Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 113: Vấn Tâm (4)




"Tiểu tử, ngươi không biết Hắc Ảnh đế quốc?"

Lần này tới lượt Hoa bà bà kinh ngạc hỏi.

"Diệp Phàm" lắc lắc đầu, thuận tiện kẻ tóm tắt lại vài câu về tình huống của hắn.

"Phiểu Miêu Tiên Tông?" - Hoa bà bà nghe hắn kể lại cố sự của mình, trầm ngâm - "Cái tên này, ta chưa bao giờ nghe qua!"

Thấy "Diệp Phàm" trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, nàng nói thêm:

"Chờ cho ngươi khôi phục thương thế, liền có thể tiến vào trong đế quốc thăm hỏi, có lẽ ở đó có người biết Phiểu Miêu Tiên Tông là địa danh nào cũng nên"

Diệp Phàm cảm ơn một tiếng, trong lòng có nhiều mê mang...

...

Suốt ba tháng trời, "Diệp Phàm" chỉ loanh quanh trong phòng, thỉnh thoảng đi dạo trong thôn, bất quá hắn một chút phiền hà cũng không có.

Ở đây, hắn cảm nhận được tình yêu thương nồng nhiệt từ những con người chất phác, phảng phất như một lần nữa được trở lại Địa Cầu, trở lại cái ngày gia gia còn chưa bỏ hắn mà đi.

Phần lớn người dân tại đây, đặc biệt là phụ nữ cùng trẻ em, đều không có chút tu vi, cũng chưa bao giờ được biết thế giới bên ngoài là như thế nào.

Do vậy khi thấy "Diệp Phàm" bí ẩn xuất hiện, bọn trẻ con thường xuyên xúm quanh, bắt hắn kể về thế giới bên ngoài.

Ngay cả một vài người phụ nữ trung niên thi thoảng cũng ngồi cạnh đó, nghe hắn kể chuyện.

"Diệp Phàm" chỉ biết cười khổ, bản thân hắn cũng đâu biết thế giới này là như thế nào, hắn phía trước phần lớn thời gian là ở cạnh sư phụ hắn.

Sử dụng hết chất xám, kết hợp cùng những điều hắn biết được, "Diệp Phàm" dựng nên một thế giới thần tiên, khiến bọn trẻ con há hốc mồm ra nghe, sau đó trầm trồ, hy vọng được làm tu sĩ...

...

Bên ngoài, Diệp Phàm lặng lẽ nhìn một khung cảnh sinh hoạt yên bình của Tiểu Ngư Thôn, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười vui vẻ.

Chỉ là lập tức, nụ cười của hắn lại tiêu tan, bởi hắn rốt cục nhớ tới, nhịp sống này liền không bao lâu sẽ bị phá vỡ.

Như để chứng minh cho suy nghĩ của hắn, bốn phía một lần nữa bị vân vụ che kín, áng chứng mấy cái nháy mắt liền thanh minh, bất quá cảnh vật đã có điều biến hóa.

...

"Hoa bà bà!!! Tiểu Vũ!!! Tiểu Điệp!!!... Không!!!"

"Diệp Phàm" quỳ gục xuống trước một đám huyết nhục, đã không còn nhìn ra hình người, bi thương rống lên.

Một Tiểu Ngư Thôn thanh bình lúc này toát lên một vẻ sơ xác, mặt đất nhúng đẫm là huyết, thậm chí đến con sông nhỏ phụ cận cũng bị nhiễm hồng...

Cây cối đổ rạp, từng đám lửa tí tách tràn lan, đốt trọi toàn bộ hơn chục căn nhà rơm... Bao phủ lên tất cả là không khí tử vong, không còn một chút sinh cơ.

"Diệp Phàm" gào đến khi cổ họng không còn khả năng lên tiếng, hai mắt đỏ ngầu.

Hắn nhặt lấy một con dao đỏ lòm máu tươi, nâng lên cao, nhìn dáng vẻ đang tính toán tự kết liễu bản thân.

Bất quá, hơn nửa ngày, hắn vẫn bồi hồi, cứ hạ tay xuống rồi lại nâng lên...

Đột ngột, "Diệp Phàm" lẳng đi con dao, nâng đầu lên nhìn về phương xa, hai mắt huyết hồng, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm:

"Sát! Sát! Sát! Báo thù! Tàn sát hết thảy! Chỉ cần có một tia hy vọng, liền phải sát!"

