sở Thiên, đây có thể liên quan đến cô em gái mất tích 13 năm của hắn, sao anh ta có thể không nóng lòng được chứ?
- Một người chết rồi, bị người của tổ chức Sơn Khẩu giết chết, tên là Ưu Mỹ Tử.
Ngữ khí của Sở Thiên trở nên bình tĩnh nói:
- Được tôi chôn xác ở trên núi xa.
- Tổ chức Sơn Khẩu chết tiệt, nếu như Ưu Mỹ Tử là em gái tôi.
Nét mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh trở nên đầy căm hận, phẫn nộ nói:
- Ngày nào tôi còn sống nhất định sẽ chiến đấu với tổ chức Sơn Khẩu tới cùng.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Tuổi của Ưu Mỹ Tử chắc ngoài 20 khả năng là em của cậu không lớn.
Sơn Bản Nghĩa Thanh không nói gì, im lặng nhìn Sở Thiên nhưng thân hình đang khẽ chấn động, đợi Sở Thiên nói tiếp, đợi Sở Thiên nói cho anh ta tin dữ hoặc tin vui.
- Một người khác, Khả Nhi đang ở trong Thủy Tạ Hoa Đô của tôi.
Sở Thiên có chút ngượng ngùng, nói thật nhỏ:
Cô ấy trở thành người phụ nữ của tôi, vai trái có một cái bớt hình hoa anh đào, còn có phải là em gái của cậu hay không vẫn phải để hai người nói chuyện mới biết được.
Thần sắc Sơn Bản Nghĩa Thanh lộ ra vẻ mừng rõ, hai tay khẽ run lên nói:
- Vậy sao? Ở đâu? Thiếu soái có thể đưa tôi đi gặp cô ấy không?
Sở Thiên gật đầu, quay đầu đi về hướng Thủy Tạ Hoa Đô, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng lập tức đi theo, thần sắc mặt vẫn không ngừng kích động.
Gió đêm dần dần lớn, có lẽ đêm nay sẽ lại thay đổi rất nhiều người, thay đổi rất nhiều chuyện.