Đô Thị Thiếu Soái

Chương 348: Sát khí không cản nổi






Cảm động, cảm động tới tận đáy lòng!

Sở Thiên hoàn toàn không ngờ Diêu Tân Nhu bị thương nặng như vậy vẫn tới đây thăm mình. Hắn lại một lần nữa bị tấm lòng thiện lương của Diêu Tân Nhu làm cho cảm động, xông lên đón, ôm chặt lấy cô, cảm nhận hơi thở ấm áp trên người.

- Em muốn tới thăm anh một chút!

Giọng Diêu Tân Nhu ẩn chứa sự dịu dàng, quan tâm:

- Tận mắt nhìn em mới có thể an tâm rời khỏi!

Hiển nhiên Diêu Tân Nhu biết mình sắp đi ra nước ngoài chữa thương cho nên mới thương cảm không thôi như vậy.

Gió mát nhẹ nhàng thổi, mùi hương hoa cỏ bùn đất thoảng qua, tất cả mọi người đều lặng lẽ lui lại, không gian chỉ còn lại Sở Thiên và Diêu Tân Nhu, hai người vừa gặp nhau nhưng đã thành tình nhân không thể chia lìa.

Sở Thiên ngửi mùi thơm trên mái tóc Diêu Tân Nhu, rất lâu sau mới dịu dàng nói:

- Nếu không em hãy ở lại đây, anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể làm em bị tổn thương nữa, thật lòng anh không muốn em ra nước ngoài.

Trong lòng Diêu Tân Nhu có phần ấm áp, cười nói:

- Em tin anh có thể bảo vệ em, nhưng em cần ra nước ngoài chữa thương, ngoại trừ có thể khiến anh bớt vấn đề phải lo lắng, cũng có thể tâm sự được với cha nuôi.

Đây là một người phụ nữ luôn luôn nghĩ về người khác! Sở Thiên thầm than, Diêu Tân Nhu từ đầu tới cuối chưa từng suy nghĩ tới bản thân mình!

Sở Thiên đỡ Diêu Tân Nhu ngồi xuống mặt cỏ, hai người cùng nhìn những tia nắng cuối cùng dần biến mất.

Thời điểm xa nhau đã sắp tới, cùng ở cạnh nhau phút cuối cùng!

Khi ánh mặt trời chiều chiếu lên mặt Diêu Tân Nhu, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, thì thào:

- Thiếu soái, hoàng hôn đẹp như vậy, anh nói thử xem khi hoàng hôn kết thúc cảnh sẽ như thế nào?

Sở Thiên nhìn bầu trời, nhẹ nhàng than thở:

- Hoàng hôn như máu, luôn xuất hiện một số người không nên xuất hiện!

Diêu Tân Nhu có phần sững sờ, mở mắt, cô nhìn từ xa xa phía mặt trời lặn có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đi tới, người phụ nữ này không nói gì, nhưng ánh mắt đã đảo qua người Sở Thiên và Diêu Tân Nhu.

Sau một hồi, người đó đi tới trước mặt Sở Thiên, khoảng cách còn năm bước thì dừng lại, bởi vì cô ta phát hiện mấy người Thiên Dưỡng Sinh cũng xuất hiện, thậm chí còn có cả súng ngắm chĩa vào đầu mình, chỉ cần cô ta di chuyển một chút sẽ bị tấn công vũ bão.

Sở Thiên ôm Diêu Tân Nhu vào trong ngực, miệng ngậm một cọng cỏ non, trong tay có thêm hai hòn đá nhỏ. Kể từ khi thấy người phụ nữ này hắn chưa từng thả lỏng, thản nhiên nói:

- Dương Phi Dương, nói cho tôi lý do, nếu không đêm nay cho dù tôi thả cô đi thì anh hem Soái quân cũng không tha cho cô!

Dương Phi Dương định tiến tới gần Sở Thiên, nhưng suy đi tính lại vẫn thôi, chỉ cười quyến rũ:

- Chẳng phải là Thiếu soái bị thương hay sao? Em tới thăm Thiếu soái, không ngờ lại phá hỏng tâm tình của Thiếu soái với người đẹp, hiện giờ Phi Dương đã yên tâm!