Phía xa xa nơi hắn dõi theo không có một bóng người, thế nhưng trong đầu hắn, lời nói của kẻ kia vẫn văng vẳng:

"Biết vì sao lão tử không giết ngươi không? Vì hiện tại giết ngươi cùng dẫm chết một con kiến không có gì khác nhau! Ha hả, lão tử nhớ lấy một câu nói của ngươi, hoan nghênh ngươi tới báo thù! Nhân tiện nói cho ngươi biết, ta là Tứ hoàng tử của Hắc Ảnh đế quốc, được coi là thiên tài trăm năm có một, năm nay hai mươi tuổi, hai ngày trước vừa bước vào Lập Giới Cảnh... Làm sao con kiến, tư vị của vô vọng ra sao, dễ chịu đi!?"

...

Diệp Phàm một lần nữa đã quay lại phía trên Vấn Tâm Sơn.

Thế này là... có ý gì...

Hắn trầm tư, rốt cục tại sao hắn Vấn Tâm Sơn lại chọn ra một đoạn ký ức này từ trong đầu hắn để chiếu lại.

Mà đáng nói hơn là, vì cái gì đoạn sau của ký ức lại không được đề cập tới?

Bất đồng với sự kiện Bạch Linh Lung, Diệp Phàm không có cơ hội tận tay giết chết đầu sỏ gây tội là Hoa Thiên Hồng cùng phụ thân hắn Hoa Thanh Phong, Diệp Phàm sau này cuối cùng đã thành công diệt sát Tứ hoàng tử, lấy máu của hắn tế lên mộ người dân của Tiểu Ngư Thôn... Hắn đã thành công trả thù, lẽ ra đây không còn là tâm ma của hắn, vì sao...

Ân?

Diệp Phàm lúc này mới chú ý tới, bất đồng với bậc thang thứ nhất, sau khi ký ức kết thúc, bậc thang thứ hai cũng không xuất hiện ra bất kỳ ai.

Chả nhẽ, do ký ức này dính líu tới cả một thôn, không giống ký ức phía trước, chỉ có mỗi Bạch Linh Lung?

Hay là, bởi vì hắn đã báo thù được bọn họ, vì vậy họ không hiện lên nữa?

Diệp Phàm lắc đầu, không lại tiếp tục tự hỏi nữa, hắn đối với Vấn Tâm Bí Cảnh hiểu biết chỉ thông qua vọn vẹn có vài câu nói trong cổ thư, căn bản không có phương hướng để suy luận.

Trước mắt, công việc cần làm là tiến lên phía trước, mau chóng đuổi kịp Cung Hàn Nguyệt...

...

"Ngươi nói là, vì hắn, Vấn Tâm Bí Cảnh mới xuất hiện tại tinh cầu này?"

Đương lúc Diệp Phàm lại tiếp tục tiến lên các bậc thang tiếp theo, trong Âm Dương Phủ, bên trên Tiên Cung, Linh Nhi cùng "Bạch Linh Lung" đang nhàn nhã ngồi cạnh hồ bơi, nói chuyện.

"Ngươi cũng đừng nói mình không biết rằng, mấy thằng nhãi Thiên Đạo Môn căn bản phát điên, hơn vài trăm vạn năm nay vẫn tìm mọi cách để ngăn cản tu sĩ từ Trùng Cửu vị diện tầng hai phi thăng lên vị diện tầng ba, không những sử dụng thần thông lau đi ký ức tương quan tới những tồn tại cố gắng phi thăng, thậm chí còn phá hủy đạo thống, khiến cho hệ thống tu luyện tàn khuyết, gần đây còn tìm ra cả biện pháp ngăn cản tu sĩ Ngưng Mệnh Cảnh vấn tâm nữa. Ngưng Mệnh Cảnh tu sĩ không trải qua tâm kiếp, vĩnh viễn không thể tiến lên thêm một bước, phá kiếp phi thăng" - "Bạch Linh Lung" bất đắc dĩ nói chuyện.

"Cái này ta biết, thế nhưng cũng không có cách nào, ai bảo Thiên Đạo Môn phía sau lưng là chân chính Thiên Đạo đâu? Tu tiên thế giới, hiện tại, kể cả vị diện tầng thứ tư, có ai dám cùng Thiên Đạo đối kháng? - Linh Nhi nhún vai, tỏ vẻ bản thân bất lực.

"Hiện tại thì không, cũng không có nghĩa tương lai sẽ không!" - "Bạch Linh Lung" không cho là đúng, nói chuyện.

