Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 119




Vài ngày sau, họ thuận lợi tránh khỏi sự truy bắt của quân Nhật, về tới ngoại thành Vũ Xương.

Đám Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu không vào Vũ Xương nữa, lần này nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, vì thế đến ngoại thành Vũ Xương, họ chào tạm biệt với Chu Thư Quyên.

Diệp Vinh Thu và Chu Thư Quyên đi sang một bên, Diệp Vinh Thu khẽ ôm Chu Thư Quyên: “Quay trở lại, nhớ tự bảo trọng.”

Chu Thư Quyên gật đầu.

Hai người nói vài câu quan tâm, sau đó trầm mặc đứng một hồi, cuối cùng chào tạm biệt.

Diệp Vinh Thu nói: “Anh đi đây.”

Anh xoay người, đột nhiên Chu Thư Quyên gọi giật lại: “Anh Mậu Thực.”

Diệp Vinh Thu quay đầu nhìn cô.

Chu Thư Quyên nói: “Anh từng nghĩ đến chuyện về Trùng Khánh xem thế nào chưa?”

Diệp Vinh Thu khựng lại. Anh không ngờ Chu Thư Quyên lại nói với anh câu này. Mấy năm này có đôi lần thiếu chút nữa anh quay về Trùng Khánh, nhưng luôn có việc ngăn cản khiến anh chưa thể về được, bởi vậy nên không biết người nhà mình giờ ra sao. Nhưng Chu Thư Quyên nói cho anh biết, anh trai anh vẫn còn sống, còn đang ở Trùng Khánh chờ anh về.

Diệp Vinh Thu chần chừ trong chốc lát: “Khi nào rảnh anh sẽ quay về.”

Chu Thư Quyên gật đầu: “Mau về xem thế nào đi. Lần trước em đến đấy cũng là chuyện của ba năm trước rồi, anh trai anh nói nếu anh không trở về, anh ấy không dám rời Trùng Khánh. Thế cục Trùng Khánh đó giờ vẫn không tốt, nếu như anh gặp anh trai, hãy khuyên anh ấy xuôi nam tìm nơi an toàn ở tạm thời. Thay em gửi lời hỏi thăm anh ấy. Giờ em.. cũng chỉ có các anh là người thân.”

Lòng Diệp Vinh Thu chua xót, nặng nề gật đầu: “Anh nhớ rồi.”

Chu Thư Quyên buồn bã cười: “Anh đi đi, nhanh trở về một chút.”

Diệp Vinh Thu do dự một chút, lại tiến đến gần ôm lấy cô, anh vuốt tóc cô, khẽ nói bên tai: “Bảo trọng, em gái.” Sau đó không quay đầu nữa mà đi về phía đám Tiểu Triệu. Có đôi khi anh có xung động muốn dẫn Chu Thư Quyên rời xa mảnh đất thị phi này. Chu Thư Quyên chỉ là một cô gái trẻ tuổi, gánh nặng trên người cô quá lớn. Nhưng chiến tranh còn chưa kết thúc, trên người ai cũng gồng gánh trách nhiệm nặng nề, người thân gặp nhau còn có thể lại chia lìa, chỉ khi nào tổ quốc hòa bình, khi đó họ mới có thể thực sự đoàn tụ.

Tạm biệt Chu Thư Quyên xong, đám Diệp Vinh Thu quay trở về doanh trại của mình.

Lần này Diệp Vinh Thu mất gần một tháng, một tháng này bởi vì quân Nhật phong tỏa nên tin tức trong thành Vũ Xương rất khó truyền ra bên ngoài, đối với đám người ở ngoài thành như Hoàng Mộ mà nói, thời gian ấy quả đúng là không biết Diệp Vinh Thu sống chết thế nào. Hôm nay thấy Diệp Vinh Thu bình an trở về, cũng không cụt tay cụt chân, cả đoàn đều mừng rỡ, Hoàng Mộ cố ý chuẩn bị một bàn toàn đồ ngon để mừng mọi người hoàn thành nhiệm vụ.

Diệp Vinh Thu buồn cười: “Đoàn trưởng, việc gì phải bày vẽ thế này, chỉ đi có vài ngày thôi mà.”