Sở Thiên lập tức cảnh giác hơn, việc mình bị thương ngoài mấy người Thiên Dưỡng Sinh căn bản không có ai biết, bởi vì sau khi mình lên xe tải mới ngất xỉu, tại sao Dương Phi Dương lại biết được chuyện này? Là suy đoán lung tung hay là có mật thám?

Tâm niệm chuyển động, Sở Thiên cười cười không đáp, hai viên đá trong tay di chuyển, bình tĩnh nói:

- Có phải là tới xem tôi chết hay chưa, để cho cô còn biết đường mà thay đổi sách lược đối phó hội Hắc Long? Yên tâm, tôi rất khỏe, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, không cần quá lo lắng.

Sở Thiên đương nhiên không thể để Dương Phi Dương biết tay trái của mình ít nhất không thể vận dụng tự nhiên trong vòng hai tháng, đối với người phụ nữ này bất cứ chuyện gì cũng cần giữ lại ba phần, ai mà biết cô ta có mục đích gì!

Dương Phi Dương bán tín bán nghi, ngồi xuống trước mặt Sở Thiên, nói:

- Anh nói thật sao? Tất cả hội Hắc Long đều đã biết việc anh đối chưởng với Liễu Xuyên Phong, Liễu Xuyên Phong còn cam đoan với Chu Triệu Sâm rằng anh bị nội thương rất nặng.

Lúc này Sở Thiên mới thôi lo lắng, hóa ra là do Liễu Xuyên Phong khẳng định, hắn còn tưởng có anh em Soái quân để lộ bí mật. Tuy nhiên điều này chứng tỏ Liễu Xuyên Phong vô cùng khó lường, không ngờ gã lại tin tưởng nội kình của mình như vậy. Hiện giờ Sở Thiên cũng không thể nói thẳng ra cho Dương Phi Dương.

Sở Thiên ý cười càng nồng:

- Một ngươi sống vẫn chưa đủ sao có thể chết?

Dương Phi Dương đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói:

- Xem ra Thiếu soái bị thương là thực!

Sở Thiên sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:

- Hả? Khẳng định như vậy sao?

Dương Phi Dương đứng lên, sát khí ẩn hiện, chỉ vào mấy người Thiên Dưỡng Sinh cách đó không xa, nói:

- Nếu Thiếu soái không bị thương, bên người cần gì có ai bảo hộ, thậm chí là còn có cả súng chĩa vào đầu em!

Dương Phi Dương vẫn tươi cười mê người, dáng người lồi lõm không khiến Sở Thiên xao xuyến nhưng trong lòng hắn không khỏi rung động. Hắn không biết hiện giờ Dương Phi Dương đang nghĩ gì nhưng hắn biết bất cứ lúc nào Dương Phi Dương cũng có thể giết mình.

Sở Thiên cảm nhận mùi bùn đất của hai cục đá trong tay, bình tĩnh nói:

- Cô muốn giết tôi?

Diêu Tân Nhu đang trong lòng Sở Thiên thân hình khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn không ngẩng lên.

Dương Phi Dương cười cười, tay phải vuốt vành tai, bờ môi đỏ mọng khẽ mở, hỏi ngược lại:

- Em muốn giết anh sao?

Sở Thiên không trả lời, giơ hai viên đá lên, nhìn về phía mặt trời.

Dương Phi Dương thấy trong tay Sở Thiên có hai viên đá, biết mình không có tiên cơ, sát khí lập tức biến mất, thở dài một tiếng:

- Nhân số hội Hắc Long ở thủ đô đã đạt tới ba nghìn người, trong đó không thiếu cao thủ, anh giết người phụ trách phân hội quả thực là đã giúp Chu Triệu Sâm.

