Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 135: Tháo mặt nạ xuống (1)




Ngoại ô thành phố Nam Phong. 

Liễu Thịnh sắc mặt âm trầm, há hốc miệng muốn nói mà cái gì cũng không nói ra.

Hắn vừa bị Diệp Phàm dỗi ngược nghẹn cả lời.

Hắn thầm hận vừa rồi mình thiếu kiên nhẫn làm gì, đứng từ xa trang bức có bao nhiêu soái liền có bấy nhiêu, vừa đến đây liền bị đối phương không thương tiếc bóc mẽ.

Hắn cũng chỉ giả bộ văn sĩ mà thôi, thực tế trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu hắn quả thực là không biết a!

Liễu Thịnh hắn là cái thô nhân, từ nhỏ chỉ thích luyện võ cùng đánh nhau, hỏi hắn kiến thức cần phải đọc qua sách vở mới biết, chẳng khác nào gián tiếp đánh mặt hắn.

Bất quá sao...

Đúng vậy!

Liễu Thịnh con mắt sáng ngời, tại sao cần phải một hai đối đáp, có thể lấy đạo đức áp người nha.

Một bộ này, hắn nhưng thuần thục!

Liễu Thịnh âm thầm cười lạnh, làm rớt mặt mũi của hắn, bất kể là trong trường hợp nào, đều đáng chết.

Tuy tổ chức còn cần Diệp Phàm tồn tại, cũng không thể đơn giản như thế liền bỏ qua.

Không thể giết đối phương, thế nhưng giáo huấn hắn một phen vẫn được.

Lập tức, Liễu Thịnh một bộ biểu tình nghiêm khắc, quay lại giáo huấn Cổ Tuyết:

"Ngươi thực làm ta thất vọng! Đây là thiếu niên thiên tài mà người nói đến đúng không? Cuồng ngạo tự cao tự đại không nói, còn không biết kính lão ái ấu!"

Nói nói, hắn quay qua Diệp Phàm, một bộ miệng lưỡi dạy dỗ:

"Tiểu tử, nhà ngươi vô gia giáo, phụ mẫu không biết dạy ngươi cách nói chuyện với bậc tiền bối! Hôm nay ta liền thay trường bối nhà ngươi dạy dỗ ngươi một phen, để sau này khỏi chuốc họa vào thân"

Liễu Thịnh mặt dày hơn tường thành, nói bậy nói bạ mà miệng lưỡi tuôn ra là một đống đạo lý, lại còn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, khiến Diệp Phàm tấm tắc không thôi.

Cũng không hiểu người này, rốt cuộc là luyện võ vẫn là luyện da mặt nữa.

Diệp Phàm vốn lười tranh chấp, mặc hắn kỉ kỉ tra tra, chính là nhục mạ phụ mẫu mình lại khác.

Sắc mặt lạnh xuống, Diệp Phàm nhìn về phía Cửu Tọa đang ỉu xìu đứng đó, nhàn nhạt nói chuyện:

"Tiểu Cửu, ngươi có thể lấy hắn phát tiết một chút, chỉ cần không ra mạng người, liền không sao cả"

Cổ Tuyết vốn còn định khuyên can Liễu Thịnh một hai câu, nghe được thanh âm Diệp Phàm không chút nào kiêng kị vang lên, trong lòng thầm hô không xong.

Tiện đà, nàng dõi theo cái nhìn của hắn, thấy được một cái nữ tử đang đứng tựa lưng vào một thân cây, đầu gục xuống, tóc dài buông thõng che kín gương mặt.

...

Cửu Tọa tậm trạng lúc này có thể nói là khó chịu tới cực điểm.

Nàng vốn nghẹn một bụng hỏa cùng ủy khuất mà không có chỗ phát tiết, đang lặng lẽ nhìn Liễu Thịnh cùng Diệp Phàm xảy ra xô xát, âm thầm nguyền rủa hai người chó cắn chó, trọng thương lẫn nhau là tốt nhất.

Tuy rằng nàng trong lòng hiểu rõ, cũng chỉ là tưởng tưởng một chút mà thôi, lấy trình độ của Liễu Thịnh, có một trăm cái như hắn cũng không có khả năng chạm đến góc áo Diệp Phàm, đừng nói là trọng thương.

Bất quá, nghĩ tới viễn cảnh như vậy, nàng trong lòng có một chút vui vẻ ra.