Hoàng Mộ mừng rỡ nói: “Gì chứ, tôi tranh thủ cơ hội này để lấy lý do được ăn một bữa thỏa thích.”

Diệp Vinh Thu cười cười lắc đầu, lại hỏi Hoàng Mộ: “Có tin gì của tiểu đội trưởng Khâu và Lý Thất Bát không?”

Hoàng Mộ gật đầu: “Trước khi các cậu về một ngày thì có tin báo, đã phái người đi đón, nhưng hai người đều đang bị thương, có lẽ sẽ về chậm hơn một chút.”

Diệp Vinh Thu thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người không có việc gì là tốt rồi.”

Hoàng Mộ đốt một điếu thuốc, lại đưa bao thuốc cho Diệp Vinh Thu, thăm dò mà nhìn anh một cái. Diệp Vinh Thu dùng ngón trỏ và ngón cái để kéo điếu thuốc ra: “Cảm ơn.”

Tuy rằng Diệp Vinh Thu không nghiện thuốc như Hắc Cẩu, nhưng mấy năm này áp lực lớn như vậy, anh cũng dính vào thứ này, thi thoảng hút một điếu để thả lỏng một chút.

Hoàng Mộ nhả một hơi khói dài: “Diệp Tử à, lần này tới Vũ Xương, có thu hoạch được gì không?”

Diệp Vinh Thu biết rõ trong lòng, lại giả ngơ nói: “Nhiệm vụ hoàn thành rất thuận lợi.”

Hoàng Mộ không thể làm gì hơn là ngồi thẳng người, hỏi thẳng ra: “Cậu đòi tới Vũ Xương, không phải vì muốn tìm cái người kia sao? Thế nào.. có manh mối gì không?”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không tìm.” Trong lòng anh cũng có chút áy náy, anh không muốn lừa gạt Hoàng Mộ, nhưng giờ thân phận của Hắc Cẩu như vậy, nếu nói thật ra, chỉ sợ sẽ khiến mọi chuyện thêm phiền phức.

Hoàng Mộ hỏi anh: “Vậy sau này có kế hoạch gì không? Vẫn định tìm tiếp chứ?”

Diệp Vinh Thu im lặng một hồi, cuối cùng nói: “Qua vụ này rồi hẵng tính, trước tiên làm tốt chuyện của xưởng đã!”

Hoàng Mộ nghe anh nói vậy, gương mặt liền rộ ý cười. Thật ra chuyện Diệp Vinh Thu muốn tìm người, đó giờ anh vẫn không thể nào ủng hộ nổi, nếu dễ tìm thì không nói làm gì, đằng này họ xa nhau năm năm, người kia sống chết thế nào còn không rõ, Diệp Vinh Thu lại như người điên mà tìm kiếm, đến chuyện của xưởng cũng chẳng màng. Giờ Diệp VInh Thu nghĩ thông, tạm thời không tìm kiếm nữa là tốt nhất, họ phải mau chóng phát triển công xưởng, sớm đuổi giặc về nước!

Hoàng Mộ dập tàn thuốc, bắt chéo chân rung đùi hài lòng nói: “Mấy hôm nay cậu vất vả rồi, giờ về nghỉ ngơi trước đi, tôi cho người đun nước cho cậu rồi đó, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, tối có tiệc lớn, ăn thỏa sức thì thôi.”

Diệp Vinh Thu nói cảm ơn, Hoàng Mộ đứng dậy tự mình tiễn Diệp Vinh Thu về phòng.

Hai người vừa ra khỏi cửa, còn chưa đi được mấy bước, bí thư đoàn vội vã chạy tới: “Đoàn trưởng, đoàn trưởng, có chuyện lớn rồi!”

Hoàng Mộ cả kinh, lập tức căng thẳng: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy, từ từ nói xem.”

Biểu tình trên mặt bí thư không có chút lo lắng nào, ngược lại vui mừng nói: “Chuyện lớn, là chuyện tốt!”

Diệp Vinh Thu cũng tò mò lại gần nghe chuyện. Đúng là chuyện hiếm thấy, cư nhiên lại là chuyện tốt, lẽ nào Nhật lại chịu thua gì trên chiến trường Thái Binh Dương sao?!”