Sở Thiên hiện giờ đã biết rõ dụng ý của Dương Phi Dương tới tìm mình, thần tình càng thêm bình tĩnh, nói:

- Cho nên cô tới đây dò xét tôi. Hội Hắc Long có mấy ngàn bang chúng, nếu như tôi bị nội thương vậy tỷ lệ lật đổ hội Hắc Long gần như bằng không, cho nên cô muốn giết tôi, như vậy sẽ không bị lộ ước định giữa tôi và cô, cô có thể tiếp tục ẩn náu trong hội Hắc Long.

Dương Phi Dương nhẹ nhàng vỗ tay khen:

- Thiếu soái quả nhiên thần nhân, tuy nhiên hiện giờ Thiếu soái thực sự không có việc gì sao?

Cô nàng này nói chuyện cẩn thận, quả nhiên gian xảo như cáo.

Đột nhiên, Dương Phi Dương nhẹ nhàng vảy tóc, một chiếc châm cài bắn về phía Sở Thiên, tốc độ cực nhanh, lực đạo rất mạnh.

Sở Thiên sớm có phòng bị trong lòng, hắn sớm biết khi đang cười nói thì Dương Phi Dương nhất định sẽ hạ độc thủ, cho nên chưa từng buông lỏng cảnh giác. Hắn nhìn chằm chằm vào trâm cài tóc, tay phải run lên, lập tức một cục đá bắn tới trâm cài, một cục bắn về phía bắp chân Dương Phi Dương.

"Đinh" một tiếng, cục đá và trâm cài tóc va chạm vào nhau, rơi xuống mặt đất.

Cục đá còn lại đã bay gần tới Dương Phi Dương, Dương Phi Dương khẽ giật mình, lui lại hai bước, lúc này cục đá mang theo kình đạo xoay tròn mới hiện ra.

Mấy người Thiên Dưỡng Sinh bước lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Phi Dương, chỉ cần Sở Thiên ra lệnh là lập tức công kích.

Dương Phi Dương vốn muốn thăm dò Sở Thiên có chịu nội thương hay không, hiện giờ thấy lực đạo của Sở Thiên vẫn mạnh mẽ tới vậy, trong lòng không khỏi tin lời Sở Thiên rằng hắn ta chỉ bị thương ngoài da, vì vậy mỉm cười nói:

- Phi Dương luôn tôn trọng thân thủ của Thiếu soái cho nên mỗi lần gặp mặt đều muốn tỉ thí với Thiếu soái một chút, Thiếu soái chớ vì vậy mà cảm thấy phiền lòng.

Sở Thiên vẻ mặt không chút biểu tình, tỏ vẻ chuyện này không hề có chút ý nghĩa, đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, hỏi:

- Liễu Xuyên Phong có nhược điểm gì? Hay là có thú vui gì?

Dương Phi Dương suy nghĩ cẩn thận một hồi, kiên quyết lắc đầu nói:

- Không biết!

Ngay cả người như Dương Phi Dương cũng không thể nhìn thấu nhược điểm của Liễu Xuyên Phong, từ đó có thể thấy thực lực đáng sợ của gã ta.

Sở Thiên phất tay, Dương Phi Dương khom người, tạo thế vạn phúc sau đó lui về phía sau.

Diêu Tân Nhu cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Dương Phi Dương rời khỏi dưới trời chiều, dịu dàng nói:

- Cô ta rất đẹp!

Sở Thiên thành thực gật đầu, cười nói:

- Nếu hai tay của cô ta đàng hoàng một chút, cô ta quả thực rất đẹp!

Chiều tà thu lại ánh hoàng hôn cuối cùng, trời dần dần sẩm tối, gió đêm vẫn mang theo tình cảm ấm áp.

Giữa đất trống ở doanh trại đã xuất hiện mấy đống lửa, không bao lâu sau chung quanh tràn ngập mùi thịt dê.

Ngọn lửa đỏ bừng, giống như sắc mặt, nghị lực, nhiệt huyết, hi vọng của những người ngồi quanh!