Ai biết đâu được, cái hỗn đản này, đột ngột như vậy kêu nàng tiến lên thay hắn nghênh chiến.

Vô sỉ là, hắn còn biên ra một cái lý do thập phần xác đáng để che đậy mục đích thực của mình, mỹ danh để giúp nàng phát tiết một chút.

Lại còn dám gọi nàng là Tiểu Cửu! Đấy căn bản không phải là tên nàng có được không!

Cửu Tọa hữu tâm, nhưng rồi lại vô lực phản bác, bởi quả thật nàng cũng đang muốn tìm nơi phát tiết a!

Buồn bực nhất vẫn là, nàng không dám làm lơ lời nói của hắn, càng không dám phản kháng.

Bởi lẽ, ngay lúc này đây, một cỗ hơi thở đang tỏa định nàng, tuy nhạt nhòa mờ mịt tựa có tựa không, chính là nàng trong lòng luôn mạc danh dâng lên một cỗ kinh hồn táng đảm, toàn thân một mảnh lạnh lẽo.

Đối phương lời nói ra đơn thuần là một câu đề nghị không sai, thế nhưng trừ khi nàng muốn có thêm da thịt đau khổ, nửa cái tự "không" nàng cũng không dám nói ra...

"Ha, tiểu tử có còn là cái nam nhân? Như vậy núp phía sau, đẩy một cái nữ tử lên làm pháo hôi, lấy ngươi đức hạnh như vậy có luyện lên được Tông Sư Cảnh cũng chỉ là ăn hại một cái!"

Cửu Tọa trong lòng còn đang miễn cưỡng đâu, đột nhiên nghe được Liễu Thịnh trào phúng, lông mày ninh lại thành một đường.

Nàng nghe nói tồn tại một thành phần người trên thế giới này có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng nề, trong đầu luôn coi nữ tử là ngoạn vật để trang trí, để nam nhân đùa bỡn, còn tưởng là miệng đời nói quá lên đâu, không nghĩ hôm nay liền gặp được một người.

Cổ Tuyết sắc mặt cũng không thế nào đẹp, nàng bất mãn nhìn Liễu Thịnh, bất quá ngại đối phương là trưởng bối, tu vi lại cao hơn nàng, chỉ có thể trầm mặc.

"Ngươi nói... pháo hôi đúng không?"

Cửu Tọa ngẩng đầu lên, lấy tay vén tóc qua một bên, ánh mắt vô cảm nhìn Liễu Thịnh.

"Ân?"

Liễu Thịnh nhướn mày nhìn qua, ánh mắt soi trên quét dưới, nhất thời hồ đồ.

Mẫu thân hắn, một cái nữ nhân không có chút hơi thở võ giả nào, liền như vậy dám lên tiếng chất vấn hắn.

"Ngươi, muốn chết sao?" 

Cửu Tọa sát khí dạt dào, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Phốc!

Liễu Thịnh thân hình không chút báo trước kịch liệt run lên, trực tiếp thổ ra một búng tinh huyết, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, thảm hề hề, nào còn có phong thái kiêu ngạo vừa rồi.

"Ai, lăn ra đây cho ta!"

Liễu Thịnh ôm đầu, thống khổ gầm lên.

Quá quỷ dị a!

Hắn cảm giác được đầu mình như vừa cùng một chiếc xe vũ bọc thép va vào nhau, hiện giờ còn ong ong đừng đợt không dứt.

Đáng sợ hơn là, hắn dám thề, chính mình không biết bị làm sao thế này, tự dưng choáng váng còn phun cả máu.

Lúc này vấn đề đã không đơn giản là sự tình hắn bị người đánh cho mất mặt mũi, mà là sự tình quá mức đáng sợ, làm cho hắn khủng hoảng, tới mức quả tim không nhịn được run lên.

Hắn tốt xấu cũng là cái Tông Sư hậu kỳ a!

Có là Đại Tông Sư bất ngờ tấn công, hắn cũng không thể nào không cảm nhận được chút gì.

"Tư vị ra sao?"

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh mỹ diệu chầm chậm tiến lại gần hắn.

Đương cơn hoa mắt qua đi, Liễu Thịnh tiêu cự miễn cưỡng bắt được rõ ràng đạo thân ảnh này, đại thất kinh sắc, trong đó còn có ngỡ ngàng không thôi.

"Là ngươi, sao có thể?"

Phốc!