Linh Nhi trầm ngâm một chút, hỏi dò:

"Ngươi nói, là Diệp Phàm?"

"Bạch Linh Lung" không tỏ ý kiến, hỏi ngược lại:

"Ngươi cảm thấy tiểu sư đệ như thế nào?"

"Háo sắc chết, lại còn bắt ta không có sự đồng ý của hắn, không được phép nhìn ra ngoại giới, hắn liền sợ ta nhìn trộm hắn bậy bạ..." - Linh Nhi trái lương tâm nói được nửa chừng, thấy "Bạch Linh Lung" đang bĩu môi nhìn, đành thừa nhận - "Hảo đi, so sánh với một đám chủ nhân phía trước chỉ biết cắm đầu mù quáng tu luyện, hắn khá hơn nhiều!"

"Bạch Linh Lung" cười:

"Nào chỉ là khá hơn... Nếu ngươi không thích hắn, căn bản mệnh lệnh của hắn ngươi sẽ không tuân theo. Ta vẫn còn chưa bao giờ thấy được Âm Dương Phủ khí linh để cho ai vỗ đầu xoa tóc, ngoại trừ..."

Linh Nhi sắc mặt âm trầm xuống, hiện lên một tia hồ nghi, đánh gãy lời nàng:

"Rốt cục ngươi là ai? Ngươi nói mình chính là Bạch Linh Lung trong đoạn ký ức kia của Diệp Phàm, thế nhưng nếu ngươi quả thật là Bạch Linh Lung, ngươi không có khả năng biết nhiều chuyện như vậy, thậm chí ngay cả những ta như thế nào, ngươi cũng rõ..."

"Ta quả thực là Bạch Linh Lung, đảm bảo không chút lừa gạt..." - "Bạch Linh Lung" mỉm cười thần bí, úp úp mở mở.

Linh Nhi chậm rãi suy tư, cái trán nhăn lại, nửa ngày trời, nàng mới vỡ lẽ:

"Ra vậy..."

"Ngươi đoán được thật nhanh đâu!" - "Bạch Linh Lung" đối với tiểu loli khám phá ra chân chính thân phận của mình, cũng không có bao lớn ngạc nhiên.

"Rốt cục số lượng người biết ta rõ như vậy, có thể đếm trên đầu ngón tay sao..." - Linh Nhi bâng quơ đáp - " Không trách ngươi nói Vấn Tâm Bí Cảnh vì Diệp Phàm mới xuất hiện tại đây... căn bản là ngươi di chuyển nó tới đây..."

"Thì vốn dĩ tiểu sư đệ cần thiết phải vấn tâm, không phải sao? Ta lại không thể đợi hắn quay lại Tiên Giới, mới dẫn hắn vào bí cảnh, thậm chí là Tu Chân Giới cũng không được, những nơi đó không thiếu tai mắt của Thiên Đạo Môn."

"Bạch Linh Lung" rạng rỡ cười, trên mặt hiện ra một tia vui vẻ khó hiểu.

"Ngươi vì hắn, đúng là dám trả giá đâu... di chuyển Vấn Tâm Bí Cảnh tới đây, cho dù chỉ là nửa chốc một khắc thôi, đại giới cùng nguy hiểm đều không phải là nhẹ..."

"Ta không dám công khai đối nghịch tên kia, bất quá hắn còn không đủ năng lực quản ta, rốt cục hắn xé rách da mặt, hắn sợ ta cùng hắn liều một cái cá chết lưới rách, tiện nghi cho đám người khác..."

"Nói vậy, ngươi đã..." - Linh Nhi hiếm thấy lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cũng chưa hẳn, miễn cưỡng đạt chút thành tựu" - "Bạch Linh Lung" không chút nào đắc ý, ngược lại tỏ ra không hải lòng, nói chuyện.

Linh Nhi gật đầu nhỏ, hỏi sang chuyện khác:

"Diệp Phàm phía trước một thân tu vi đã bị hắn phế bỏ để trùng tu Cửu Chuyển Âm Dương Quyết, chỉ là mới đi qua được vài ngày lấy năng lực hiện giờ của hắn, ngươi nói liệu hắn có thể vấn tâm thành công?"

"Hắn là ta tiểu sư đệ" - "Bạch Linh Lung" lời ít ý nhiều.

"Ngươi đối với hắn kỳ vọng thật cao đâu..." - Linh Nhi cười nói - "Không phải ngươi nói hắn là thủ phạm khiến ngươi "chết" sao?"