Khả Nhi đang dùng đao xẹt qua dê nướng nguyên con, giống như đang róc thịt trâu vậy, khi mọi người còn chưa nghe được tiếng dao thì từng khối thịt dê đã bị cắt xuống, bỏ vào khay lớn, đưa tới cho mọi người xung quanh, nước dãi sớm đã chảy dài.

Phương Tình vui vẻ góp vui, thấy Sở Thiên không có ý ngăn cản mình đùa dao, lập tức tiếp nhận đao trong tay Khả Nhi, dưới sự chỉ đạo của Khả Nhi, cắt ra mấy khối thịt dê đưa tới trước mặt Sở Thiên, trên mặt mong mỏi được Sở Thiên khen ngợi.

Sở Thiên cầm lấy một miếng thịt mỏng, còn chưa đưa vào miệng thì đột nhiên người bảo vệ cửa đột nhiên quát lớn:

- Ai? Dừng xe!

Cũng ngay lập tức lộ ra binh khí, chậm rãi tới gần xe tải, các anh em Soái quân gác ngầm cũng rút Liên nỗ ra.

Tại thời buổi rối ren này, tất cả mọi người đều cảnh giác, thần kinh căng thẳng, thấy cửa có dị thường, không tự chủ được nhìn lại.

Tốc độ xe tải chậm lại, lập tức phía sau nhảy xuống vài người, rút súng lục bắn về phía mấy anh em Soái quân, mấy người bị bất ngờ, không kịp đề phòng, bị bắn trúng, kêu thảm thiết vài tiếng, ngã xuống trong vũng máu.

Giải quyết xong thủ vệ ở cửa, xe tải đột nhiên tông đổ lan can, hung tợn đâm về phía doanh trại. Cùng lúc đó, mười mấy người trên xe đồng thời nhảy xuống, bao gồm cả lái xe, trong tay mỗi người đều cầm súng lục, bắn tứ tung, hai người trong số đó còn có cả súng tiểu liên.

Anh em gác ngầm bị tiếng súng khiến sửng sốt một chút, khi phản ứng lại thì đã thấy mấy anh em ngã xuống, lập tức tức giận, Liên nỗ từ bốn phương tám hướng bắn ra, trong chớp mắt tiêu diệt năm tên địch.

Mấy tên còn lại thấy có mai phục, vội vàng nằm xuống, cầm súng lục, vội nằm xuống, dùng súng lục, súng tiểu liên phản kích, bắn loạn về phía anh em Soái quân gác ngầm. Trong lúc nhất thời, tiếng súng, tiếng nỏ vang lên không dứt.

Lúc này xe tải không ai điều khiển đã đánh về phía doanh trại, chỉ một chút nữa thì sẽ đụng vào tường.Vừa tông, lập tức tiếng ầm ầm nổ vang, hiển nhiên trên xe có chứa thuốc nổ, hơn nữa đối phương cũng đã ôm quyết tâm liều chết, không cho mình đường lui chạy trốn. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Mấy người Sở Thiên cũng phản ứng rất nhanh, tiếng súng vừa vang lên lập tức đã nằm xuống, Thiên Dưỡng Sinh và Cô kiếm thân ảnh tiến vào chỗ tối, chờ đợi thời cơ phản kích. Sở Thiên thấy hỏa lực của địch, biết nếu không phải tăng cường trạm gác ngầm thì e rằng hiện giờ nhóm mình cũng đã mất mạng. Dù như vậy, hai mươi mấy anh em đó cũng không chống trụ được bao lâu, đợi sau khi đối phương giải quyết xong trạm gác ngầm, chúng sẽ tiến vào vùng đất trống trải, vung tay tàn sát thành viên tổ Tinh Nguyệt.

Sở Thiên hét lớn một tiếng:

- Mau, tất cả giải tán, lui lại cho tôi, Phương Tình, mau dẫn thành viên tổ Tinh Nguyệt rời khỏi, mau!

Lúc này Phương Tình tuy lo lắng cho thương thế của Sở Thiên, nhưng vẫn nghe lệnh. Dù sao sống chết trước mặt, bất kể hành động gì đều cần chịu trách nhiệm với tính mạng những anh em ở đây, vì vậy vẫy nhẹ tay ngọc, nói:

- Rút lui!

