Đô Thị Thiếu Soái

Chương 71: Tranh luận kịch liệt




Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một đạo trưởng ăn mặc theo kiểu Đông Doanh đang từ từ đi vào quán ăn chay Bồ Đề Duyên. Trong nội tâm mọi người đều kinh ngạc. Cảm giác đạo trưởng Đông Doanh này tới để đập quán đây. Trong nội tâm bị quấy rầy mang theo vài phần phẫn nộ, cũng có vài phần tò mò muốn xem náo nhiệt, chờ mong cuộc chạm chán nảy lửa giữa hai nhà Phật - Đạo. Đương nhiên là trong nội tâm của mọi người đều cho rằng, đạo trưởng Đông Doanh này chắc chắn không thể thắng được đại sư Không Kiến.
Bác Ba giật mình. Quả nhiên là hắn!
Trên mặt đại sư Không Kiến vẫn hiện lên nụ cười nhàn nhạt như cũ, không kinh sợ, chậm rãi nhìn vị khách không mời mà đến này. Ông chủ quán chay Bồ Đề Duyên lộ ra vài phần lo lắng. Dù sao đây cũng là địa bàn của mình, nếu như không cho đạo trưởng Đông Doanh này và đại sư Không Kiến tranh luận, vậy thì lời nói của mình vừa rồi là nói dối, sau này sẽ bị thực khách chê cười. Nếu như bọn họ tranh luận kịch liệt mà đại sư Không Kiến thua, không chỉ đánh mất mặt mũi của Thiên Pháp tự, mà còn đánh mất thể diện quốc gia. Sợ rằng Thiên Pháp tự giận dữ, về sau sẽ không bao giờ phái người định kì tới quán ăn của mình giảng thiền. Chính mình lại chịu áp lực cả trong lẫn ngoài, không chỉ gặp khó khăn vì tổn thất kinh tế, thậm chí còn có thể bị các ban ngành hữu quan thanh tra.
Đại sư Không Kiến cũng thấy khó xử. Trước mặt nhiều công chúng như vậy, thắng thì không có gì để nói, nếu thua thì phiền toái lớn rồi. Xã hội bây giờ rất dễ dàng thổi phồng sự việc. Nêu như mình thắng, mọi người sẽ đẩy Thiên Pháp tự lên một tầng cao mới. Nếu thua, mọi người sẽ giận lây, cho là Thiên Pháp tự không có năng lực. Thậm chí còn có tâm lý dân tộc. Thanh danh của Thiên Pháp tự có khả năng rơi xuống ngàn trượng, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới hương khói của chùa. Nhưng đạo trưởng Đông Doanh lại công khai khiêu khích, nếu như tránh mà không phản kích, không chỉ mình mất mặt, mà còn làm cho Thiên Pháp tự mất mặt, và khiến mọi người ở đây thất vọng. Trên dưới trái phải, đều vô cùng khó xử.
Đại sư Không Kiến thầm nghĩ, mình dùng chính đạo lập nghiệp, làm sao đạo trưởng Đông Doanh có thể làm khó đây? Lập tức ông lại nghĩ. Vạn nhất vẫn làm khó? Bản thân mình không sao cả, nhưng địa vị của Thiên Pháp tự không thể mất? Đại sư Không Kiến bỗng nhiên cảm thấy dường như mình đã thua, trong nội tâm không có cách nào bình tĩnh lại.
Cách đó không xa, Sở Thiên cũng nhìn rõ ý đồ không tốt của đạo trưởng Đông Doanh này, cũng phát hiện đại sư Không Kiến đang khó xử. Lần trước Thiên Pháp tự đối chiến với Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng vậy, lo lắng chồng chất. Sở Thiên không khỏi than thầm, người này, chùa này sau khi nổi tiếng, đã mất đi cái phần nhuệ khí cùng sự uyên bác, bắt đầu tính chuyện được mất rồi. Lại còn cân nhắc các loại thể chế, chưa tranh luận, đại sư Không Kiến đã thua một nửa rồi.
Đạo trưởng Đông Doanh lần nữa hỏi to:
- Xin hỏi đại sư, "một" lớn hay là "hai" lớn?
