Đô Thị Thiếu Soái

Chương 395: Đến biên giới:11




Côn Minh - Vân Nam!

Bốn mùa như mùa xuân! Phong cảnh như tranh vẽ!

Sở Thiên vừa xuống máy bay đã thích ngay khí hậu và cảnh sắc của thành phố này!

Không có cái giá rét của phương bắc, cũng không có cái ẩm ướt của phương nam.

Khí hậu của Côn Minh là khí hậu ôn hòa làm cả người đều cảm thấy dễ chịu.

Lần này đến Vân Nam, Sở Thiên dẫn theo bốn người: Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh, Khả Nhi và Dương Phi Dương.

Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đều xuất thân từ bộ đội biên phòng, đối với những nguy hiểm của rừng nhiệt đới có sự nhạy cảm trời sinh, mà Khả Nhi có kỹ thuật bắn súng như thần, ở trong rừng gần biên giới - nơi vũ khí nóng đang hoành hành sẽ phát huy tác dụng. Mà với Dương Phi Dương thì thủy chung vẫn cứ cảm thấy nên mang theo cô ấy bên cạnh, huống chi Vân Nam là thuộc về phạm vi thế lực của Đường gia, có cô ta có thể giảm bớt chút ít phiền toái!

Sở Thiên sau khi hít sâu mấy hơi không khí mới mẻ, nhìn cảnh sắc mỹ lệ xung quanh liền nhẹ nhàng thở dài, sau đó lấy địa chỉ của Oánh Tử Tử đưa cho Phong Vô Tình, chậm chạp nói:
- Vô Tình, có biết chỗ này không, đêm nay có đến được tới nơi không?

 

Theo đúng như ý của Sở Thiên, sau khi đến Vân Nam, ngựa không dừng vó trực tiếp đi tìm Oánh Tử Tử, miễn cho xảy ra chuyện gì. Tìm được Oánh Tử Tử sau đó mới nghĩ cách tìm kiếm hành tung của Nặc Đính, rồi mới giết lão!

Phong Vô Tình rất thông thuộc đường đi, nhìn qua địa chỉ trong tay Sở Thiên, rồi nở nụ cười khổ, sau đó mới mở miệng nói:
- Thiếu soái, trước tiên đến khách sạn nghỉ một đêm, sáng mai lại đến thị trấn Lục Thanh, sau đó sẽ nghĩ cách đến trại Cáp Nhĩ tìm người đi!

Sở Thiên có chút ngạc nhiên, không ngăn được hỏi:
- Từ Côn Minh đến trại Cáp Nhĩ rất xa sao?

Phong Vô Tình khẽ thở dài, chỉ về phía mặt trời sắp lặn nói:
- Không xa, ba tiếng đồng hồ có thể đến thị trấn Lục Thanh, sau đó lại mất ba tiếng nữa là có thể đến trại Cáp Nhĩ. Nhưng phải biết rằng, sau khi ra khỏi thị trấn Lục Thanh, sẽ là khu vực không ai quản lý rồi, mặc dù đường chính là đường cái nhưng xung quanh đều là mấy trăm km thảo nguyên!

Trong lòng Sở Thiên khẽ động, chờ Phong Vô Tình nói xong!

 

Phong Vô Tình dừng lại một chút, sau đó lại mở miệng nói:
- Mấy trăm km thảo nguyên này, người ta gọi là “hoang nguyên”(thảo nguyên hoang vu), ngư long hỗn tạp, có không ít tiểu đội ma túy, cũng có không ít tội phạm cướp của giết người, còn có hơn mười thôn trại, mọi người trong thôn trại đều rất bưu hãn, rất nhiều người dựa vào việc buôn bán thuốc phiện, có tiền có súng, không có quân đội làm hậu thuẫn, ngay cả cảnh sát cũng không thể tiến vào thôn để tiêu diệt!

Dương Phi Dương gật đầu phụ họa nói:
-Sự thật đúng là như vậy, Đường gia tiền nhiều thế lực lớn, mà vẫn không cách nào xử lý được những người này!