Mấy chục thành viên tổ Tinh Nguyệt lập tức đứng lên, nhanh chóng đi theo Phương Tình, rút lui.

Phương Tình vừa mới rút lui lập tức có tiếng súng bắn về phía này, áp chế khiến mọi người khó mà ngẩng đầu. Khả Nhi nhìn mấy lần, cắn môi, nhẹ nhàng đứng dậy, chạy về phía doanh trại đang cháy. Tuy động tác rất nhỏ nhưng cũng bị kẻ địch phát hiện, giơ súng bắn, may mà Khả Nhi phản ứng nhanh nhẹn, trước khi tiếng súng vang lên đã kịp tiến vào doanh trại đang cháy.

Sở Thiên thấy vậy, từ từ xê dịch ra chỗ tối, chờ thời cơ hành động.

Không bao lâu sau, cuộc chiến ở cửa đã kết thúc, liên nỗ tuy rằng lợi hại nhưng bị súng tiểu liên áp chế, gần như chỉ có thể thò đầu phóng tên, lập tức đã bị trúng đạn. Cho nên hơn hai mươi anh em rất nhanh ngã xuống, dù như vậy thì mười mấy tên địch cũng chỉ còn năm người, súng tiểu liên cũng vài lần đổi chủ.

Năm tên địch đứng dậy, dùng súng bắn phá bốn phía, thấy không có ai cũng liền ngừng lại, không tự chủ sững sờ, ba tên trong số đó tản ra điều tra xung quanh, không ai đi tới đống lửa trại bập bùng giữa mảnh đất trống để kiểm tra cả.

Một tên địch cầm súng lục đá tung cửa một doanh trại, không nói câu gì đã nổ vài phát súng, thấy không chút phải ứng mới an tâm, đi tới kiểm tra xem bên trong có ai trốn hay không. Bỗng hắn cảm giác thấy cửa phòng từ từ đóng lại, theo bản năng quay đầu thì một đao bổ tới, đầu lâu bay lên.

Một tên khác nghênh ngang mở cửa, thấy trên bàn có rượu, không ngăn nổi, tiến tới cầm uống vài ngụm giải khát, dù sao vừa rồi gã chiến đấu cũng không phải không tốn tinh lực, thể lực, một tiếng nói đột nhiên truyền tới:

- Ngon chứ?

Gã không kịp phản ứng, cười trả lời:

- Rượu ngon!

Lập tức sắc mặt trắng bệch, cầm súng quay lại, nhưng đã quá muộn, đầu đã rơi xuống.

Tên cuối cùng chết không đau đớn như vậy, vừa tiến vào doanh trại thì bộp một tiếng, đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn ngã xuống mặt đất, súng tiểu liên cũng rơi xuống theo.

Mà lúc này, ngoài doanh trại, gió đêm thổi nhẹ, mùi thịt dê và mùi máu tươi tràn ngập trong không trung.

Một tên đại hán đầu trọc cầm súng tiểu liên dường như chưa đã nghiền, nói:

- Chẳng phải là quân doanh sao? Sao ít người như vậy? Nhìn doanh trại này thì xem ra ít nhất cũng phải có mấy trăm người chứ! Ông mày còn chưa giết đủ, con bà nó, mấy người ở khu đất trống đâu rồi?

- Thừa dịp chúng ta giao chiến sớm đã trốn rồi.

Một nữ tử cường tráng đứng cạnh cầm súng lục liên thanh, miệt thị:

- Lão trọc, không có ai chẳng phải tốt sao? Chúng ta đỡ phải chôn cùng số này? Đêm nay đã giết hơn hai mươi mấy binh lính, cũng đã có thể làm chấn động Thiên triều, chúng ta cũng có thể ăn nói với Hướng lão đại.

Lão trọc cầm súng chỉ vào xác mấy anh em Soái quân, bắn thêm vài cái, miệng mắng:

- Con bà nó, cũng đều do đám chó chết này!