Bí thư xoa xoa tay cười ha hả nói: “Đánh nhau rồi, quốc quân với giặc đánh nhau rồi!”

Bí thư vừa nói xong, cả Diệp Vinh Thu và Hoàng Mộ đều sửng sốt. Tập đoàn quân ba mươi trơ mặt ra ở Ngạc Nam mấy năm, tuy thi thoảng cũng có đánh vài trận nhỏ, nhưng dường như không có xung đột lớn gì, có thể nói là hai bên cùng giúp nhau bảo toàn thực lực. Bí thư vội vã chạy tới vui vẻ báo tin như vậy, xem ra lần này xung đột quy mô không nhỏ.

Diệp Vinh Thu thốt lên: “Nói như vậy, lần này xuyên quân thật sự muốn đuổi giặc sao?” Tin này khiến Diệp Vinh Thu cảm thấy rất vui vẻ, anh vẫn mong xuyên quân có thể dành chút tâm tư kháng Nhật chứ đừng tích cực trừ “phiến loạn” như vậy.

Bí thư nghe Diệp Vinh Thu nói vậy thì sửng sốt: “Là giặc chủ động đánh xuyên quân.”

Lần này đến phiên Diệp Vinh Thu giật mình: “Giặc chủ động nổ súng?!”

Xuyên quân không muốn đánh, nhưng giặc Nhật lại càng không. Nhật Bản đã sớm không còn như những năm 193x, chiến tranh nhiều năm như vậy, đất nước nhỏ bé kia đã sớm bị móc rỗng, huống hồ chiến trường ở Thái Bình Dương khiến chúng chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, càng họa vô đơn chí. Giờ thế lực Nhật Bản dần suy yếu, chúng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn “Dĩ hoa chế hoa”. Dưới tình huống như vậy, Nhật lại chủ động nổ súng với xuyên quân sao?

Bí thư gật đầu liên tục: “Đúng vậy, là thật đó, giặc lấy pháo ra bắn vài quả về phía xuyên quân! Xuyên quân không chuẩn bị gì, bị bọn chúng đánh vãi ra quần, giờ còn đang vội thu thập!”

Hoàng Mộ càng nghe càng mờ mịt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bí thư nhún vai: “Em cũng không biết, đã phái người đi điều tra rồi.”

Hoàng Mộ không biết chuyện gì, không thể làm gì hơn là hướng Diệp Vinh Thu phất tay: “Cậu đi nghỉ trước đi.”

Diệp Vinh Thu hoang mang trở về phòng, trong lòng vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi. Thật ra những gì anh biết so với đám Hoàng Mộ còn nhiều hơn, cho nên anh có thể đoán được một ít. Có lẽ lý do giặc chủ động nổ súng là vì đã phát hiện xuyên quân lén vận chuyển vũ khí, cho rằng xuyên quân muốn đánh với chúng, cho nên ra tay trước chiếm lợi thế, chủ động đánh khiến xuyên quân trở tay không kịp. Nếu như vậy, có lẽ trong họa có phúc. Quân Nhật chủ động ra tay với xuyên quân, lại không thể đơn giản vãn binh về. Khi đó xuyên quân chỉ có hai lựa chọn, một là toàn tâm toàn lực đánh đuổi giặc, hai là kịp nhận thức tình hình rồi rời khỏi Ngạc Nam. Bất kể là lựa chọn nào thì cũng đều có lợi với đảng cộng của họ. Binh lực hỏa lực của xuyên quân mạnh hơn cộng quân nhiều, nếu hai bên có thể chấm dứt nội chiến mà toàn tâm toàn lực đánh giặc là tốt nhất, còn nếu họ lựa chọn bỏ chạy, không có trở ngại quốc quân, đảng cộng ở Ngạc Nam có điều kiện thuận lợi hơn để phát triển.

Diệp Vinh Thu nằm trên giường, vẫn suy nghĩ miên man về chuyện này, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa pha lẫn khổ sở. Anh không cho mình suy nghĩ nữa, một lát sau, cuối cùng không chịu được mệt mỏi, ngủ thật say.