Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 129: Giết chóc thịnh yến, bắt đầu!




"Đệ đệ, không cần lại đây, bọn họ không dám làm gì ta!"

Bất chợt, thanh âm của Diệp Vân Phi loáng thoáng từ bên kia đường dây vọng lại.

"Không dám làm gì… phải vậy chăng?"

Kẻ nói chuyện nghiền ngẫm nhắc lại, tông giọng lơ lớ, trươn trượt rơi vào tai người nghe cảm giác cực độ phản cảm.

Lời nói của đối phương kết thúc, Diệp Phàm liền nhận được một lời mời mở video trò chuyện.

Ngập ngừng nửa giây, hắn lựa chọn chấp nhận.

Lập tức, trên màn hình điện thoại xuất hiện một cái hắc y nhân bên ngoài khoác lam sắc trường bào, trên cổ lủng lẳng một chuỗi dây chuyền thánh giá. Đối phương mang mặt nạ đầu lâu xương chéo, nhìn không ra nam nữ.

"Kế tiếp, Diệp tiên sinh cần thiết mở to mắt ra nhìn trò vui nha"

Nói, hắn đi tới gần cột trói, hung hăn bắt lấy mái tóc hoàng kim của Diệp Vân Phi, ngạnh sinh kéo ngửa đầu nàng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ của đối phương, thình lình một tai vung xuống

Chát!

Một bên má của Diệp Vân Phi lập tức đỏ tím, khóe miệng xuất huyết, trên mặt còn nguyên một cái thủ ấn chói mắt.

"Lần này chỉ là tát, thế nhưng phía sau nói không chừng nha ~"

"Ngươi tìm chết!"

Diệp Phàm chằm chằm nhìn vào một bên má sưng lên của Diệp Vân Phi, ánh mắt xung huyết. Lần này không phải vì tâm ma ảnh hưởng, mà do hắn trong lòng đã bấc lên lửa giận ngập trời.

Phía trước tuy hắn thấy Diệp Vân Phi bị người giam cầm, sát ý bùng nổ, bất quá do phù văn hắn để lại trong người nàng vẫn chưa bị kích phát, bởi vậy Diệp Phàm biết được, nàng không có chút nào nguy hiểm, cũng chưa chịu thương tổn. Thậm chí hắn còn nghi ngờ qua, Diệp Vân Phi trước mặt là do người đóng thế, căn bản nàng bên cạnh có Dạ Yêu, Quang Minh Hội người muốn vô thanh vô thức bắt nàng đi là không có khả năng.

Bất quá sao, vừa rồi một cái tát của đối phương không những để lại ấn ý trên mặt nàng, cũng xúc động phù văn Diệp Phàm để lại, hắn có thể cảm nhận được Diệp Vân Phi trước mặt hắn là hàng thật giá thật.

Sáu mươi...

Ý niệm vừa động, trong lòng Diệp Phàm đã phán cho đám người này án tử hình, chỉ là hắn cũng sẽ không để bọn họ đơn giản thống khoái mà chết đi.

Hắn bạo nộ lên, có thể thị huyết không thua gì Ma tộc.

Long hữu nghịch lân, xúc chi tất tử.

Tuy Diệp Vân Phi cùng hắn không có một phân huyết thống, chỉ là cái tiện nghi tỷ tỷ, hai người nhận nhau cũng chưa được bao lâu, Diệp Phàm đối với nàng tình cảm không quá thâm hậu, chính là trong lòng Diệp Phàm, Diệp Vân Phi đã nhận cái nữ tử phương Tây này làm thân nhân của hắn.

Ai dám chạm tới một cọng tóc của nàng, khẳng định chết không toàn thây.

Đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Diệp Phàm, hắc y nhân cười ha ha, không biết từ đâu lấy ra một thanh dao sắc, lấy sống dao nhẹ nhàng mơn chớn trên mặt Diệp Vân Phi, khóe miệng cong lên nhìn Diệp Phàm:

"Ngươi không nhận thấy lời đe dọa của mình không có chút lực sát thương nào ư, Diệp tiên sinh? Không biết khuôn mặt kiều mỹ này bị hủy dung, sẽ trông như thế nào đây?"

Chợt, góc qua của camera bị xoay chuyển.

Nén lại lửa giận, Diệp Phàm tinh tế quan sát hiện trường nơi Diệp Vân Phi đang bị giam giữ, tựa hồ là một gian phòng tại nhà thờ đá Chỉ Diên.

Tại đó, ngoài gã lam sắc trường bào đang đối thoại với Diệp Phàm, còn có ba gã lục sắc trường bào cùng sáu gã huyết sắc trường bào. Chín người này không ngoại lên trên cổ đều có một thanh thánh giá, bất quá lại không đeo mặt nạ, có thể nhìn ra bọn họ là chín cái nam tử ngoại quốc.

Nhìn vào sự khác nhau giữa lớp trường bào, Diệp Phàm không khó đoán được đám người này sử dụng màu sắc để phân chia cấp bậc.