Mấy người bác Bác chợt nhìn thấy Sở Thiên đứng lên, đi về hướng cây bồ đề. Tất cả đang nghi hoặc, rốt cuộc đứa trẻ này muốn làm gì?
Sở Thiên từ từ đi đến dưới cây bồ đề, ánh mắt của mọi người bỗng nhiên bị người trẻ tuôi kia thu hút. Sở Thiên đứng lại, sau đó xoay người đối mặt với đạo trưởng Đông Doanh:
- Đạo trưởng vì tranh luận mà đến, chưa thỉnh giáo đạo hiệu?
Đạo trưởng Đông Doanh ngạo nghễ nói:
- Bần đạo là Tảo Đảo Diệu Vân. Các hạ là ai? Vì sao mà đến?
Bác Ba gật đầu, quả nhiên là hắn.
Sở Thiên mỉm cười:
- Tôi là Sở Thiên, đệ tử chưa có pháp danh (chưa quy y -BTV) của Thiên Pháp tự. Thấy đạo trưởng hùng hổ dọa người, vì thế mới đến thử một lần.
Đám thực khách nhao nhao lắc đầu, tên tiểu hài tử miệng còn hôi sữa này sao lại chạy ra làm gì? Còn nói là đệ tử chưa có pháp danh của Thiên Pháp tự. Cũng không nhìn xem đạo trưởng Đông Doanh kia như thế nào mà dám như vậy, khí thế hung hăng, tất nhiên là có chỗ dựa vào, đần độn còn muốn làm náo động. Vạn nhất thua, không chỉ đánh mất mặt mũi của mình, danh tiếng của Thiên Pháp tự cũng bị bôi đen mất.
Mấy người họ hàng của cũng kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Đứa bé này làm thế nào mà khiến người khác không nhìn thấu. Nếu như có chút thiên phú ẩm thực, khó có thể đến đạo Phật cũng có thiên phú? Phật pháp cao thâm, một hài tử mười tám tuổi liệu có thể hiểu được bao nhiêu?
Bà thím có chút hả hê nhìn Sở Thiên, nửa đùa nửa thật nói:
- Đại bá, đứa nhỏ Sở Thiên này rất thích danh tiếng nha. Tự cho là đúng, thích làm việc lớn, rất khó trưởng thành a…
Đại sư Không Kiến thấy Sở Thiên xuất hiện, trong lòng vui mừng. Hài tử này cũng phải khiến cho phương trượng sư huynh ca ngợi. Đối phó với đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân này, càng đáng ngưỡng mộ, trước tiên có thể để hắn thử một chút sâu cạn của đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân. Nếu không được cũng không sao cả, Sở Thiên không phải là Thiên Pháp tự. Đến lúc đó, mình đã nắm được chút thực lực của đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân, ra tay cũng nắm chắc được vài phần.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân nhìn Sở Thiên mấy lần, lắc đầu:
- Ngươi không xứng, cũng không phải đối thủ của ta. Người ta tìm chính là vị cao tăng này.
Sở Thiên nhàn nhạt nhìn đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân:
- Không xứng sao? Hay là không dám?
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân có chút nổi giận, chỉ vào Sở Thiên:
- Tốt! Tuổi trẻ cuồng ngạo. Trước tiên để ta giáo huấn cậu một chút. Tiểu tử kém hiểu biết, cho cậu ngộ ra cái gì gọi là uyên bác cao thâm.
Sở Thiên tiến lên hai bước, cầm một cái lá cây vừa rơi xuống, thần sắc tự nhiên:
- Chỉ giáo.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân hừ một tiếng:
- Vẫn là vấn đề vừa rồi? "Một lớn" hay là "hai lớn"? Trong mắt ta, có so thế nào thì Phật giáo cũng kém Đạo giáo. Bởi vì cảnh giới cao nhất của Phật giáo là "nhất tâm, nhất thừa, nhất chân pháp giới, nhất Phật nhất Như Lai" cũng là một. Mà Đạo giáo chúng ta giảng vật gì đều là "hai". Vì thể, "hai" còn hơn các ngươi "một". Nói cách khác, "Càn Khôn", "Âm Dương" đều là "hai". Thật sự, "hai" so với "một" của Phật giáo thì cao minh hơn.
