Đô Thị Thiếu Soái

Chương 331: Hội nghị thượng đỉnh của hội Hắc Long






Hàng Châu, trời quang, thích hợp xuất hành, an táng!

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm nằm trên đất giống như xác chết, mặt trời mùa thu chiếu thẳng lên người bọn họ.

Trên trời có bóng đen đang quanh quẩn, lập tức bay thấp, hơn nữa càng bay càng thấp, thậm chí dùng đôi cánh cứng quét qua mặt bọn họ.

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiến hoàn toàn không có động đậy, cả mắt cũng không mở.

Diều hâu buông lỏng cảnh giác, giống như lưu tinh rơi vào giữa bọn họ thăm dò, dùng móng vuốt xé rách quần áo, hai con mắt hung hãn xoay tròn chuyển động. Hơi có động tĩnh, diều hâu liền biết bay ngược về phía sau, trở về bầu trời của chúng.

Hai người vẫn không có phản ứng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.

Diều hâu vui mừng nhảy lên ngực của Thiên Dưỡng Sinh, móng vuốt sắc bén dễ dàng lưu lại dấu vết trên quần áo, lập tức vui mừng ngẩng đầu lên trời thét dài. Giây khắc diều hâu thét dài kiệt lực, một thanh đao ô hắc như tia thiểm điện rạch lên cổ của diều hâu.

Khí lực của diều hâu trở nên khó khăn, còn chưa kịp giương cánh bay cao, đao ô hắc đã chém qua bụng của nó, chém đứt cổ của nó, máu tươi phun dài, nhuộm cả vùng ngực của Thiên Dưỡng Sinh. Liền sau đó thân hình của diều hâu mới rớt xuống bên cạnh, thân đầu khác chỗ mà chết.

Nháy mắt Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đều sống lại.

Cô Kiếm xoay người ngồi dậy, bắt đầu nhặt lên lông mềm trắng xám trên bụng chim đã bị nhuộm đỏ, bụng chim cũng gần như vỡ ra, khen ngợi nói:

- Thiên Dưỡng Sinh, đao pháp lại tiến bộ rồi, lần này không có cắt vỡ mật chim.

Thiên Dưỡng Sinh không có biểu tình gì, dùng đao ô hắc cắt hai khối thịt chim, thản nhiên nói:

- Thử xem mùi vị của diều hâu!

Trong tất cả loại thịt trên đời, thịt diều hầu sợ là dai cứng nhất, cho dù nấu chín cũng chưa chắc cắn đứt, huống hồ là sống.

Mà Thiên Dưỡng Sinh lại xem thịt diều hâu như bảo bối bỏ vào miệng nhai nuốt, biểu tình trên mặt hoàn toàn không tỏ mùi vị khổ sở của thịt diều hâu.

Lúc Cô Kiếm bỏ miếng thịt diều hâu vào trong miệng, Nhiếp Vô Danh thần sắc ngưng trọng đi tới, ánh mắt bình tĩnh nói:

- Vào kinh!

Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm đồng thời dừng nhai nuốt, lập tức trên mặt giương ra mấy phần hưng phấn.

Tô gia, phòng tiếp khách, cha con nhà Tô gia.

Tô lão gia đang cầm bút lông cực lớn chấm mực tàu, tâm bình khí hòa viết lên tảng đá lớn. Sau một lát, chữ "nhẫn" khắc lên tảng đá lớn, chữ trong suốt bóng loáng, làm phòng khách tăng theo một loại ý vị cổ kính khác khó hình dung.

Tô lão gia đặt bút lông xuống, thản nhiên nói:

- Ba mươi năm, cha dùng thời gian ba mươi năm mới dùng bút lông khắc được chữ "nhẫn" này lên đá lớn. Người xưa nói vào gỗ ba phần, cha lại vào đá ba phần, một bút một tranh, thẫm thấu ít nhiều tâm huyết và tinh lực của cha. Xán nhi, biết tại sao cha có thể làm được không.

Tô Xán nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng lại gật đầu:

- Dựa vào nghị lực ngoan cường không từ bỏ của cha.

Tô lão gia gật đầu, cầm lấy khăn vải, cẩn thận lau tay, sau đó chuyển sang chuyện khác:

- Tình hình bây giờ của Sở Thiên thế nào?