Phong Vô Tình cười khẽ, bổ sung thêm, nói:
- Những người này họ sống chung với nhau, nhiều lúc sống yên ổn, nhưng đối mặt với những người lạ thì rất cảnh giác và hung ác, còn rất đoàn kết, bởi vì họ có lợi ích đã thống nhất với nhau, cảnh sát đã từng thiết lập trạm kiểm soát trên đường quốc lộ để kiểm tra thuốc phiện, chưa được nửa giờ, hơn chục cảnh sát bị gần trăm người dân kết hợp với người buôn bán ma túy bắn chết.

Sở Thiên nhớ tới lời của Chu Long Kiếm, không khác với lời của Phong Vô Tình mấy, xem ra đúng là đã xảy ra sự việc dân chúng bắn chết cảnh sát.

- Sau đó nhà nước tức giận, muốn bộ đội biên phòng cử ra hai tiểu đoàn để tiêu diệt toàn bộ những người này, chiến đấu kịch liệt hai ngày mới tiêu diệt được hai thôn trại này, tôi đã tham gia trận chiến này, lúc đi thu chiến lợi phẩm, dưới tầng hầm của dân chúng bình thường tất cả đều là rượu nổi tiếng, còn có rất nhiều tiền mặt và súng ống đạn dược. Những súng ống đạn dược đó còn hiện đại hơn của bộ đội. Sau khi diệt trừ hai thôn trại, toàn bộ thảo nguyên mới tạm thời được yên tĩnh.

 

Phong Vô Tình hít sâu một hơi, cuối cùng đem lời định nói, nói ra hết:
- Tuy yên tĩnh, nhưng toàn bộ nguy hiểm cũng không tiêu diệt được toàn bộ, buổi tối là thời điểm của tội ác. Cho nên tôi đề nghị, ban ngày hãy đi qua đó sẽ an toàn hơn nhiều!

Sở Thiên gật đầu, hiểu được ý của anh ta, chính là bây giờ ban đêm đi tìm người, khi đi qua thảo nguyên này, thì mức độ nguy hiểm cực kỳ lớn, rất có thể đi đến nửa đường đã bị bắn chết rồi!

Sau khi suy nghĩ, khóe môi Sở Thiên nhếch lên ý cười, đành chịu nói:
- Nếu như vậy thì chúng ta tìm khách sạn nghỉ trước, sau đó tìm người hỏi thăm rõ ràng tình hình gần đây ở “Hoang Nguyên”, rồi sẽ nghĩ biện pháp sau vậy!

Sở Thiên cũng không lo Nặc Đính sẽ tìm được Oánh Tử Tử, dù sao mật mã giao dịch là ở trong lòng mình, cho dù sổ tiết kiệm đặc chế cùng với cái chìa khóa mật mã trong tay Oánh Tử Tử bị lấy đi, hắn cũng không chiếm được chỗ tiền đó, huống chi Nặc Đính chắc không đoán ra đồ vật là ở trong tay Oánh Tử Tử!

Nắng chiều tuy sắp tắt, nhưng ánh hào quang vẫn làm mê hoặc lòng người như cũ!

 

Bọn Sở Thiên bắt hai chiếc taxi đi vào trong nội thành!

Sau khi trải qua hai tiếng xóc nảy, tài xế xe taxi thả bọn họ ở cửa công viên Vân Hải, còn tốt bụng bảo bọn họ vượt qua con đường trước mặt, thì có thể tìm được khách sạn tốt nhất ở nội thành, khách sạn Lệ Tinh.

Sở Thiên có chút kinh ngạc. ngẩng đầu hỏi thăm lái xe:
- Đại ca, tại sao anh không trực tiếp đưa chúng tôi đến thẳng cửa khách sạn?

Lái xe cười hiền hậu, rất có lòng nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu không biết nơi này là đường một chiều, nếu như tôi đưa các cậu tới khách sạn thì sẽ phải đi vòng hơn nửa vòng, lúc đó tiền xe sẽ tốn thêm hơn mười đồng nữa, mà từ đây đi bộ đến đó cũng chưa đến năm phút đồng hồ, mọi người đi ra bên ngoài đều không dễ dàng gì, có thể tiết kiệm hộ các cậu một chút thì tiết kiệm!

Sở Thiên không quan tâm đến hơn mười đồng tiền xe đó, nhưng nghe lái xe nói vậy hắn thấy thật ấm áp. Đầu năm nay những người tốt như vậy không nhiều, có một số lái xe bụng dạ xấu khi chở bạn hận không thể cho xe chạy cả vòng thành phố mới dừng lại, vì vậy Sở Thiên cười cười, trả tiền xe cho người lái xe tốt bụng rồi dẫn bọn Dương Phi Dương xuống xe.