Sau đó xoa đầu trọc, cười ngượng vài câu:

- Quả thực đúng vậy, chính phủ Thiên triều sao ngờ tới bọn ta dám tấn công quân doanh của họ, còn giết không ít binh lính, báo chí ngày mai nhất định sẽ rất phấn khích!

- Đúng vậy! Báo chí sẽ rất phấn khích!

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, giọng nói này giống như truyền từ địa ngục tới, khiến cho ai cũng run lên.

Lão trọc và nữ tử sắc mặt khẽ biến, cầm súng chỉ về phía giọng nói phát ra, quát:

- Ai? Đi ra?

Sở Thiên chậm rãi đứng lên, trên mặt vì tức giận mà lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.

- Hóa ra vẫn còn một tên binh lính yếu ớt trốn thoát!

Nữ tử nhìn thân hình đơn bạc của Sở Thiên, miệt thị:

- Tiểu tử, mày còn dám quát bọn tao, lá gan không nhỏ nha, có phải đã chán sống rồi không?

Đầu trọc cười rộ lên, ném súng tiểu liên cho nữ tử, nói:

- Ai cũng bảo binh lính Thiên triều có thể đánh nhau, hôm nay ta muốn xem mày giỏi hay tao lợi hại!

Nữ tử khẽ nhíu mày, chặn:

- Lão trọc, chớ đùa, nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, chúng ta mau chóng rút lui, chính phủ Thiên triều sẽ rất nhanh phái binh lính tới, đến lúc đó bọn ta trốn cũng không thoát.

Lão trọc đi về phía Sở Thiên, đáp:

- Yên tâm, trước khi chúng kịp điều tra thì ta đã thu thập xong tên lính quèn này, bằng không đêm nay không đã nghiền.

Sở Thiên lạnh lùng nhìn lão trọc và quả đấm của đối phương đánh tới mặt mình, thân hình di động, tránh nắm tay lớn như nồi đất, tay phải xảo quyệt đánh vào nách đối phương. Lão trọc giật mình, không ngờ người lính này khó chơi tới vậy, vì thể dùng toàn bộ lực đạo, nhảy lên không trung, từ cao đánh xuống.

Sở Thiên cười cười khinh thường, quay người dùng tay phải chống đỡ, đùi phải đạp một cái, đánh trúng đùi lão trọc, lực lượng rất lớn khiến gã không chỉ đình chỉ thế công, hơn nữa còn lui về sau mấy bước.

- Con bà nó, sao có thể vậy.

Lão trọc thấy Sở Thiên có thể đánh lui mình, thẹn quá hóa giận:

- Hôm nay không xử lí được tiểu tử nhà ngươi, ông nội sẽ tìm một khối đậu hũ đập đầu đến chết!

Nữ tử vẻ mặt càng âm trầm hơn, cô ta cảm thấy có gì khác lạ, nhưng lại không nói thành lời.

Lão trọc bổ nhào tới, tay phải tấn công Sở Thiên. Sở Thiên rất tức giận, vì tiết hận lên xác chết của đối phương cho nên không hề lưu tình chút nào, không chút né tránh, chỉ liều mạng xông tới, tay phải đánh trúng nắm đấm lão trọc, khiến lão trọc yếu ớt vô lực, sau đó khuỷu tay lập tức đánh vào hạ bộ đối phương, thuận thế đánh ra trọng quyền.

Rầm một tiếng, lão trọc lui lại bốn năm bước, miệng phun máu tươi.

- Mẹ kiếp, ông đập chết mày!

Lão đầu trọc thẹn quá hóa giận, đoạt súng trong tay nữ tử, chỉ về phía Sở Thiên.

Nữ tử kia cuối cùng cũng phát hiện điều gì bất thương, đó chính là xung quanh quá yên tĩnh.

Đoàng đoàng, hai viên đạn bắn chính xác vào cổ tay nữ tử và lão trọc, súng trong tay bọn họ đều rơi xuống, cổ tay chảy máu ròng ròng.

