Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 130




Diệp Vinh Thu không ngờ lại là thí nghiệm vi khuẩn! Từ năm 1932, quân đoàn 731 của Nhật thiết lập căn cứ ở Cáp Nhĩ Tân, tiến hành nghiên cứu vi khuẩn tiêu diệt người, chúng thí nghiệm vi khuẩn dịch hạch, dịch thương hàn, dịch tả, bệnh nhiệt thán lên cơ thể người sống, rất nhiều thế hệ kháng Nhật trước đã chết đi trong sự khuất nhục.

Không chỉ ở Đông Bắc, quân Nhật còn thiết lập rất nhiều căn cứ nghiên cứu rải rác khắp Trung Quốc.

Cuối cùng Chu Thư Quyên cũng lên tiếng: “Giờ chúng ta không có bằng chứng xác thực, chỉ là các manh mối đều hướng về thí nghiệm vi khuẩn. Bọn chúng bắt người, người mất tích, bọn chúng cho đốt thi thể ở gần Hoàng Thạch, tháng nào cũng đốt, lấy đâu ra nhiều thi thể như vậy? Chỉ có thể là những người đã mất tích này! Căn cứ của bọn chúng được xây dựng gần mỏ sắt Hoàng Thạch, ở đó có nhiều núi rừng, địa thế bí mật. Hơn nữa người mất tích lại bị bắt dưới danh nghĩa đi khai mỏ. Xung quanh khu mỏ đều bị phong tỏa, từng có dân chúng đi qua núi, nói là quân Nhật ở đó đều mặc quần áo bảo hộ dày kín, đội mũ đeo khẩu trang và mang găng tay, nếu không phải làm thí nghiệm thì có thể là cái gì?”

Hắc Cẩu nói tiếp: “Tôi không biết giặc đã tiến hành nghiên cứu cái này được bao lâu rồi, nhưng có lẽ thời gian cũng không lâu lắm, bởi bọn chúng mới trấn áp ở quặng sắt từ năm ngoái. Tôi nghĩ…. tôi mong bọn chúng thí nghiệm còn chưa đủ thành thục, có lẽ bởi vậy nên giờ vẫn chưa nghe tin chúng sử dụng vũ khí sinh học ở nơi nào. Đợi đến khi bọn chúng thí nghiệm chín muồi rồi, một khi bọn chúng tiến hành sử dụng vũ khí sinh học, hậu quả có lẽ sẽ khó mà tưởng tượng nổi!”

Diệp Vinh Thu khó khăn nuốt nước miếng. Quả thật anh không dám tượng tưởng, nếu quân Nhật bắt đầu sử dụng vũ khí sinh học, Ngạc Nam này liệu sẽ biến thành luyện ngục gì?

Chu Thư Quyên nói: “Chung Vô Mai nói rất đúng, chúng ta thế đơn lực bạc, cần nhiều lực lượng tham gia ngăn chặn âm mưu của quân Nhật. Cho nên em hy vọng anh có thể giúp đỡ chúng em!”

Diệp Vinh Thu hỏi: “Chuyện này tham mưu trưởng đã biết chưa?”

Hắc Cẩu gật đầu: “Chúng tôi phát hiện âm mưu này của quân Nhật, lập tức thông báo tình hình cho tham mưu trưởng. Tân Tứ quân đang điều tra chứng cứ chuyện này. Một khi chưa có chứng cứ và phương pháp ứng đối thì không thể truyền tin này đi, thứ nhất là sẽ đánh rắn động cỏ, quân Nhật mà sử dụng vũ khí sinh học sớm, tình huống sẽ vô cùng gay go. Thứ hai là để tránh cho dân chúng hoảng loạn. Ngạc Nam có hơn triệu nhân khẩu, chuyện này không thể khinh thường.”

Diệp Vinh Thu trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Tôi có thể làm những gì?”

Hắc Cẩu nói: “Hiện giờ thu thập và truyền tin tình báo là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta. Chúng ta không phải lính tác chiến, chỉ khi gặp tình huống đặc thù mới tham gia chiến đấu. Bản lĩnh của anh không thể thay thế được, lần này nếu không nhờ anh chế ra thuốc nổ lớn vượt ngoài dự liệu của giặc, chỉ e nhiệm vụ của chúng ta đã không thuận lợi như vậy. Tiếp theo đây tôi sẽ tìm cách mở rộng Độc Thoại, đầu tiên là xung quanh thành Vũ Xương, sau đó là Ngạc Nam, rồi đến toàn bộ Ngạc Kinh, dệt thành một tấm lưới, bẫy giặc vào trong đó, từ từ xâm chiếm bọn chúng!”