Mọi người càng thêm yên lặng, trong nội tâm đều có cảm giác bất an, không biết Sở Thiên này có thể mở một đường máu, thay dân tộc giành chút vinh quang.
Sở Thiên nghe xong, giống như không hiểu, hỏi lại:
- Thật vậy chăng? Các người "hai" nhất định còn có thể hơn "một" sao?
Câu này của hắn làm cho mọi người có hơi thất vọng. Chính mình nghe xong cũng hiểu ý tứ trong đó, vậy mà Sở Thiên này đối với những lời đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân nói đều không nghe rõ, xem ra Sở Thiên thua chắc rồi.
Nét mặt bác Ba vô cùng phức tạp, cảm thấy Sở Thiên có chút tự kiêu.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân nói:
- Ngươi chỉ có "một", ta lại có "hai". Nhất định có thể thắng được các ngươi.
Sở Thiên cười cười, giơ một chân lên, chậm rãi nói:
- Hiện tại ta có thể dơ thẳng một chân lên, ngươi có thể đem hai cái đùi giơ thẳng lên sao?
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân á khẩu, nhất thời không trả lời được.
Mọi ngươi cũng vậy, cũng không trả lời được. Cái này cũng được sao? Đây cũng quá tùy tiện, quá dễ dàng nha. Nhưng mọi người cũng giống với đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân, không có cách nào cãi lại, trong lòng vô cùng khó chịu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cả nhà Sở Hân Hân cũng vô cùng buồn bực. Vậy cũng là tranh luận kịch liệt sao? Bác Ba một lần nữa tự trách mình luôn nhìn lầm Sở Thiên. Đứa nhỏ này tuy liều lĩnh nhưng thực lực rất mạnh. Thầy Hà nói không sai, kỳ tài trăm năm.
Sắc mặt đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân trở nên khó coi, nhưng vẫn còn có chút tinh thần võ sĩ đạo, vì vậy thành thật nói:
- Hiệp này ngươi thắng.
Gần như mọi ngươi đều chóng mặt điên cuồng. Sở Thiên có thể thắng? Sau đó có người vỗ tay, bất kể thế nào, Sở Thiên thắng cũng là một chuyện tốt.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân chớp mắt:
- Nếu hiệp này ngươi lại thắng, ta liền nhận thua, trong ba năm sẽ không đặt chân đến Thần Châu.
Sở Thiên cười xấu xa:
- Tốt.
Ánh mắt đại sư Không Kiến nhìn Sở Thiên tỏ vẻ khen ngợi. Đứa nhỏ này thông minh hơn người, thật sự là tài năng trụ cột của quốc gia.
Nét mặt của đạo trưởng Tảo Đạo Diệu Vân lộ ra một nụ cười xảo trá:
- Hiệp này, ta dùng lời nói sắc bén nói với ngươi về ngồi thiền của Phật pháp, có dám ứng chiến hay không?
Sở Thiên bước tới vài bước, đến chính giữa sân thì ngồi xuống, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh nhạt:
- Chiến!
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân mở miệng nói:
- Ta đang ở dưới mái hiên tránh mưa, ngươi đang cầm dù đi qua. Xin hỏi, Sở thí chủ phổ độ chúng sinh, ngươi có mang dù tới giúp hay không?
Trong lòng mọi người đều khẳng định là mang. Giúp người như giúp chính mình, việc tốt như vậy sao có thể từ chối?
Sở Thiên trả lời nhanh:
- Ta ở dưới mưa, ngươi ở dưới mái hiên. Mà dưới mái hiên không có mưa, ngươi không cần ta độ.
Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân có chút kinh ngạc. Sở Thiên trả lời nhanh như vậy, bèn nói:
- Ta ra khỏi mái hiên, đứng ở dưới mưa. Hiện tại ta cũng ở dưới mưa. Nên độ ta chăng?