Dựa theo đội hình mà nói, kẻ đang trò chuyện với hắn, tức gã khoác lam sắc trường bào tám chín phần mười là kẻ cầm đầu, dưới đó là ba gã khoác lục sắc trường bào, cuối cùng mới là sáu gã khoác huyết sắc trường bào.

Bốn mươi...

Trong lúc Diệp Phàm ý nghĩ luân chuyển, camera đã quay lại vị trí cũ, thanh âm của đầu bên kia lại vang lên đầy châm chọc.

"Ta vừa mới nghĩ tới a... Trước khi hủy dung nữ nhân này, nhưng thật ra có thể dùng thân thể của nàng để khen thưởng một chút thủ hạ của ta!"

"Thiếu quanh co, ngươi rốt cục muốn gì?"

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, hắn biết rõ đối phương hiển nhiên có điều sở cầu nơi hắn, do vậy mới phải tốn công bắt trói Diệp Vân Phi, nhưng rồi phía trước lại không chân chính tổn thương qua nàng.

Một cái tát kia, chỉ là để chứng minh đối phương hoàn toàn dám tổn thương nàng, mục đích thực tế là muốn khiến hắn có điều kiêng kị e dè, từ đó bọn họ hoàn toàn nắm quyền chủ động mà thôi.

Một cái tát vừa rồi, nhìn có vẻ trọng, bất quá trên đối với một người có tu vi tương đương Tông Sư cảnh như Diệp Vân Phi lại không tạo được bao lớn thương tổn thực tế.

Đương nhiên, cũng là Diệp Phàm mang theo bộ óc của một lão quái vật sống hàng vạn tuế nguyệt, một cái liếc liền xem thấu bản chất chút tiểu xiếc ấy, đổi thành bất kỳ một cái thiếu niên khác rơi vào tình huống tương tự, khẳng định bị lửa giận cùng cảm xúc lo sợ, bất an bao phủ che kín đầu óc, còn đâu lý trí mà nhạy bén phát thiện ra một điểm tưởng thực mà hư như vậy.

Chính là, phát hiện về phần phát hiện, điều này không thể thay đổi thực tế là đối phương đã tổn thương tỷ tỷ của hắn.

Bất quá là một đám con sâu cái kiến mà thôi, muốn giết liền giết, cần gì lý do, đừng nói hiện tại bọn chúng còn lớn gan vuốt râu hùm, chạm nghịch lân.

...

"Nha, đã không đợi nổi rồi sao... Khiếu hài hước phía trước của ngươi đâu mất rồi?" - bên kia, hắc y nhân khinh miệt nói.

Diệp Phàm hít một hơi sâu, không phản ứng hắn, tự mình lẩm bẩm trong lòng

Hai mươi...

Mãi không thấy câu hồi đáp, hắn tựa hồ cho rằng Diệp Phàm nhận túng, lúc này mới thỏa mãn đưa ra yêu cầu:

"Ý đồ của ta rất đơn giản... Trong vòng một giờ đồng hồ, ngươi cần thiết tự tìm được nơi ta giam giữ tiểu nữ nhân của ngươi, một người mang theo «Dấu ấn của Chúa» tới đây!"

"Nói xong?" - Diệp Phàm lạnh lùng hỏi lại, tích tự như kim, trong lòng tiếp tục mặc niệm.

Mười...

"Ai nha, suýt quên phần quan trọng nhất đâu!" - đối phương lấy tay vỗ chán, biểu tình bất đắc dĩ - "Trước khi dời đi, ngươi liền quỳ xuống khái ba cái dập đầu!... Nếu không, ta không ngại làm ngươi thưởng thức thuộc hạ của ta thay phiên luân gian nữ nhân của ngươi, hẳn là sẽ thực thú vị đi! Nhớ kỹ, là ba cái, cần thiết đủ dùng đủ lực lượng khiến cho trên trán ngươi để lại vết tích, như vậy mới chứng minh thành ý của ngươi..."

"Dập đầu sao... Hô!"

Thanh âm của Diệp Phàm thình lình trầm thấp vang lên, khiến miếng hắn nhếch lên tạo ra một vòng cung quen thuộc...

Hai...

Một...

Không!

Diệp Phàm sát khí cuồn cuộn tỏa ra.

...

Trong một tòa biệt thự khu ngoại ô thành phố Nam Phong, Quang Minh Hội đám người cười to.

Chín cái nam tử từ lúc đầu tới giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm dáng người man diệu của Diệp Vân Phi, bên trong lộ ra vô tận dục vọng, từng người hai tay lần xuống phía dưới, hận không thể cởi ra thắt lưng, nhào tới gần sảng một sảng.

Bọn hắn đã ngấp nghé sắc đẹp của nàng từ lâu, chỉ là phía trước thân phận của nàng bên trong Quang Minh Hội nghe đồn không đơn giản, trước khi điều tra rõ chi tiết không ai dám vì hạ thủ!!!

Chính là, hiện tại tình hình không giống nhau.

