Đô Thị Thiếu Soái

Chương 296: Ngao cò tranh nhau





Trên tầng cao nhất của tổng bộ Hắc Long, Chu Chí Minh thích ý hút thuốc làm cho căn phòng như có sương mù mờ ảo. Ông ta đang nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh đã rơi xuống đất mà không nhìn vào người thanh niên trước mặt, mở miệng nhàn nhạt nói:

- Ánh trăng mỗi năm đều có bộ dạng này, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy có gì đẹp mắt cả.

Người trẻ tuổi nghe được lời Chu Chí Minh nói nên xoay người lại, trên tay là chiếc ly thủy tinh giá trị xa xỉ, nở nụ cười mở miệng nói:

- Chú Minh, ánh trăng mỗi năm đều như vậy, nhưng tâm cảnh bất đồng thì ánh trăng cũng sẽ khác.

Chu Chí Minh lắc đầu dập tắt điếu thuốc lá trong tay nói :

- Tình thơ ý họa là thứ mà lão già ta ghét nhất, nhưng hứng thú lớn nhất của ta là tiêu diệt được Sở Thiên, hắn còn sống ngày nào là ta không được thư thái ngày đó.

Người trẻ tuổi cười cười quay người tiếp tuc ngắm ánh trăng chỉ nhàn nhạt nói:

- Chú Minh đừng nóng giận, tuy rằng chú bị ép phải thoái vị nhưng bộ hạ cũ của chú vẫn còn? Hơn nũa, chú yên tâm, tiểu tử kia không dám giết thành viên của hội Hắc Long, tên Sở Thiên đó cũng không nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu. Chờ sau vụ giao dịch vũ khí ngày mai hoàn thành, Chu Triệu Sâm cháu cam đoan hắn sẽ không sống được quá ba ngày, huống chi Hổ Bang hiện nay cũng đang tiến hành đuổi giết hắn.

Chu Chí Minh gật gật đầu, ông ta tự nhiên biết nặng nhẹ, châm lên một điếu thuốc trịnh trọng nói:

- Ngày mai giao dịch ta sẽ để cho bọn tôm đầu tự mình áp tải. Nhưng để chắc chắn an toàn, ta đề nghị phái thêm cao thủ của hội Hắc Long đi theo bảo vệ, Dù sao giá trị chỗ súng kia cũng lên đến mấy ngàn vạn, nếu chẳng may lộ tin tức ra ngoài bị chính phủ biết được, hội Hắc Long tất sẽ phải chịu đả kích nghiêm trọng thậm chí bị tẩy trừ.

Chu Triệu Sâm cầm lấy chai rượu rót thêm cho mình nửa ly nói:

- Được, cháu sẽ để an hem Vạn Thị và hơn mười người tinh anh mở đường, nếu họ xảy ra chuyện gì, thì chỉ cần kiên trì mười phút thì thành viên Hắc Long sẽ đuổi tới trợ giúp.

Chu Chí Minh bưng chén rượu lên nhẹ nhàng cùng Chu Triệu Sâm cụng ly cười nói:

- Chúc cho mọi việc thuận lợi.

Chu Triệu Sâm gật gật đầu một ngụm uống cạn rượu đỏ trong chén, trong nội tâm lại tính toán làm thế nào để liên hợp với Hổ bang tiêu diệt Sở Thiên, sau đó thuận tay diệt nốt cả Hổ bang, dù sao sau này Hổ Bang cũng là một sự tồn tại dư thừa.

Chu Triệu Sâm lại bưng chén rượu lên đứng trước cửa sổ thủy tinh nhìn kinh thành đèn đuốc sáng trưng trong nội tâm vô cùng cảm khái:

- Tổng bộ Hắc Long đúng là nơi phong thủy bảo địa, tựa như khí thế vương giả đè ép xuống cái kinh thành nhỏ bé này.

- Chất nhi, cha cháu ở Nhật Bản có khỏe không.

Chu Chí Minh đang hút thuốc mở miệng nói:

- Hay là ông ta đang nhàn nhã cùng nữ nhân.

Chu Triệu Sâm thở dài gật gật đầu:

- Đúng vậy ông ấy bây giờ chỉ uống trà chơi hoa đào và đánh cờ cùng Tuệ Tử Hạ, cuộc sống như vậy thật nhẹ nhành khoái hoạt.