Tô Xán tiến lên hai bước, mang chút ưu sầu nói:

- Chung quy vẫn là trẻ tuổi khinh cuồng, thiếu từng trải, huyết chiến tối qua tất cả căn cơ của Thiếu soái ở thủ đô đều bị hội Hắc Long diệt trừ. Hơn bốn trăm đệ tử Soái quân đều chết trận, chỉ còn lại mấy chục nòng chốt dưới giúp đỡ của người thần bí trốn thoát. Con thấy mộng xưng bá thủ đô của Sở Thiên đã tan biến.

Tô lão gia không tỏ ý kiến, cười cười, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Họa phúc khó lường, theo cha thấy Sở Thiên trải qua cuộc chiến này nhất định thay da đổi thịt, sau này nhất định có hành động lớn, ngày hội Hắc Long diệt vong đã không xa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tô Xán chần chờ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Cha, sao con không nhìn thấy chứ? Rõ ràng Sở Thiên bị hội Hắc Long đánh trở tay không kip, gần như toàn quân bị diệt, cha ngược lại cảm thấy cuộc chiến tối qua lợi nhiều hơn hại à?

Tô lão gia vẻ mặt hưng phấn ánh mắt phóng ra trí tuệ, thản nhiên nói:

- Loại người như Sở Thiên chỉ cần cậu ta còn sống, cậu ta sẽ nghĩ cách giành thắng lợi, hơn nữa cậu ta cũng nhất định phải thắng. Loại người này trừ phi con giết cậu ta, bằng không con tuyệt đối đánh không lại cậu ta. Do đó sống sót của cậu ta chính là một loại thắng lợi.

- Cha nghĩ, bước tiếp theo của Sở Thiên cần sự ủng hộ chính trị của chúng ta.

Tô lão gia bình tĩnh nói:

- Ít nhất không thể để thế lực chính trị ảnh hưởng đếm Sở Thiên, để cậu ta có thể rảnh tay chân làm việc.

Tô Xán trịnh trọng gật đầu, tựa hồ hiểu lời nói của cha mình.

Tiểu viện Chu gia, tràn ngập kinh kịch.

Chu Long Kiếm giống như là thương nhân keo kiệt, đang ăn đậu phộng uống Lão Bạch Kiền. Lý Thần Châu đang cung kính đứng bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh như nước. Ai cũng không đoán ra trong lòng anh ta đang nghĩ những gì, cũng như ai cũng không biết tại sao Chu Long Kiếm ăn đậu phộng, uống Lão Bạch Kiền như vậy.

Mỗi lần ăn ba hạt đậu phộng, thì uống một ngụm Lão Bạch Kiền, không thiếu một hạt, cũng không thêm một ngụm.

Sau một lát, trên mặt Chu Long Kiếm đã trở nên hồng nhuận, liền sau đó nằm trên xích đu cùng với âm thanh kẻo kẹt nhẹ nhàng lay động, ngón tay cũng gõ bên cạnh ghế, một nhịp, một nhịp, rất có tiến tấu.

- Không thấy Sở Thiên đâu?

Chu Long Kiếm bỗng nhiên thốt ra mấy câu:

- Hay là trốn về Thượng Hải rồi?

Lý Thần Châu rõ ràng sớm đã đoán được Chu Long Kiếm sẽ hỏi gì, thế là tiến lên nữa bước, bình tĩnh nói:

- Không thấy, nhưng không có trốn về Thượng Hải. Dựa theo hiểu biết của tôi về Sở Thiên, cậu ta nhất định vẫn đang ở thủ đô.

Chu Long Kiếm gật đầu, ném vào miệng ba hạt đậu phộng, tỉ mỉ nhai nuốt, sau đó mới mở miệng nói:

- Tối qua huyết chiến, hội Hắc Long chết bị thương thế nào? Có thương gân động cốt không?

Lý Thần Châu nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói:

- Soái quân chết hơn bốn trăm người, hội Hắc Long chết bị thương gần hai ngàn, mười hai phi ưng bị chém chết hơn nửa. Nhưng đối với Chu Triệu Sâm mà nói chỉ là bị thương ngoài da, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng thâm căn cố đế với hội Hắc Long.

Chu Long Kiếm nhắm mắt uống một ngụm Lão Bạch Can, tinh tế hưởng thụ mùi vị, nói:

- Xem ra tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của hội Hắc Long, không ngờ Chu Triệu Sâm tuổi trẻ khinh cuồng lại xảo huyệt như vậy. Có chút thú vị, có chút thú vị.

Lý Thần Châu hơi lo lắng, hạ giọng nói:

- Hổ Bang bị diệt, Lâm Đại Pháo bị chặt đầu, Soái quân ở thủ đô bị tiêu diệt, Sở Thiên biến mất tăm tích, thủ đô bây giờ gần như đã là thiên hạ của Chu Triệu Sâm rồi. Không ngờ Trần Qúynh Minh và Vương Hoa Hoa về hưu, ngược lại làm cho hội Hắc Long xưng bá, điều này trái với ý muốn ban đầu của chúng ta.