Chu Thư Quyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Giờ Độc Thoại đã có chút danh tiếng ở Ngạc Nam, biến đây thành một tiêu chí tín ngưỡng để huy động dân chúng là một ý kiến hay!”

Hắc Cẩu nói: “Giờ mọi người cần làm là truyền tin này ra ngoài. Người đứng sau của trận đánh lén vào bộ chỉ huy Nhật chính là Độc Thoại! Không chỉ trong thành Vũ Xương mà hãy truyền tin tức này ra ngoài! Chúng ta cần nhiều người hơn tới hỗ trợ! Hơn nữa càng nhanh càng tốt!”

Chu Thư Quyên và Diệp Vinh Thu đồng thời gật đầu.

Muốn ngăn chặn âm mưu của Nhật, nhất định phải hành động mau lẹ. Chiến tranh Trung Nhật đã kéo dài rất lâu, mà giờ Nhật ở Thái Bình Dương cũng liên tục chịu thất bại. Mĩ muốn dùng Trung Quốc như một cái khiên để hãm chân giặc Nhật, mà chính quyền Tưởng Giới Thạch muốn dùng không gian để đổi lấy thời gian. Giờ Nhật không thể kéo dài được nữa, các nước phát xít cũng liên tục gặp khó khăn, vốn là Nhật muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến ở Trung Quốc, sau đó phô trương thế lực của mình tới Thái Bình Dương. Nhưng giờ bọn chúng không có năng lực làm như vậy. Cho nên bọn chúng sẽ sử dụng thủ đoạn để giành chiến thắng. Bọn chúng đã đánh mất nhân tính, trở thành ác quỷ khát máu. Một khi điều kiện chín muồi, chúng sẽ không do dự mà sử dụng vũ khí sinh học với quy mô lớn, thay đổi hoàn toàn chiến cuộc ở Ngạc Nam! Cho nên nhất định phải ngăn cản chúng càng sớm càng tốt!

Sau khi màn đêm buông xuống, Diệp Vinh Thu quay về phòng nghỉ ngơi. Anh múc nước rửa mặt, thổi tắt ngọn nến chuẩn bị lên giường, chợt nghe thấy tiếng cửa gỗ kẽo kẹt, có người rón rén đẩy cửa đi vào.

Diệp Vinh Thu ngồi xuống bên giường, chờ người nọ đi vào, vỗ xuống bên cạnh mình: “Ngồi đây đi.”

Hắc Cẩu ngồi xuống bên cạnh anh.

“Cậu tới làm gì?” Diệp Vinh Thu hỏi.

Hắc Cẩu nói: “Tới thăm anh một chút.”

Diệp Vinh Thu lặng lẽ cười, xoay người nằm xuống: “Ngủ chung đi.”

Hắc Cẩu nằm xuống, vươn tay ra ôm anh vào lòng. Đã lâu rồi họ không cùng nhau ngủ như vậy, không có tạp niệm gì, Hắc Cẩu chỉ muốn ôm Diệp Vinh Thu, như vậy có thể khiến hắn thấy an tâm. Hắn ôm chặt Diệp Vinh Thu, bàn tay thô ráp dạo chơi trên cơ thể Diệp Vinh Thu, vuốt ve da thịt anh. Cảm giác ấm áp sinh động khiến hắn cảm thấy thật tốt quá, nhờ vậy mà hắn biết hắn còn sống, hơn nữa còn có tư cách được cảm nhận hạnh phúc.

Diệp Vinh Thu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng làm rộn.”

Hắc Cẩu không nghe rõ anh nói gì, ghé mặt tới, dán lên gò má Diệp Vinh Thu, lúc này hắn mới phát hiện mặt Diệp Vinh Thu nóng rực.

“Anh bảo sao?”

Giọng Diệp Vinh Thu rất khẽ: “Đừng làm rộn.. Thư Quyên ở cách vách, em ấy có thể nghe thấy.”

Hắc Cẩu sửng sốt một chút, nhất thời hiểu được ý của Diệp Vinh Thu. Có trời chứng giám, hắn không nghĩ tới chuyện đó, tuy đang ở cái tuổi nhiệt huyết sôi trào, nhưng cũng đâu phải hắn không biết tình cảnh bây giờ. Nhưng Diệp Vinh Thu từ chối lại khiến lòng hắn ngưa ngứa, bản tính xấu xa thích trêu đùa lại xuất hiện, hắn cắn vành tai Diệp Vinh Thu: “Thế chúng ta làm nhẹ thôi, đừng để cô ấy nghe thấy.”

Mặt Diệp Vinh Thu lại càng nóng lên, tiếc là nến đã bị tắt, trong bóng đêm đen kịt Hắc Cẩu không thấy được gương mặt đỏ bừng của Diệp Vinh Thu.