- Thật là một người đàn ông si tình

Chu Chí Minh cũng thở dài nói:

- Thế cũng tốt, may mà ông ta truyền vị cho cháu, không thì làm sao hội Hắc Long trở nên cường đại nhanh như vậy?

Chu Triệu Sâm đối với chính mình cũng vô cùng thỏa mãn, cha giao cho mình hội Hắc Long, trong ba năm mình đã làm cho thế lực càng thêm lớn mạnh, bản thân ở Nhật Bản ba tháng không chỉ có thể học được võ thuật tinh túy mà càng quan trọng hơn là đã có được thế lực âm thầm ủng hộ tài lực khiến cho hội Hắc Long không gì có thể phá được, đến cả Tổ Sơn Khẩu cũng muốn kết minh cùng.

Chu Triệu Sâm uống xong chén rượu lúc xoay người lại đã thấy Chu Chí Minh té dưới đất ho khan kịch liệt, sau màn khói thuốc mờ ảo có thể thấy gương mặt ông ta vặn vẹo vì khó chịu, Chu Triệu Sâm bước nhanh tới đỡ ông ta dậy lớn tiếng kêu:

- Chú Minh, chú làm sao vậy?

Chu Chí Minh chỉ vào ngực gian nan nhổ ra mấy chữ:

- Khó chịu khó chịu.

Rồi lập tức ngất xỉu.

Chu Triệu Sâm nhìn thấy cái gạt tàn đã đầy mẩu thuốc thì cho rằng Chu Chí Minh hút thuốc lá quá độ vội vàng hô lên:

- Người đâu, đưa chú Minh thúc tới bệnh viện.

Hai mươi phút sau, Chu Chí Minh đã nằm trong phòng cấp cứu, cùng lúc đó điện thoại của Lý Thần Châu cũng vang lên. Nghe được tin Chu Chí Minh phải vào bệnh viện thì nét u sầu trên mặt sau nhiều ngày lập tức tan biến, khôi phục sự bình tĩnh nhàn nhạt nói:

- Không cần làm chuyện này, lão ta bây giờ thần tiên cũng khó cứu!

Bên trong thuốc lá của Chu Chí Minh có độc dược không màu không vị, thậm chí còn không có độc nhưng nếu hút nhiều với khói thuốc lá nó sẽ cùng với nicotine sinh ra phản ứng gây bế tắc cơ tim, nếu bình thường thì tỉ lệ tử vong sẽ là trăm phần trăm.

Sau khi để điện thoại xuống, Lý Thần Châu trưng lên vẻ mặt tươi cười, trong nội tâm cũng như nở hoa:

- Mẹ nó, kế sách của tên Sở Thiên này thật đúng là có tác dụng, chỉ vài ngày đã cho quả bom hẹn giờ Chu Chí Minh này bị xóa sổ.

Đêm trung thu hàn khí đậm đặc, đặc biệt là trong lúc trời mưa to không khí còn lạnh tới thấu xương.

Sở Thiên hiện tại đang ngủ vô cùng thoải mái ở quán bar Mê Tình, khí lạnh ngoài kia đã bị ngăn cách bởi khung cửa sổ rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn lại sự ấm áp.

Lúc Sở Thiên thức dậy thì đã gần trưa, chị Mị nhìn thấy hắn tỉnh lại thì ôn nhu đem đồ ăn tới.

Hắn ăn uống vô cùng ngon miệng với món thịt chị Mị làm cộng thêm hai quả trứng gà và vài miếng rau.

Thịt bò nướng bằng lửa nhỏ, các gia vị được thoa đều lên hương vị vô cùng hấp dẫn.

Sở Thiên đang ăn uống vô cùng hào hứng thì Lý Thần Châu lại xuất hiện trước mặt hắn.

Sở Thiên cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói:

- Chết chưa?

- Chết rồi!

Lý Thần Châu bình tĩnh trả lời.

Sở Thiên cười nhạt một tiếng dùng khăn tay lau sạch miệng rồi nói:

- Đứng có nói với tôi anh là anh tới cảm ơn tôi đấy nhé!

Lý Thần Châu gật gật đầu cười nói:

- Thật là đến cám ơn cậu, thuận tiện nhìn xem cậu có cái gì cần tôi giúp đỡ không?