Nhưng tâm tình vui vẻ này rất nhanh đã bị phá hỏng hầu như không còn!

Cách bọn Sở Thiên hơn mười mét bên ngoài, có hai sinh viên nữ rất xinh đẹp đang ôm cái hòm, phía trước hòm viết “Bán hàng từ thiện quyên tiền” trong miệng không ngừng hô:
- Một phương gặp nạn, tám phương trợ giúp, hãy vì Tây Bắc đang hạn hán, mọi người tận tâm tận lực giúp đỡ!

Hai sinh viên nữ còn khoác một cái bao, trong bao có hơn mười tờ báo!

Cách đó không xa, cũng có mấy sinh viên quyên tiền tương tự như vậy, xem ra đều là đến cùng một trường!

Tuy hai nữ sinh viên không ngừng diễn thuyết với những người đi đường, nhưng người dừng lại để quyên tiền rất ít, rất nhiều người thoái thác hoặc trốn tránh, vẻ mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, cũng không để ý đến hai nữ sinh khiến hai nữ sinh có cảm giác bất lực không biết làm thế nào!

Sở Thiên biết mấy ngày này ở Tây Bắc khô hạn, mấy nghìn mấy vạn người bị cháy nhà, nghiêm trọng hơn là có nơi nước còn quý hơn dầu, Phàm Gian cũng đã nhân cơ hội này lấy danh nghĩa xí nghiệp Hồng Phát quyên góp mấy trăm vạn, mỹ kỳ danh viết thì gọi là làm cho hình tượng chói sáng, tuy Sở Thiên không quan tâm tới việc xây dựng hình tượng chói sáng, nhưng nghĩ đến có thể làm một chút việc cho những người gặp nạn, cũng để tùy ý Phàm Gian!

Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, không thể để cho những sinh viên nhiệt huyết này nhìn thấu xã hội, ít nhất cũng để lại cho họ chút hi vọng đối với xã hội

Huống chi vừa rồi ý tốt của tài xế taxi đã làm cho mình cảm động, vì vậy đưa tay vơ vét hết toàn bộ số tiền mặt hiện có của bọn Phong Vô Tình, cầm trong tay số tiền đó đi về phía chỗ quyên tiền.

Bọn Sở Thiên vừa đi vài bước, sáu tên lưu manh đã xuất hiện trước bọn họ, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn kĩ hai sinh viên nữ, ánh mắt nam nhân cực kì thô tục và bỉ ổi, với bọn chúng mà nói, đừng nói hai nữ sinh này lớn lên còn có vài phần tư sắc, chỉ “nữ sinh đại học” bốn từ này là đủ khiến cho bọn chúng nuốt nước miếng!

Hai nữ sinh viên mặc dù biết những người này không phải là người tốt gì, nhưng không tin bọn họ dám làm điều gì xằng bậy ngay trên đường phố, vì vậy nữ sinh cao lớn bên trái tiến lên trước hai bước, mang theo bộ dáng tươi cười lễ phép, nói:
- Các vị là người hảo tâm, hãy tận một phần tâm sức đi, để tôi đem tình yêu thương của bạn biến thành nguồn nước dồi dào, chảy về phía đất đai nứt nẻ!

Một tên lưu manh đầu nhuộm đỏ nhìn kỹ nàng, không ngăn được cười rộ lên:
- Anh Tiểu Lang, anh nhìn xem dáng người của cô nàng này, nở nang, cao ngất, nếu thay váy ngắn mang tất chân đen mặc với nội y sexy đảm bảo khiến cho người khác chảy máu mũi a.

Tên cầm đầu hiển nhiên là anh Tiểu Lang, con mắt cũng cực kỳ mê đắm, nói:
- Cô ta vừa nói đến “nứt nẻ”, anh là trứng-đau rồi!

 

Tiểu Lang vừa dứt lời, nữ sinh viên cao lớn liền chìa tay phải ra, tát một cái rất mạnh vào đúng má trái của Tiểu Lang.

“Ba” một tiếng, không chỉ có bạn gái đi cùng sợ ngây người, mà bọn người của Tiểu Lang cũng sợ ngây người, cũng làm cho Sở Thiên giật mình vì khí thế rắn rỏi của cô gái này.