“Kiểu gì mà chẳng nghe thấy được! Cậu đừng lộn xộn!”

Hắc Cẩu khẽ cười. Muốn nói năm năm qua có gì không thay đổi, thì chính là mỗi khi gặp Diệp Vinh Thu, hắn vẫn xấu xa muốn bắt nạt anh như vậy. Diệp Vinh Thu càng nói không được, hắn lại càng thích vò lông anh, vò cho đến khi mèo Tiểu Bạch xù hết lông lên, đến khi ấy hắn mới thỏa lòng.

Thế nên hắn không những không dừng tay mà lại càng táo tợn trêu chọc Diệp Vinh Thu.

“Cậu!!” Diệp Vinh Thu muốn phát hỏa, nhưng lại chẳng giận được, ***g ngực bị nhu tình rót đầy. Nếu không phải đang ở cái nơi quỷ quái này, nếu không phải cách vách còn có người, chẳng chờ Hắc Cẩu ra tay, anh sẽ tự biến thân thành con mèo phát dục mà nhảy vào lòng Hắc Cẩu càn quấy.

Hắc Cẩu khẽ hôn lên gáy Diệp Vinh Thu.

Đột nhiên Diệp Vinh Thu trở mình đè lên người Hắc Cẩu, ôm chặt lấy cổ hắn.

Hắc Cẩu bị dọa cho hết hồn, ôm lấy hông anh.

Một lát sau hắn cảm nhận được bên tai ươn ướt. Diệp Vinh Thu khóc.

Hắc Cẩu ngẩn ra, vươn tay lên, bàn tay do dự trên không một hồi rồi nhẹ nhàng hạ xuống, xoa gáy Diệp Vinh Thu. Hắn không hỏi vì sao, cảm xúc rất khó có thể giải thích, nhưng hắn hiểu.

“Chồng à, vẫn cứ thích khóc như vậy.” Hắc Cẩu nhỏ giọng nói.

Diệp Vinh Thu nâng người dậy, trong bóng đêm ảo não trừng mắt lườm hắn, sau đó lại phì cười.

“Cậu vẫn cứ đáng ghét như vậy!” Diệp Vinh Thu đánh trả.

Hắc Cẩu cũng cười, nâng mặt anh lên hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt anh từ trên người mình nằm xuống.

“Ngủ đi.” Hắc Cẩu nói, “Không làm khó anh nữa, để em ôm là được rồi.”

Diệp Vinh Thu nhu thuận ‘ừ’ một tiếng, dịch tới gần người hắn.

Hai người trán kề trán, chân kề chân, an ổn tiến vào mộng đẹp. Đêm nay họ ngủ rất ngon.

Vài hôm sau, Chu Thư Quyên tiễn Diệp Vinh Thu rời thành. Giờ tình thế Vũ Xương bất ổn, là cơ hội tốt để ra vào, mọi người ở bên ngoài đã đợi Diệp Vinh Thu mấy hôm nay, quân Nhật cũng đã tăng cường binh lực ở Vũ Xương, họ không thể kéo dài thời gian, Diệp Vinh Thu cần phải đi.

Hôm ấy Diệp Vinh Thu đi, Hắc Cẩu không tới tiễn anh. Trước đó một ngày Hắc Cẩu cũng đã rời khỏi nơi ở của Chu Thư Quyên, đi về đoàn Nhật ngụy.

Diệp Vinh Thu ra khỏi thành Vũ Xương, Tiểu Triệu mặc quần áo nông dân cùng một đồng chí khác đã đứng ngoài chờ anh sẵn. Thấy Diệp Vinh Thu đi ra, Tiểu Triệu lập tức tiến lên đón: “Chính ủy!!”

Diệp Vinh Thu nhìn cậu cười cười: “Đi thôi, chúng ta cùng trở về.”

Lúc họ lên núi, đột nhiên Diệp Vinh Thu dừng bước, quay đầu nhìn lại Vũ Xương. Lúc này thành Vũ Xương trong mắt anh bé xíu. Anh biết trận phong ba này sẽ không kéo dài lâu được, chẳng mấy nữa giặc sẽ trấn áp dân chúng, tiếp tục ách thống trị của mình. Giờ đất nước vẫn thiếu lực lượng vũ trang lớn mạnh và lãnh đạo có tinh thần quyết đoán. Nhưng anh cũng biết, tình hình như này cũng không thể kéo dài lâu. Sự yên tĩnh bình ổn kia chỉ là bề nổi, còn bên trong, ngọn lửa cách mạng đã sục sôi.

Bao căm phẫn trong lòng nhân dân đã thức tỉnh, cách mạng thắng lợi không còn xa!