Lão trọc và nữ tử không phải người ngu, kinh nghiệm lâu năm nói cho họ biết đối phương có một cao thủ bắn súng đang tập kích, mình đã nằm trong phạm vi bắn súng của họ, cũng không dám lộn xộn, ánh mắt nhìn bốn phía, chờ đợi ba tên đồng bọn kia có hành động.

Sở Thiên đương nhiên biết mấy tên kia đi vào doanh trại tuyệt không còn đường sống, vì vậy làm thủ hiệu, lạnh lùng nói:

- Đừng nghĩ tới việc đồng bọn tới cứu, bọn chúng e là còn chết sớm hơn các ngươi.

Sở Thiên vừa dứt lời, ba cái đầu ném trước mặt bọn chúng, rõ ràng chính là đồng bọn chúng. Thiên Dưỡng Sinh và Cô kiếm từ từ đi ra, bước đi tuy rằng thong dong nhưng có lực, hơn nữa rất nguy hiểm.

Nữ tử nắm lấy cổ tay đau nhức, quát:

- Bọn họ chết khi nào?

Sở Thiên không trả lời, ánh mắt đảo qua thi thể anh em Soái quân trên mặt đất, đau đơn và tức giận dâng lên, bình tĩnh nói:

- Lão trọc, bọn mày tấn công binh doanh tao hiểu, bọn máy đánh chết anh em của tao, điều này tao hiểu, nhưng mày dám làm nhục xác bọn họ, vậy chính là bất kính. Ai giết anh em của tao, tao ắt sẽ bắt thằng đó sống không bằng chết!

Lão trọc cũng là hạng người mạnh mẽ, tiến tới nửa bước, quát:

- Có giỏi thì mày giết tao đi, chớ có lảm nhảm nhiều như vậy!

Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Được, tao thành toàn cho mày!

Sau đó quát:

- Cắt tứ chi của nó!

Thiên Dưỡng Sinh tiến lên, ánh đao lóe lên, đầu trọc ngã xuống, hai tay, hai chân đều bị chém đứt, cho dù hung hãn hơn nữa gã cũng không nhịn được, kêu lên, rên thảm thiết, chẳng khác nào mổ heo.

Lúc này, nhóm người Phương Tình quay lại, vài thành viên tổ Tinh Nguyệt nhặt súng tiểu liên, súng lục, cảnh giới xung quanh. Một số người bắt đầu xử lý thân thể, còn vài người vây quanh nữ tử kia, trên mặt hiện vẻ tức giận.

Sở Thiên nhìn đầu trọc, bình tĩnh nói:

- Chớ để nó chết, nó còn có ích!

Sau đó nhìn nữ tử kia, thản nhiên nói:

- Muốn sống sao?

Vài người trong tổ Tinh Nguyệt lập tức tới kéo lão trọc đi cầm máu.

Nữ tử ánh mắt oán độc nhìn Sở Thiên, không nói gì, chỉ dùng động tác cực nhanh rút dao găm trên người, đâm về phía bản thân. Nào ngờ, dao găm không đâm được, chỉ cảm thấy toàn thân đau đau, Cô Kiếm không chút khách khí bóp lấy cổ tay cô ta.

- Bọn mày đều là người điên!

Nữ tử thấy chạy trốn vô vọng, muốn chết cũng không xong, buồn bã cười:

- Chúng tao vốn không định trở về, bọn mày có bản lĩnh thì lập tức giết tao đi!

Lúc này, Phương tình đi tới bên người Sở Thiên, không kìm được hỏi:

- Chúng đều là người của hội Hắc Long?

Nữ tử nhìn về sở Thiên, hiển nhiên là bị ba chữ hội Hắc Long kích thích.

Sở Thiên khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Anh thật hi vọng chúng là người của hội Hắc Long.

Ngay lập tức hắn nhìn nữ tử kia, lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc, bọn chúng là người của tổ chức Đột Đột, một nhóm phần tử khủng bố mà thôi!