Chu Long Kiếm lại cầm ba hạt đậu phộng lên, dùng tay tách lấy ruột bên trong, bình tĩnh nói:

- Chu Triệu Sâm quả thật có chút nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng cuộc chiến này bây giờ vẫn không thể định thắng thua. Cậu cảm thấy Sở Thiên sẽ chán chường trở về Thượng Hải không? Tính mạng của hơn bốn trăm anh em thủ đô, Sở Thiên sẽ không để bọn họ ngủ yên chứ?

Lý Thần Châu dưới suy nghĩ cẩn trọng, ánh mắt dần sáng lên, nói:

- Ý của ông, Sở Thiên nhất định sẽ lôi đình phản kích?

Chu Long Kiếm đưa đậu phộng vào miệng, không có trả lời câu hỏi của Lý Thần Châu, ngược lại hỏi:

- Hình như mấy ngày nữa chính là Hội Nghị Thượng Đỉnh của hội Hắc Long?

Lý Thần Châu bấm ngón tay tính toán, gật đầu nói:

- Ngày 19 tháng 8 âm lịch hàng năm, hội Hắc Long đều triệu tập người phụ trách phân hội các tỉnh thành. Chính phủ chúng ta mở đại hội đại biểu Quốc hội, thì hội Hắc Long mở tiểu hội đại biểu các tỉnh thành.

Trong mắt Chu Long Kiếm bắn ra ý cười vô tận, răng cắn lên võ đậu phộng phát ra âm tanh "rắc rắc" lập tức sau đó mới nói:

- Thần Châu, nghĩ cách truyền tin này cho Sở Thiên, tôi nghĩ cậu ta sẽ thích!

Con mắt của Lý Thần Châu sáng lên, khóe miệng giương nụ cười tươi.

Sơn trang Hoa Mai, hoa mai cuối cùng mọc ra mấy nhánh, ngạo nghễ cười với gió lạnh.

Trong tay Hà Đại Đảm đang cầm cái ấm trà mini, tinh tế thưởng thức hoa mai tươi đẹp sáng lạn, ngẫu nhiên cầm cái bình đổ lên miệng hai cái. Hà Hãn Dũng di chuyển bước nhỏ theo sau Hà Đại Đảm, thần tình tỏ ra có mấy phần nghiêm túc.

- Sở Thiên ở trong quân doanh?

Hà Đại Đảm bỗng nhiên thu ánh mắt thưởng thức, quay đầu nhìn Hà Hãn Dũng.

Hà Hãn Dũng không biết ý của cha, trịnh trọng gật đầu:

- Mấy ngàn bang chúng hội Hắc Long tìm Thiếu soái khắp thủ đô, Thiếu soái tìm được con, muốn con cho cậu ta thời gian ba ngày chỉnh đốn. Với giao tình của Thiếu soái và Hà gia, con không có lý do không nhận lời cậu ấy.

Hà Đại Đảm khen ngợi nhìn Hà Hãn Dũng mấy cái, vỗ vai y nói:

- Làm rất tốt, không nói trước đó Thiếu soái đã giúp chúng ta không ít, còn đắc tội Đường gia phía nam. Nhưng ảnh hưởng chính trị mà nói, chúng ta thắng không ít trận.

Hà Hãn Dũng không hiểu nhìn cha, sờ sờ đầu, nghi vấn:

- Cha, sao nói như vậy?

Hà Đại Đảm ha ha cười, nhắm ngay ấm trà hút mấy ngụm, nói:

- Thủ lĩnh nói, Sở Thiên đã sớm dựa vào cây đại thủ Tô lão gia. Tô lão gia lại có giao tình rất tốt với Tổng thống Hoa . Chúng ta giúp Sở Thiên tự nhiên gián tiếp nể mặt bọn người Tô lão gia.

Hà Hãn Dũng bừng tỉnh ngộ gật đầu, liền sau đó có không hiểu nói:

- Theo lý, hội Hắc Long bọn họ cũng nên biết sau lưng Sở Thiên có Tô lão gia, sao còn dám chặn đường vây giết bọn người Sở Thiên chứ?