"Bạch Linh Lung" bĩu môi, phản bác:

"Ai cũng cần có tôi luyện mới có thể trưởng thành, hắn đâu phải ngoại lệ... Ngươi không phải cùng ta giống nhau sao, nhận hắn làm đương nhiệm chủ nhân, để hắn xoa đầu, còn trợ giúp hắn mở ra thời không chi lộ trở về thời điểm này đâu... Đương nhiên, mở ra thời không bình chướng tại vị diện tầng thứ hai không có mấy khó khăn, bất quá trước đó ngươi chưa từng giúp qua ai đi... "

Linh Nhi không trả lời, coi như ngấm ngầm thừa nhận, quả thực "Bạch Linh Lung" nói không có sai, có những vị chủ nhân, nàng thậm chí đến hiện thân còn không buồn hiện.

"Diệp Phàm vấn tâm xong, ngươi liền đi sao?" - nàng chợt hỏi.

"Chỉ có Vấn Tâm Bí Cảnh quay lại chỗ cũ của nó thôi, ta tạm thời không đi rồi, trên Địa Cầu có nhiều thứ thú vị đâu ~"

"Bạch Linh Lung" nhàn nhạt nói, phất tay làm chút biến hóa, hồ nước trước mặt hai người liền phản ánh rõ nét khung cảnh bên ngoài.

Diệp Phàm vấn đang chơi vơi nơi lưng chừng núi, mà Cung Hàn Nguyệt thì đã leo tới đỉnh, đang nhàm chán đợi hắn.

"Nha đầu ma tộc kia để cho người ta thật kinh hỉ đâu, nàng vậy mà không cần vấn tâm, tâm đã minh bạch" - nàng lầm bầm.

...

Màn đối thoại của nhị nữ vừa rồi ẩn chứa thông tin cùng bí mật kinh người, chứng tỏ thân phận cùng bối cảnh của hai nàng rất đáng sợ.

Tiếc là, hai nàng sẽ không lộ ra điều này với Diệp Phàm, vì vậy trong mắt hắn, Linh Nhi vẫn chỉ là một cái tiểu loli ngốc manh, còn Bạch Linh Lung vẫn chỉ là sư tỷ của hắn tại Phiểu Miêu Tiên Tông nơi Tu Chân Giới mà thôi.

Hắn lúc này đã leo được 399 bậc thang, mỗi bậc thang hắn đều phải trải qua một đoạn ký ức của bản thân, người vì hắn mà chết có, giết người có, cứu người có, yêu có, hận có, buồn có, vui có, hận thù có...

Thế nhưng, 398 bậc thang phía sau, chỉ có sự kiện trong ký ức được chiếu lên; ngoài ra không xuất hiện bất kỳ ai hay thứ gì, tựa như "Bạch Linh Lung" ở bậc thang đầu tiên.

Trong 399 đoạn ký ức này, có nhiều cái hắn đã quên, có những cái hắn còn nhớ; chỉ có một số ít là tâm ma, còn lại bản thân hắn cũng không hiểu vì sao xuất hiện.

Diệp Phàm ẩn ẩn nhìn ra được điều gì đó, thế nhưng rồi lại không hoàn toàn nắm bắt được.

Bất quá, ít nhất hắn minh bạch, vấn tâm cũng không chỉ đơn giản muốn nói tới tự vấn tâm ma nữa, mà là tự vấn nội tâm.

Những đoạn ký ức này có một điểm chung, đó là tái hiện lại mỗi lần nội tâm hắn có điều thay đổi, thế giới quan của hắn vì vậy mà khác đi.

Sự khác đi này không hẳn luôn luôn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, mà cũng có đôi khi là vặn vẹo, là tăm tối hơn.

...

Thu liễm tâm thần, Diệp Phàm đặt chân lên bậc thang thứ 400.

Bất ngờ là, tại bậc thang này, hắn không thấy được vân vụ, hay khung cảnh thay đổi.

Thay vào đó, trước mặt hắn, một lần nữa xuất hiện đám hắc khí từ trong hư không bay ra, tụ tập bên nhau, vặn vẹo biến ảo.

Chớp mắt chi gian, chúng hóa thành nhân hình, có thể thấy được ngũ quan rõ ràng.

Diệp Phàm nhìn đăm đăm vào đối tượng vừa được hắc khí hóa thân, sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên có phản ứng như thế nào.

Bởi, người hắc khí biến thành, là Cung Vô Song.

(Chương xong)