Trong lòng Sở Thiên đương nhiên hi vọng chúng là người của hội Hắc Long, nếu như vậy Chu Triệu Sâm không cần mình ra tay cũng sẽ bị chính phủ Thiên triều ra tay tiêu diệt, dám cầm súng ống tấn công binh doanh, bắn chết hai mươi mấy người, việc này cho dù ở triều đại, quốc gia nào đều bị gán vào tội phản loạn, kết quả duy nhất là bị trấn áp, tiêu diệt, mất đầu.

Nữ tử hoảng sợ, không tự chủ hỏi:

- Sao mày biết?

Sở Thiên nhìn nữ tử kia, tối nay bọn chúng tập kích quân doanh nhất định là có người cung cấp tình báo, nếu không cách đây hơn mười dặm về phía ngoại ô còn có một doanh trại huấn luyện sĩ quan, bọn họ sao có thể buông tha cho cá lớn mà tới giết cá nhỏ được.

Vì thể, Sở Thiên quyết định lừa dối, thản nhiên nói:

- Bọn tao đã sớm biết, hơn nữa cũng sớm có chuẩn bị. Nếu không phải cấp trên cảm thấy tình báo không đáng tin, dù sao cách đây hơn mười dặm còn có một doanh trại huấn luyện sĩ quan, bọn mày không tập kích nơi đó mà chọn nơi này, đêm nay bọn mày căn bản không kịp tiến vào đã chết ở cửa lớn rồi.

Nữ tử cảm thấy choáng váng, sửng sốt một chút rồi hỏi:

- Cách hơn mười dặm còn có doanh trại huấn luyện sĩ quan.

Sở Thiên cười lớn, bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, đó là doanh trại huấn luyện cán bộ cấp đoàn, bọn mày giết một còn có giá trị hơn mười người ở đây, đáng tiếc bọn mày đã bỏ lỡ cơ hội đó, hơn nữa cũng không còn cơ hội khác.

Nữ tử bị Sở Thiên nhắc nhở, trên mặt hiện lên vài phần đau khổ cùng tiếc nuối.

Sở Thiên thừa dịp nói, chuyển chủ đề, cười xấu xa:

- Bọn mày không biết là mấy trăm người doanh trại này không còn mấy ai sao? Cũng đều do mật thám của hội Hắc Long nói cho bọn tao biết đêm nay sẽ có người tập kích, cho nên bọn tao mới tản binh lính đi, còn thiết lập cả mai phục.

- Mật thám của hội Hắc Long?

Nữ tử sửng sốt, không tự chủ hỏi:

- Tình báo của bọn mày tới từ hội Hắc Long?

Sở Thiên cười đầy thâm ý, thấp giọng nói:

- Bọn tao và chúng mày đều có chung mật thám, gã còn thu của bọn tao năm triệu!

Nữ tử kia cũng không phải người ngu, nhìn thi thể xung quanh, không khỏi cười nói:

- Nếu quả thực gã thu năm triệu, sao mày còn để nhiều người chết vậy? Chẳng phải là sẽ lãng phí tiền mua tin tình báo sao?!!

Sở Thiên cười lớn, lắc đầu nói:

- Thiên triều nhiều người, không quan tâm tới vài người như vậy, nếu không chết vài người, nhỡ đâu bọn mày chạy ra ngoài, thân phận của hgã bị bại lộ thì sao? Cuối cùng cũng không chiếm được tín nhiệm, thậm chí sẽ bị bọn mày giết chết, vì bảo vệ một người có giá trị, vài người này có là gì?

Lập tức hắn chỉ về phía thủ đô:

- Chẳng phải bọn mày vì Maria mà hi sinh không ít người sao? Thậm chí hành động đêm nay quá nửa là vì cô ta!

Sở Thiên biết tầm quan trọng của Maria đối với tổ chức Đột Đột, cho nên tùy tiện phán đoán hành động này hẳn là có liên quan tới cô ta.

Tiếng kêu thảm thiết của lão trọc vang lên.

Quả nhiên, nữ tử không khỏi đau đớn từ tận đáy lòng, không tự chủ oán hận mắng:

- Cửu thúc chết tiệt!