Hà Đại Đảm nhẹ nhàng thở dài nói:

- Chính trị và giang hồ tuy quan hệ vi diệu, nhưng lúc không có đưa lên đài, dù sao không tỏ rõ ủng hộ. Đổi lại Sở Thiên diệt hội Hắc Long rồi, Trần Quýnh Minh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn. Cân bằng trạng thế chính trị nhiều nhất làm tranh đoạt ân oán giang hồ trở nên công bằng một chút. Ngoại trừ cái này ra cũng không có gì.

Hà Hãn Dũng cũng là người thông minh, vỗ đầu một cái hiểu ý nói:

- Giống như hai quốc gia đối địch, ai không có bom nguyên tử, thì người đó nhất định sẽ bị ức hiếp. Nếu đều có bom nguyên tử, bên yếu vẫn sẽ bị ức hiếp. Dù sao không tới thời khắc tồn vong cuối cùng sẽ không cho nổ bom nguyên tử.

Hà Đại Đảm ngậm ấm trà, dựng ngón tay cái khen:

- Sâu sắc!

Gió mát thổi đến, hoa mai bỗng nhiên lay động lên, mùi hương tản ra xung quanh.

Hàng Châu, Hồng lâu.

Một cánh vịt, hai miếng chân giò hun khói, ba miếng thịt bò, bốn chân gà, năm rau xanh.

Kể từ khi Hàng Châu bị Sở Thiên chiếm ba phần thiên hạ, Đường Đại Long mỗi ngày đều phải ăn những thức ăn này, hơn nữa mỗi lần đều chăm chỉ ăn hết nó, cả cọng rau giọt nước cũng không chừa lại. Ông ta định ra mục tiêu cho mình, phải sống, phải ngoan cường sống. Nếu không thể cùng Sở Thiên mày sống tao chết, vậy thì phải chăm chỉ sống, nhìn Sở Thiên thất bại thảm hại, còn thê thảm hơn chết.

Châu Dung Phát lẳng lặng chờ Đường Đại Long ăn uống xong, sau đó mới bước tới, ngữ khí cung kính lại bình tĩnh nói:

- Tinh nhuệ ở Hàng Châu tất cả đều lên phía bắc, Soái quân ở Hàng Châu bây giờ chỉ còn lại hơn sáu trăm người, chúng ta phải chăng nên làm chút chuyện? Nhân dịp rút toàn bộ cứ điểm ở Hàng Châu?

Đường Đại Long dùng khăn giấy lau miệng, không gợn chút sợ hãi nói:

- Xem ra cuộc chiến ở thủ đô của Sở Thiên rất thảm, bằng không cũng sẽ không điều động tinh nhuệ ở Hàng Châu đi, xem ra hội Hắc Long đã chọc giận Sở Thiên rồi.

Chu Dung Phát không đoán được ý của Đường Đại Long, tiến lên một bước hỏi:

- Như vậy chúng ta phải chăng nhân dịp nhà trống mà vào, nhổ cái đinh trong mắt?

- Cái đinh đương nhiên phải nhổ!

Trên mặt Đường Đại Long lóe lên vẻ âm hiểm, thản nhiên nói:

- Nhưng không phải bây giờ, chúng ta còn phải chờ thời gian nữa.

Chu Dung Phái khó hiểu nhìn Đường Đại Long nói:

- Còn chờ?

Đường Đại Long bưng trà nóng trên bàn, khoan khái uống mấy ngụm, nói:

- Chờ, chờ sau khi Sở Thiên quyết chiến với hội Hắc Long. Nếu Sở Thiên bại rồi, chúng ta đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha, tất cả Soái quân Hàng Châu. Nếu Sở Thiên thắng, chúng ta liền án binh bất động.

Châu Dung Phát bừng tỉnh ngộ gật đầu, hiểu ý của Đường Đại Long.

- Dung Phát, lập tức sắp xếp tất cả anh em chuẩn bị chiến đấu cho tốt.

Tâm tình của Đường Đại Long trở nên vui hẳn, nói:

- Im lặng chờ tin tức ở thủ đô, Soái quân tồn hay vong chính là xem tạo hóa của Sở Thiên ở thủ đô.

Châu Dung Phát lập tức lĩnh mệnh rút lui, bắt tay đi sắp xếp sự việc.

Hắc Long Tower, thư phòng trên tầng cao nhất.

Chu Triệu Sâm cầm rượu đỏ, cười lạnh nhìn đầu của Lâm Đại Pháo, liền sau đó đổ rượu đỏ lên mặt, nhàn nhạt nói:

- Lâm Đại Pháo, mày và tao đối đầu nhiều năm như vậy, là mày làm tao không có tĩnh mịch như vậy. Chu Triệu Sâm kính mày một ly nhé, kiếp sau làm người, nhớ đừng đối địch với tao, bằng không cho dù mày có chín cái mạng, nhất định cũng sẽ chết chín lần.