Sở Thiên vừa muốn mở miệng cự tuyệt lập tức nhớ ra cái gì đó mỉm cười nói:

- Thật đúng là có một chuyện nhỏ, nhưng gọi là hợp tác cũng được. Tối nay tôi đưa anh đến địa điểm của một đội đặc công tinh nhuệ để anh có cơ hội báo ân cho đất nước, không biết chừng anh còn có thể lập được đại công ấy chứ.

Sở Thiên vốn là muốn buổi tối hôm nay hành động cùng Đội trưởng Văn nhưng lại nghĩ đến chuyện thân phận của Cục phó Cổ không được rõ ràng nên đã bỏ đi ý định này, hành động đêm nay vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể có chuyện ngoài ý muốn được.

Lý Thần Châu thần sắc sững sờ nhìn Sở Thiên nhưng cũng lập tức gạt đầu nói:

- Được, buổi tối nay tôi mang theo năm mươi tinh nhuệ của đội đặc công Phi Long cùng với cậu hành động.

- Anh không hỏi là đi làm chuyện gì hay sao?

Sở Thiên tò mò hỏi:

- Không sợ tôi đem các anh đi chém giết với người trong giang hồ sao?

Lý Thần Châu cười to vỗ vai Sở Thiên nói:

- Chỉ cần thiếu soái có việc cho tôi, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.

Lão hồ ly! Sở Thiên cười cười rồi tiếp tục vùi đầi ăn thịt bò non của mình.

Trăng mười lăm tròn vành vạnh.

Ánh trăng đêm nay càng sáng để cho Trần Cát Mộng có thể nhìn thấy rõ nhà kho Tây Đan được bảo vệ nghiêm ngặt, thậm chí có thể thấy trong nhà kho có bóng người thấp thoáng.

Trần Cát Mộng ước tính thực lực đôi bên, bản thân mang đến 300 quân tinh nhuệ Hổ Bang, ngoài ra còn có an hem tứ hổ tướng và hơn trăm tay súng. Đêm qua Lâm Đại Pháo nói cho anh ta biết, đêm nay hành động sẽ đặc biệt phái tứ hổ tướng đến hỗ trợ. Mục đích thì không cần nói cũng biết, Đêm nay nhất định phải cướp được số hàng này của Sở Thiên, đây không còn là vấn đề tiền bạc nữa mà còn là vấn đề mặt mũi.

Trong nhà kho Tây Đan có hơn mười tên người Nhật bộ dạng biếng nhác không một chút cảnh giác chờ người của hội Hắc Long tới, với bọn chúng những lần giao dịch hàng cấm như thế này đã không còn xa lạ gì nữa.

Một lúc sau có một chiếc xe chở hàng cùng hai chiếc xe con dẫn đường đi vào cửa chính nhà kho Tây Đan, tên Nhật có bộ dạng lười biếng lập tức vứt điếu thuốc lá trên miệng cầm chắc súng trong tay đề phòng nếu có chuyện xấu xảy ra sẽ lập tức nổ súng.

Xe con dừng lại, bước xuống xe là hai người có gương mặt giống nhau như đúc, thậm chí đến cả thần thái kiêu ngạo cũng không khác gì nhau, không cần nghĩ cũng biết bọn họ là một đôi song sinh.

Bọn họ hẳn là an hem Vạn Thị của hội Hắc Long, người anh gọi là Vạn huynh còn người em gọi là Vạn đệ. Bọn họ đều có thân thủ hơn nguời, sở trường là phi đao, huynh đệ bọn họ mới gia nhập hội Hắc Long ba năm nhưng rất được Chu Triệu Sâm coi trọng, phái bọn họ tham dự vài chục lần hành động lớn nhỏ mà không có một lần nào thất bại, dĩ nhiên lần giao dịch quan trọng như thế này Chu Triệu Sâm sẽ phái họ đi.

Người Nhật bản đi tới dùng tiếng trung cứng ngắc hỏi bọn họ:

- Các ngươi là người của hội Hắc Long.

Vạn huynh tiến lên vài bước gật gật đầu nói:

- Đúng vậy cúng tôi là anh em Vạn Thị.

Nói xong còn để lộ ra hình săm hắc long uy mãnh ở cổ tay.

Khi người Nhật Bản nhìn thấy hình hắc long ở cổ tay bọn họ thì đã xác định họ là người của hội Hắc Long, nhưng đi ra ngoài lăn lộn thì phải chú ý quy củ lên nói:

- Tôi muốn xem tín vật.