Phốc!

Hoàn toàn bất kỳ ý, Liễu Thịnh lại nôn ra thêm một ngụm máu, cả người thoi thóp nằm trên mặt đất, ôm đầu lăn lộn.

Cửu Tọa đạm mạc nhìn hắn như chó nhà có tang, cũng không có bao nhiêu khoái ý.

Bất quá, không thể không nói, cảm giác nghẹn khuất tích tụ khi nàng đối mặt với Diệp Phàm cũng vơi đi được phần nào.

Cứ việc đối phương không phải thực sự là Diệp Phàm, thế nhưng trong lúc phát tiết, nàng coi hắn thành Diệp Phàm là có thể...

Cổ Tuyết ngỡ ngàng nhìn hết thảy một màn, lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vã quay sang Diệp Phàm, gấp gáp, còn có áy náy hô lên:

"Diệp Phàm, có thể hay không..."

"Ta đã cho chừa cho ngươi chút mặt mũi, mới tha cho hắn một cái mạng. Ngươi với ta không thân, cũng đừng tưởng cầu tình thêm một bước"

Diệp Phàm không chút lưu tình cắt ngang.

Hắn nói một phen lời này thật khiến Cổ Tuyết lại bực lại cấp, cũng không có thời gian tự hỏi vì sao Liễu Thịnh rõ ràng là cái Tông Sư hậu kỳ, lại bị nữ tử lạ mặt kia không cần động tay cũng có thể đè đánh không sức chống cự.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn Liễu Thịnh bị Cửu Tọa tra tấn, khóe miệng phác họa một nụ cười khó dò.

Hắn vừa rồi cũng là bị dọa cho giật mình.

Hắn còn không dám mười phần khẳng định, thế nhưng bảy tám phần là vẫn có...

...

Không nghĩ tới, quả thật là không nghĩ tới a!

Nếu hắn không nhầm, sau hôm nay, hắn liền có thể bắt đầu tu luyện Hồng Hoang Luyện Thể Quyết.

Ánh mắt không chút tiêu cự nhìn về phía trước mặt, trong đầu Diệp Phàm dần dần hiện lên một cái kế hoạch hết sức có ý tứ...

...

"Diệp Phàm, ngươi lại không nói gì, Liễu tiền bối liền bị vị nữ tử kia giết chết a!"

Cổ Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm loạng choạng loạng choạng, ánh mắt mang theo cầu khẩn nói chuyện.

Diệp Phàm ánh mắt dần dần thanh minh trở lại, nhìn thấy Liễu Thịnh lúc này đã thoi thóp chỉ còn một hơi tàn, mà Cửu Tọa vẫn không có ý định dừng lại.

"Đủ rồi!"

Hắn đối với nàng hô lên, không giấu vết rút tay ra khỏi tay Cổ Tuyết, đứng lên, chậm rãi đi tới trước.

Liễu Thịnh, tiểu trừng liền có thể, ban ngày ban mặt như thế này chưa thể chết được; không phải bất đắc dĩ, hắn không muốn cùng với quân đội đứng ở thế đối lập.

Này không phải là vấn đề khả năng, mà là vấn đề nguyên tắc.

Dù thế nào, trong người hắn chảy xuôi vẫn là máu người Lạc Việt.

"Hừ!"

Cửu Tọa khó chịu kêu lên một tiếng, nhưng mà vẫn là dừng tay lại.

Diệp Phàm không để ý nàng chơi tiểu tính tình, lom khom ngó Liễu Thịnh. 

Phía trước đối phương trâu bò như thế nào không biết, chính là hiện tại sống dở chết dở, sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy thái dương, thần chí đã cận kề điên dại.

Diệp Phàm cười khổ, cô nàng này, đúng thật là ra tay không chút lưu tình.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Cửu Tọa coi Liễu Thịnh thành hắn, "tận tình chăm sóc".

Rút ra vài cái kim châm, Diệp Phàm nhanh chóng găm kim lên huyệt Bách Hội, Ấn Đường cùng Thái Dương đối phương, truyền qua một ít tiên lực, ổn định thương thế.

Xong xuôi, hắn hướng Cổ Tuyết vẫy vẫy tay:

"Hắn không chết được, bị chút tiểu thương mà thôi, nghỉ ngơi vài cái ngày liền có thể khôi phục lại bình thường. Ngươi khiêng hắn lên trực thăng đi thôi."