Kiều Ngũ lẳng lặng nhìn rượu đỏ đổ trên đầu Lâm Đại Pháo, nghe thấy lời nói của Chu Triệu Sâm, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Chu Triệu Sâm đổ rượu xong, còn hơn nữa ly, quay đầu nhìn Kiều Ngũ:

- Có tung tích của Sở Thiên không? Người thần bí đó là thần thánh phương nào?

Kiều Ngũ bước lên nữa bước, cẩn thận nói:

- Vẫn không có tin tức, có lẽ bọn chúng đã thoát khỏi thủ đô.

Chu Triệu Sâm không có chút ý trách móc, vì Sở Thiên trong lòng y cũng không là cái gì, kiêu ngạo nói:

- Tao sớm nói rồi, bọn Sở Thiên là đám ô hợp, xử lý nó dễ dàng giống như giẫm chết con kiến.

Kiều Ngũ sợ Chu Triệu Sâm hỏi tình hình thương vong tối qua, vội mở miệng nói:

- Hội trưởng anh minh, cuộc chiến tối qua đã làm căn cứ của Sở Thiên ở thủ đô mất hết. Các anh em anh dũng giết địch, công giết hơn bốn trăm người của Soái quân. Sở Thiên tuy vẫn còn sống, nhưng cũng không có binh để dùng nữa.

Trên mặt Chu Triệu Sâm treo nụ cười đắc ý, tựa hồ sớm đã đoán được cục diện hôm nay, nói:

- Ừ, rải người tìm cho được Sở Thiên, mấy ngày nữa chính là Hội nghị thượng đỉnh rồi, dùng đầu của Sở Thiên và Lâm Đại Pháo để hiến tế anh linh, cũng làm khiếp sợ người phụ trách phân hội tỉnh thành, cũng để bọn họ chia cho ta một ít tiền làm trung gian kiếm được.

Sắc mắt của Kiều Ngũ trở nên đỏ, trong tay gã cũng đang nắm mấy phân hội tỉnh thành. Lời nói của Chu Triệu Sâm không khác gì tát vào mặt một cái. Nhưng Kiều Ngũ cái gì cũng không nói, lẳng lặng gật đầu cáo lui, đi sắp xếp người tìm kiếm Sở Thiên.

Sở Thiên lúc này đang rêu rao khắp nơi, dẫn Thiên Dưỡng Sinh bước vào địa bàn của hội Hắc Long.

Kim ốc tàng kiều..

Nơi tiêu hồn của hội Hắc Long cũng là nơi tầng lớp cao như Kiều Ngũ lưu luyến khó quên.

Không ai ngờ Sở Thiên lại rêu rao khắp nơi tới mức độ này.

Sở Thiên là đến tìm Kiều Ngũ, hắn luôn hiểu tấn công là phòng thủ tốt nhất. Nếu mình không làm ra chút động tĩnh để thu hút chú ý của hội Hắc Long, với thế lực của hội Hắc Long rất nhanh sẽ tìm ra chỗ dừng của mình. Tuy bọn hội Hắc Long không dám tấn công quân doanh, nhưng Sở Thiên cũng không muốn mang thêm phiền phức cho bọn Hà Đại Đảm, vì người ta nghĩ cũng chính là nghĩ cho mình.

Lúc bọn Sở Thiên bước vào Kim ốc tàng kiều, công thần của hội Hắc Long đang cuồng hoan chúc mừng. Bạch Diện Sinh, năm tên Phi ưng, còn có mấy đầu mục Sở Thiên không có thấy mặt. Không ai nghĩ rằng Sở Thiên lại dám tự chui đầu vào lưới, bọn Bạch Diện Sinh cũng không có ngờ tới.

Tìm kiếm Sở Thiên khắp thế giới, Sở Thiên lại bước vào Kim ốc tàng kiều.

Bạch Diện Sinh phản ứng trước nhất, đẩy cô gái sinh đẹp bên cạnh ra, quát:

- Sở Thiên, mày đến thật đúng lúc, không ngờ mày kiêu ngạo như vậy, hôm nay để tao cho mày có đến mà không có về. Các anh em, đóng cửa đánh chó cho tao!