Vạn Đệ trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn cho tay vào ngực áo, những người Nhật xung quanh thấy hành động bất thường của vạn đệ lên đều khẩn trương nhắm ngay súng vào hai người họ, nhưng khi Vạn đệ rút tay ra không phải là súng lục mà là một nửa hình đầu Trương lão.

Người Nhật bản thần sắc thả lỏng cũng lấy ra nửa hình đầu người ghép cùng với Vạn đệ, khi hình đầu người đc ghép khớp lại thì hắn cũng nở nụ cười:

- Quả nhiên là huynh đệ hội Hắc Long, tại hạ là Tổ Sơn Khẩu - Trường Dã Lang Quân.

Vạn huynh cũng gật đầu một cách hữu hảo mở miệng nói:

- Sắc trời đã tối, chúng ta làm việc chính trước.

Sau đó nhìn Trường Dã Tứ Lãng ý vị thâm trường nói:

- Hội trưởng đã sắp xếp xong tiết mục tiêu khiển cho các vị rồi.

Trường Dã Tứ Lãng cười cười hài lòng sau đó nhẹ nhàng phất tay, lập tức mấy người Nhật còn lại đi vào bên trong bê theo mấy thùng gỗ đặt trên chiếc xe trở hàng do anh em Vạn Thị mang đến, trong quá trình vận chuyển thì anh em Vạn Thị và người của mình cảnh giới ở bốn phía, hôm nay đi giao dịch bọn họ đã được trang bị vũ trang đầy đủ nên dũng khí và lòng tự tin tất nhiên sẽ bành trướng.

Sau khi súng ống được chuyển lên xe chở hàng xong thì anh em Vạn Thị thân thiết vỗ bả vai Trường Dã Lang Quân rồi chuẩn bị lên xe rời đi.

Trần Cát Mộng không có phát ra tín hiệu công kích vì anh ta biết thời cơ chưa tới, anh ta muốn chờ cho bọn người kia buông lỏng cảnh giác thì sẽ cho chúng một kích chí tử, như vậy sẽ giảm thiểu thương vong bên mình đến mức thấp nhất.

Đi đầu không phải là xe chở súng ống mà là xe của hai an hem Vạn Thị, bọn họ muốn đi đầu mở đường đề phòng bất trắc , vạn nhất trên đường gặp phải cảnh sát tra xét thì cũng có thể che mắt để qua ải.

Trần Cát Mộng đợi đến lúc xe hàng vừa ra khỏi đại môn nhà kho Tây Đan thì vung tay lên, từ bốn phía các thàh viên Hổ Bang lập tức đứng dậy dùng sức ném trường mâu trong tay vào chiếc xe chở hàng.

Trường mâu đâm rách bầu trời đêm yên lặng tạo ra tiếng xé gió chói tai đâm thủng kính chắn gió của chiếc xe chở hàng, khiến hai người lái đâm chết tươi, xác chết không tự chủ đạp xuống phanh xe làm cho chiếc xe chở hàng chặn ngang lối vào nhà kho, trong thời gian ngắn nhà kho Tây Đan hỗn loạn vô cùng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trần Cát Mộng tay phải lần nữa nhẹ nhàng vung lên, hơn trăm thành viên Hổ Bang cầm súng lục mở đường cho hơn hai trăm đồng bọn cầm dao bầu mã tấu theo sát phía sau đang liều mạng xông lên.

Anh em Vạn Thị cùng Trường Dã Lang Quân bị tập kích đến không kịp trở tay, khi tiếng súng vang lên đã có hơn mười người ngã xuống. Nhưng bọn họ dù sao cũng là người giang hồ lăn lộn kiếm sống trên mũi đao, khi tiếng súng vang lên bọn họ đã nhảy ra khỏi xe tìm chỗ ẩn nấp, bọn họ lợi dụng địa hình để chống trả. Tuy chỉ có mấy chục người nhưng lại có thể dùng hỏa lực phong tỏa cửa ra vào nhà kho Tây Đan, bọn người Hổ Bang trong thời gian ngắn cũng không có cách nào đột phá, chỉ có thể tiếp tục bắn vào địa môn từ xa.

Cách đó không xa ở một địa phương vắng vẻ có hai chiếc xe chở hàng được ngụy trang, những người trên xe đang quan sát tình hình chiến đấu qua màn hình hồng ngoại.

Người trung niên tên là Lý Thần Châu và người thiếu niên tên gọi Sở Thiên.