"Ngươi thì sao?"

Cổ Tuyết khóe miệng giật giật, lời nói đến miệng lại thôi, cuối cùng hóa thành một câu hỏi.

Diệp Phàm dùng ánh mắt như nhìn cái ngu ngốc mà nhìn nàng:

"Không cùng ngươi dời đi, chả nhẽ ta đi bộ về? Ngươi bảo với phi công, đợi lát nữa bay về thị trấn Hàn Giang"

Nói xong, hắn cũng không buồn để ý tới nàng phản ứng, quay lại bế lên Diệp Vân Phi vẫn còn đang say ngủ, hướng trực thăng đi lên trước.

Cổ Tuyết vốn dĩ định phản bác, thế nhưng nhìn đến Liễu Thịnh dưới chân, chung quy cũng chỉ có thể thở dài một hơi.

Nàng biết, tại Liễu Thịnh thịnh khí lăng nhân, hảo cảm của Diệp Phàm đối với các nàng vốn đã không quá nhiều tốt đẹp nay lại thẳng tắp rơi xuống

Tính, theo hắn phân phó đi làm, về việc kéo hắn gia nhập tổ chức rồi nói sau.

...

Trên trực thăng.

Cổ Tuyết sắp xếp chỗ cho hai cá nhân bất tỉnh xong, cố tình ngồi lên phía trước cùng với phi công, để lại phía sau chỉ còn hai người là Diệp Phàm cùng Cửu Tọa ngồi với nhau.

Diệp Phàm hài hòng gật gật đầu, hắn vốn còn định nói nàng làm như vậy đâu, rốt cục hắn có một số chuyện cần nói với Cửu Tọa.

Bởi lẽ, nếu hắn đoán không sai...

"Ngươi thực tế hẳn không phải là người... phương Tây đi? - Diệp Phàm nhìn khuôn mặt lạnh băng của Cửu Tọa, nghiền ngẫm hỏi.

Trước đó, để bảo đảm, hắn đã tạo ra một cái kết giới đơn giản ngăn cản thanh âm nói chuyện truyền ra bên ngoài.

Cửu Tọa vốn âm thầm quyết tâm nửa chữ cũng không nói, chính là nghe được Diệp Phàm hỏi, nàng không tự chủ được, hai con ngươi co rụt lại.

Đều là người thông minh, nàng đương nhiên biết đối phương thực sự muốn nói cái gì.

Diệp Phàm khóe miệng vẫn treo vẻ tươi cười, tiếp tục ngữ ra kinh người:

"Còn nữa sao... Ân, mặt nạ làm không thiếu công phu đi, chính là giả vật không thể nào mãi mãi che đi sự thật."

Cửu Tọa càng thêm chấn động, sát khí đã bắt đầu lượn lờ.

Thế nhưng sát ý liền như vậy trong nháy mắt đã lập tức bị nàng ép xuống, chỉ còn đôi con ngươi vẫn không chớp chăm chú theo dõi Diệp Phàm.

"Ngươi muốn gì?"

Cửu Tọa lạnh giọng hỏi.

Nàng lại không ngốc.

Mình là thịt cá, người là dao thớt, chống cự có cái mao tác dụng.

Bất quá Diệp Phàm rõ ràng không có ý định giết nàng, hiển nhiên là vì cuộc nói chuyện lúc này.

"Vừa rồi ngươi dùng, là thần... tinh thần lực đi?"

Diệp Phàm không trực tiếp trả lời nàng, đột nhiên chuyển đề tài.

"Ngươi cũng biết đến sự tồn tại của tinh thần lực?" - Cửu Tọa ngạc nhiên.

Nghĩ nghĩ, nàng lại nói thêm:

"Cũng đúng, nếu ngươi không biết đến tinh thần lực, làm sao phía trước ta tinh thần công kích đối với ngươi lại vô hiệu quả. Hóa ra ngươi cũng là một người tu luyện tinh thần."

Diệp Phàm duy trì mỉm cười, đối với câu nói của nàng không ý kiến.

"Ngươi rốt cục muốn gì?"

Cửu Tọa lặp lại câu hỏi, giọng điệu không có bao nhiêu biến hóa.

Diệp Phàm nhếch miệng cười:

"Ta muốn... ngươi tháo mặt nạ xuống!"

(Chương xong)

Tái bút: Hy vọng mọi người vẫn còn đọc truyện ta