Năm tên Phi ưng trong lòng trước tiên là kinh hoảng, sau đó vui mừng. Bọn họ kinh hoảng lại gặp được bọn Sở Thiên, thân thủ của Sở Thiên đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ. Bọn chúng tự nhiên biết tập hợp năm Phi ưng cũng không giữ được Sở Thiên. Bọn chúng thầm vui mừng là Sở Thiên một mình đến, nếu chém chết Sở Thiên, địa vị của Phi ưng ở hội Hắc Long sẽ thăng lên mấy bậc.

Dưới sự thúc đẩy của lợi ích, năm tên Phi ưng cũng rất nhanh lóe tới bên cửa, khóa chặt cửa Kim ốc tàng kiều, và thổi còi cảnh báo lên. Giữa giây khắc đó mười mấy bang chúng tinh nhuệ trong Kim ốc tàng kiều xuất hiện, bọn họ đều là nhân viên trong coi Kim ốc tàng kiều.

Các người đẹp nũng nịu dưới lầu nhìn thấy đại chiến sắp đến, lập tức thất kinh chạy lên lầu, sợ tướng mạo như hoa như nguyệt của mình bị hủy hoại.

Sau khi Sở Thiên chờ người của hội Hắc Long vội vàng hô xong, đi tới bên cạnh bàn, bẻ chân gà còn chưa động tới, bắt đầu chậm rãi nhai, quét nhìn đám người, chau mày, nói:

- Kiều Ngũ đâu? Kiều Ngũ sao không ở đây? Tao là đến tìm nó tính sổ!

Bạch Diện Sinh bị khí thế của Sở Thiên bức ép không khỏi tự chủ đáp:

- Kiều gia hôm nay không có ở đây, đang tìm mày cả thế giới đấy. Đợi mày chết trong tay bọn tao, tao sẽ bảo Kiều gia kính mày ly rượu.

Sở Thiên chấm chân gà với chút muối, làm chân gà trở nên càng thêm ngon, lắc đầu nói:

- Nếu Kiều Ngũ không có ở đây, vậy đành tiễn bọn mày đi theo bốn trăm anh em Soái quân tao. Nhưng giết bọn mày cũng không oan uổng, trên tay người nào của bọn mày cũng đều dính máu của anh em Soái quân tao.

Bạch Diện Sinh và năm tên Phi ưng sắc mặt trở nên khó coi, lần lượt lộ ra đao chém, chuẩn bị đại chiến.

Sở Thiên rất nhanh gặm sạch sẽ chân gà, nhìn năm tên phi ưng cười lạnh nói:

- Tối qua cho Phi ưng bọn mày giữ lại mạng chó, lại không trốn cho xa, xem ra không giết hết bọn mày là không thể dừng rồi.

Trong mắt năm tên Phi ưng bắn ra lửa giận, đại đao lụa đỏ khắp cả bầu trời chém giết tới.

Đại đao lụa đỏ còn chưa gần sát người Sở Thiên, một trận sát khí mãnh liệt đã ập tới năm tên Phi ưng trước. Năm tên phi ưng không khỏi tự chủ dừng thế công, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt Sở Thiên.

Một thanh đao ô hắc giản dị, một người thanh niên mặt không biểu tình.

Thiên Dưỡng Sinh diện mạo xấu xí, thậm chí còn thấp hơn năm tên Phi ưng hơn một tấc, nhưng gã có đôi tay, có thanh đao, làm năm tên Phi ưng trở nên nhỏ bé, thậm chí tự ti, khí thế cũng yếu xuống.

Dũng khí và tự tin chính là trụ cột của con người, là thứ khiến nhân loại trường tồn.

Chỉ cần hai cây cột này gãy, con người sẽ trở nên khiếp đảm, thậm chí đi tới diệt vong.

Thiên Dưỡng sinh tay phải siết chặt đao đen, bỗng nhiên đi tới. Anh ta đi rất chậm, tư thái đi thoạt nhìn cũng không dễ coi, thậm chí có chút khó coi. Nhưng nếu anh ta đã bắt đầu đi, thì tuyệt đối sẽ không dừng lại, cả sát khí cũng sẽ không dừng lại.

Sau khi năm tên Phi ưng chăm chú nhìn Thiên Dưỡng Sinh mấy cái, miễn cưỡng mình cố lấy dũng khí xông giết qua. Tuy khí thế của bọn chúng trở nên yếu đi, nhưng hợp lực tấn công của năm người bọn họ vẫn rất kinh người. Huống hồ Bạch Diễn Sinh cũng đang cầm đao xông tới, mấy chục bang chúng tinh nhuệ cũng áp tới. Mọi người bao vây liều giết, cố không để Sở Thiên và Thiên Dưỡng Sinh thoát ra ngoài.

Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh hơi bắn, đao đã ra khỏi vỏ, đao sáng hơi tà, người của gã đã lóe ra. Thân hình gầy yếu giống như phi đao lóe ra xông tới năm tên Phi ưng. Bạch Diện Sinh lại từ bên sườn tập kích tới, Thiên Dưỡng Sinh cả nhìn cũng không nhìn.

Một ánh đao như thiểm điện như sấm sét lôi đình đã lóe lên rạch lên ngực năm tên Phi ưng, trong nháy mắt đã chém xuống năm đao.

Năm tên Phi ưng hoàn toàn không có ngờ đao của Thiên Dưỡng Sinh có thể nhanh như vậy. Không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhanh chóng nhảy người lùi lại, đồng thời thu đại dao lụa đỏ về trước ngực, để thoát khỏi công kích mạnh mẽ của Thiên Dưỡng Sinh.

Trên vai Thiên Dưỡng Sinh đang chảy máu, mũi đao cũng đang chảy máu, máu hai chỗ này đều là của năm tên Phi ưng.

Bạch Diện Sinh cho rằng Thiên Dưỡng Sinh đã bị thương, vô cùng vui mừng, đao chém trong tay càng hung hiểm đánh tới. Thiên Dưỡng Sinh mải may không chút đề phòng, liên tục công xuất ba đao, đao đao đều dùng toàn lực.

Bỗng nhiên thế công của Bạch Diện Sinh hơi dừng lại, vì năm tên Phi ưng đang từ từ ngã xuống mang theo sự sợ hãi của chết chóc.

Thiên Dưỡng Sinh đột nhiên xoay người, bước chân nháy mắt lệch vị trí, xông tới Bạch Diện Sinh. Hắc đao còn đang nhỏ giọt máu tươi lóe tới bên cạnh Bạch Diện Sinh. Đao chém của Bạch Diện Sinh quá dài, một tấc dài, một tấc mạnh, nhưng mũi đao chỉ có thể kịp xa, chờ tới lúc đối phương đoạt công tới thì không thể tự cứu.

Lúc hổ báo nhảy lên vồ, người thợ săn có kinh nghiệm luôn luôn sẽ lách người giữa bụng chúng, giơ đao chém bụng của chúng.

Thiên Dưỡng Sinh nhìn ra nhược điểm chí mạng của Bạch Diện Sinh, cho nên đao của anh ta dùng khí lực rất ít thì dễ dàng đâm vào tim của Bạch Diện Sinh, liền sau đó rút ra.

Bạch Diện Sinh thấy máu bắn ra tung tóe, nhưng không phải là máu của Thiên Dưỡng Sinh, máu là từ đâu ra? Y cũng không nghĩ ra.

Cho tới lúc này y mới bỗng nhiên cảm nhận trên tâm can có một hàn ý không thể hình dung, hình như tâm can đã bị rạch ra.

Nhưng Bạch Diện Sinh không tin, y tuyệt không tin lúc nãy đao đó vừa lóe lên đã công vào tâm can của y. Y chết cũng không tin trên đời này có đao nhanh như vậy.

Thậm chí y cả nhìn cũng không nhìn thấy thanh đao này.

Thiên Dưỡng Sinh đang cầm đao ô hắc, mặc cho máu trên đao nhỏ giọt xuống đất, khinh thường nhìn mười mấy bang chúng hội Hắc Long, dùng đao chỉ bọn chúng, lạnh lùng nói:

- Cùng lên đi!

Sở Thiên đổ ly rượu, nhẹ nhàng chuyển động chén rượu, trong mắt bình tĩnh như nước.

- Thú vị! không ngờ thủ đô còn có người chơi đao.

Bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng nói của người thanh niên kiêu ngạo. Liền sau đó vang lên tiếng bước chân, trong tiếng bước chân thong thả mà ổn định dường như mang vận luật kỳ quái:

- Thật sự làm tao rất kinh ngạc bất ngờ, hy vọng mày sẽ không làm tao thất vọng.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, một người thanh niên đang treo nụ cười tươi từ trên lầu từ từ đi xuống, bên cạnh còn theo mấy cô gái xinh đẹp.