Diệp Vân Phi đã bị phía trên tuyên bố là phản đồ, người đằng sau lưng nàng trừ phi có bối cảnh có thể chèn ép nguyên một Quang Minh Hội không thể ngóc đầu lên, nếu không cũng không thể nề hà.

Mà trong mắt nhóm người này, Quang Minh Hội là mới là thiên, mới là tồn tại được chúa trời chúc phúc; không tồn tại bất kỳ điều gì có quyền năng hơn chúa, vì vậy người có thể đè ép bọn hắn vẫn chưa được sinh ra.

Diệp Vân Phi nhìn một đám động dục đức lăm le chuẩn bị nhảy bổ tới, trong lòng nặng như chì, vừa mong mỏi Diệp Phàm có thể tới cứu nàng, vừa lo lắng hắn địch không lại mấy kẻ này.

Phải biết, nàng võ đạo cảnh giới là Tông Sư a, vậy mà đối với mấy gã lục sắc trường bào liền không phải một chiêu chi địch, đừng nói đến kẻ cầm đầu khoác lam sắc trường bào vẫn luôn thâm tàng bất lộ.

Nàng biết rõ Diệp Phàm thần bí, chiến lực không dung khinh thường, cũng có thể dễ dàng một chiêu bại nàng, thế nhưng nàng không rõ hắn liệu có thể cùng đối phương vặn cổ tay?

"...ngươi liền quỳ xuống khái ba cái dập đầu!... Nếu không,..."

Hồi thần lại, lọt vào tai Diệp Vân Phi là một đoạn lời thoại của hắc y nhân đeo mặt nạ khoác lam sắc trường bào.

"Diệp Phàm, ngươi không thể quỳ xuống, không thể!"

Bất chấp quá nhiều, nàng lấy toàn bộ sức bình sinh la lớn.

Trong lòng nàng tràn ngập tuyệt vọng, nếu là có thể chết, nàng nhất định không chút do dự lựa chọn đi tìm chết.

Nàng thà như vậy, cũng không muốn bản thân trở thành nhược điểm của Diệp Phàm, khiến hắn vì nàng mà quỳ xuống.

"Diệp Phàm, ngươi nghe cho rõ, ngươi một khi quỳ xuống, liền không có ta cái tỷ tỷ này!"

Hoảng loạn, Diệp Vân Phi bản năng đe dọa, cũng không nhận thức lời nàng vừa nói có bao nhiêu buồn cười...

...

Diệp Phàm nghe được lời nói ngờ nghệch nhưng chứa đầy quan tâm của Diệp Vân Phi, trong lòng sát ý lại càng thêm sôi sục!

Nhóm người này, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào!

Gần nhất mấy ngày Diệp Phàm đang thực sự bực bội, ban đầu là chuyện của Bạch Linh Lung, kế đến hôm nay là sự việc của Lãnh Cơ Vi Y, và trên hết là tâm ma vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện, khiến cho lý trí của hắn có điều bất ổn.

Hắn vốn trí ở tiêu dao, cầu một cái sống tùy tâm sở dục, nhàn tản thống khoái, vậy mà hết lần này tới lần khác luôn xảy ra sự tình làm hắn cảm thấy gò bó, cảm thấy bản thân bị người nắm trong lòng bàn tay mà đùa bỡn, thử hỏi làm sao Diệp Phàm không buồn bực.

Lại nói, hắn phía trước còn đứng đầu Tiên Giới đâu, làm thượng vị giả thật lâu, nào có cá nhân nào lá gan đủ lớn để tính kế hắn.

Bất quá, nếu như là những sự kiện liên quan tới tâm ma thì cũng thôi, này đó trước mắt đều nằm ngoài khả năng kiểm soát của hắn, cho dù tu vi có khôi phục tới đỉnh, Diệp Phàm vẫn là lực bất tòng tâm, tạm thời cũng chỉ có nhịn xuống.

Thế nhưng một cái Quang Minh Hội con con cũng dám trước mặt hắn nhảy nhót, còn làm tổn thương thân nhân của hắn, giờ lại dám há miệng kêu Diệp Phàm dập đầu!

Ha hả!

Quả thật vô tri giả không sợ.

Đương nhiên, đại giới chính là vĩnh viễn không được siêu sinh...

...

Diệp Phàm đột ngột tắt đi điện thoại, liếc mắt quanh quất một cái, nhìn đến Lãnh Cơ Vi Y, nghĩ nghĩ thế nào, vươn tay ra tùy tay kéo lấy nàng.

Thế rồi, trước con mắt trừng lớn đầy nghi hoặc của người sau, hai người quỷ dị tan biến đi, tựa như thẩm thấu vào trong không khí...

Cung Hàn Nguyệt nhìn hai người biến mất, trên miệng nở ra một nụ cười đầy tà tính, hai con ngươi từ lúc nào cũng đã hóa thành tử đồng.

Giết chóc thịnh yến, bắt đầu!

(Chương xong)