Không ai có thể nghĩ đến nữ sinh viên cao lớn lại hung hãn như vậy, tất cả mọi người đều trở nên im ắng. Sau một lát trầm mặc, Tiểu Lang mới kịp phản ứng, bưng lấy má trái đau rát, quát:
- Khốn kiếp, tiểu nha đầu cư nhiên dám tát lão tử, đêm nay lão tử không làm cho ngươi chết trên giường thì sẽ trở về “Hoang Nguyên” chăn ngựa!

Bọn Sở Thiên đều ghé mắt nhìn, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, tên Tiểu Lang này chẳng lẽ cũng là người của “Hoang Nguyên”?

Nữ sinh viên cao lớn lại không hề sợ hãi chút nào, quật cường nhìn Tiểu Lang ca, lại bất ngờ tát vào mặt gã cái nữa!

“Ba” một tiếng, mọi người lại trở nên im ắng!

Tiểu Lang vuốt má trái nóng rát, rống giận:
- Lên, lên cho tao, trói hai đứa nữ sinh này lại, đưa đến Hoang Nguyên!

 

Vốn dĩ tên Tiểu Lang cũng không dám bắt cóc hai nữ sinh giữa ban ngày ban mặt, nhưng bị cô ta cho hai cái bạt tai, trên đường nhiều người người như vậy, vì cái gọi là mặt mũi giang hồ, vì để không bị người ta nhạo bang, cho nên thẹn quá hóa giận, quyết định hung ác đến cùng!

Năm tên lưu manh còn lại lập tức như hổ báo nhào về phía các cô, hai nữ sinh viên đều là người tay trói gà không chặt, vừa rồi ngay cả đánh Tiểu Lang hai cái bạt tai cũng chỉ là ra tay khi người ta không đề phòng, cho nên không làm sao chống cự được, hai nữ sinh viên đã bị trói chặt hai tay không thể động đậy được.

Nữ sinh cao lớn phẫn nộ hô to:
- Cứu mạng a!

Những bạn học nữ cách đó không xa, nhìn thấy phát sinh sự cố, vội vàng chạy tới giải vây, Tiểu Lang nhìn xung quanh vài lần với ánh mắt coi thường, từ sau lưng lấy ra một con dao nhỏ sắc bén, hung dữ nói:
- Muốn xen vào chuyện của người khác, trước tiên hãy hỏi trong lòng mình có sợ con dao này hay không đã!

Bảy, tám sinh viên nhìn mũi rao nhọn hoắt, cảm giác được mấy phần sát khí, không tự giác mà lui về phía sau mấy bước, nhưng cũng không có cớ gì nhìn những tên lưu manh này hại bạn mình, vì thế nhao nhao lấy điện thoại ra báo cảnh sát!

Tiểu Lang khinh thường hừ vài tiếng, khinh miệt nói:
- Một đám thư sinh vô dụng, nhanh báo cảnh sát đi, lão cũng đã lâu lắm rồi không gặp cảnh sát, nhớ rõ sau khi cảnh sát đến bảo bọn hắn đến Hoang Nguyên mà tìm người!

Lời nói này, Tiểu Lang nói với mười phần sức mạnh, các sinh viên nhìn sắc mắt âm thần bất định của hắn mà cảm thấy sợ hãi, Tiểu Lang phất tay nói:
- Đem hai đứa con gái này về Hoang Nguyên, nói không chừng đại ca sẽ thích đấy!

Bọn Tiểu Lang đích thực là người ở Hoang Nguyên, nhưng thuộc về loại người ở tuyến đầu chuyên chạy việc, lần này khó khăn lắm mới được lão đại khen ngợi, phái bọn chúng đến Côn Minh để giao hàng, bây giờ đã xong việc, lại lấy cớ bắt được hai nữ sinh viên xinh đẹp, nói không chừng lúc về sẽ làm cho lão đại cao hứng, lại thăng chức cho mình cũng nên.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Tiểu Lang cực kỳ vui vẻ, đang nghênh ngang đi về phía cuối đường, bỗng nhiên ánh mắt của gã sáng rực lên!

Wow, thế giới này vẫn còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy!

Gã hoàn toàn không biết, đó chính là ác mộng của mình!