Người thanh niên này thoạt nhìn cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, thân cao khoảng một mét tám, thể hình thon dài cân xứng, làn da trắng nõn, chân mày kiếm rậm rạp cùng với ánh mặt thâm thúy, cái mũi cao ngất và môi hơi mỏng, buộc vòng quanh một dáng người đẹp trai dị thường, trên miệng hơi nhếch lên một một nụ cười xấu hơi gian, cả người tản ra một cảm giác gian tà.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh càng làm người ta chú ý, thân hình ma quỷ mê người, khuôn mặt giống như thiên sứ, cộng thêm ánh mắt long lanh không khỏi làm người ta nhiệt huyết sôi sục, hỏa dục dâng trào, vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc của đàn bà biểu hiện vô cùng tinh tế trên người cô. Chỉ cần là đàn ông nhìn thấy cô đều sinh ra lửa dục và tiêu hồn sâu tận trong lòng, muốn chiếm cô làm của riêng.

Nhưng sau khi Sở Thiên liếc nhìn hai cái thì tiếp tục uống rượu.

Mấy chục tinh nhuệ hội Hắc Long vây quanh Thiên Dưỡng Sinh. Nhìn thấy người thanh niên đi xuống, trên mặt đều không khỏi tự chủ lóe lên vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Bao vây cũng dần dần thu lại, có người thanh niên này ra tay, mấy chục người như mình xem như lượm lại cái mạng.

Một tên bang chúng hội Hắc Long tiến lên hai bước, cung kính nói:

- Kiều thiếu gia, bọn chúng đều là cá lọt lưới của Soái quân, còn giết chết toàn bộ Bạch gia bọn họ rồi, rất mong Kiều thiếu gia báo thù rửa hận cho các anh em.

Kiều thiếu gia không nói gì, cười cười nhìn chằm chằm Thiên Dưỡng Sinh:

- Bạch Diện Sinh bọn họ đều là tài nghệ không bằng người, chết dưới đao người ta cũng không đáng tiếc. Nhưng nếu là kẻ địch của hội Hắc Long, chính là kẻ địch của Kiều Ấn tao.

Một tên bang chúng hội Hắc Long gật đầu, dâng lên niềm hy vọng nói:

- Kiều gia, bọn họ sắp đuổi tới!

Kiều Ấn nhíu mày, phất tay nói:

- Dọn xác chết đi, tránh ảnh hưởng bản thiếu gia phát huy!

Bang chúng Hắc Long hội rất nhanh dọn sáu thi thể trên đất đi, sau đó dọn chỗ trống cho bọn Kiều Ấn đối chiến.

Cô gái tiêu hồn ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, cầm bình rượu rót hơn nữa ly cho mình, liền sau đó nhìn thăm dò Sở Thiên rất có hứng thú.

Kiều Ấn quét nhìn Thiên Dưỡng Sinh mấy cái, lộ ra một thanh đao. Chuôi đao một thước ba tấc, mũi đao bảy thước chín tấc, da con ba ba hoa lệ trên vỏ đao khảm đầy châu báo chói mắt. Trên chuôi đao quấn lụa màu tím, tựa như màu máu lúc đã đong lại

Kiều Ấn cười lạnh mấy tiếng móc ra tiền xu, nói:

- Nếu tao không thể đánh bại mày trước khi đồng xu dừng chuyển động, hôm nay ta sẽ tha cho bọn mày con đường sống.

Kiếu Ấn dùng thủ pháp thuần thục ném đồng xu lên trên bàn bên cạnh, đồng xu lập tức chuyển động "tang tang tang" vang lên không ngừng.

Thiên Dưỡng Sinh mặt không biểu tình, dùng ánh mắt giống như xác chết nhìn chằm chằm Kiều Ấn, phun ra một từ:

- Đến!

Kiều Ấn tung người lên, bảo đao trong tay sáng ra hoa lệ, nhanh chóng lóe lên mấy đường hàn quang, công kích tới tới cổ họng, ngực, bụng của Thiên Dưỡng Sinh. Không có ai cho rằng thân hình của y không đủ nhanh, không có ai cho rằng bảo đao của y không đủ sát khí.

Đáng tiếc y gặp phải là Thiên Dưỡng Sinh. Thiên Dưỡng Sinh bước chân hơi khẽ, đột nhiên trở tay rút đao, một đao đâm tới điểm yếu dưới xương sườn y. Gã ra tay nhẹ nhàng linh hoạt cấp tốc, làm Kiều Ấn hơi giật mình. Nhưng không lơ đễnh, bảo đao nhẹ chuyển nghênh đón hắc đao của Thiên Dưỡng Sinh công tới.

"Tang, tang" hai tiếng vang lên, Kiều Ấn và Thiên Dưỡng Sinh đều không khỏi tự chủ lui lại phía sau, trong mắt đều mang vẻ của chút khen ngợi.

Đồng tiền xu vẫn đang khoan khóai chuyển động.