Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 83




Hắc Cẩu đứng ngoài nhà gỗ, loáng thoáng nghe được tiếng Cố Tu Qua nói chuyện cùng Tôn Hào. Hắn cứ nghĩ Cố Tu Qua sẽ lôi đại nghĩa dân tộc ra, giống như khi gã thu phục dụ dỗ hắn và Diệp Vinh Thu, nhưng Cố Tu Qua không làm như vậy.

Tôn Hào nói: “Quân gia à, Trung Hoa chúng ta, có ai nguyện ý bán mạng cho giặc Nhật đâu? Rơi vào tình cảnh như này, âu cũng là bất đắc dĩ! Lính canh phòng đã sớm ôm tiền chạy, dân chúng chúng tôi, tổ tiên mười đời đều ở nơi này, lại không thể bỏ vợ bỏ con, thật sự không chạy được. Không còn cách nào, giặc Nhật nói chỉ cần chúng tôi thuận theo, chúng sẽ không giết chúng tôi. Nếu tôi chỉ có một thân một mình, tôi cũng muốn cầm vũ khí đứng lên bảo vệ tổ quốc, nhưng tôi còn vợ còn con, thực sự không thể không lo cho họ!”

Kỳ thực địa chủ không thể bỏ trốn dễ dàng như những người dân bình thường, thứ nhất là gia quyến đông đảo, gia tài lại toàn đồ gỗ lim bảo vật khó có thể mang đi, thứ hai là bởi tài sản lớn nhất của họ là ruộng đồng, nay rơi vào tình cảnh loạn lạc thế này, giá đất bất ổn, địa chủ có nguyện ý bán với giá rẻ thì cũng chẳng ai nguyện ý mua. Họ luyến tiếc gia nghiệp mình dựng xây, không thể làm gì hơn là đợi giặc Nhật vào thành, ngoan ngoãn bị bắt đi làm quân ngụy.

Cố Tu Qua cũng không vạch trần, hỏi: “Tôi biết, tôi cũng hiểu điều này, con người mà, dù sao cũng phải đặt bản thân lên hàng đầu. Nếu như mẹ tôi còn sống, tôi cũng sẽ không tòng quân đánh giặc. Chỉ là tôi muốn hỏi một câu, sau này Tôn gia định làm thế nào đây?”

Tôn Hào sửng sốt, thở dài nói: “Thời thế bây giờ, còn biết làm gì ngoài đứng nhìn nữa?”

Cố Tu Qua nói với ông ta: “Tôn gia, thực sự không giấu ông, tôi tới đây là muốn đuổi giặc về.”

Tôn Hào cười ha hả hai tiếng, khen vài câu, “Quân gia lợi hại, vất vả cho quân gia rồi”, Hắc Cẩu đứng ngoài cửa không thể thấy vẻ mặt ông, chỉ có thể nghe thấy ngữ điệu đầy khinh thường. Chiến tranh đánh thành ra như vậy, chính phủ quốc dân đã sớm mất đi lòng tin của dân chúng.

Cố Tu Qua nói: “Chúng tôi ở sư đoàn chín mươi tám, không biết Tôn gia đã từng nghe tới tên sư đoàn chúng tôi chưa?”

“Ồ?” Tôn Hào nói: “Chưa từng nghe qua. Có nhiều chiến công hiển hách lắm sao?”

Cố Tu Qua bắt đầu giải thích, Hắc Cẩu đứng ngoài nghe, chỉ thấy đoàn trưởng đang hùng hồn tuyên dương chiến tích của đoàn mình, gã kể họ đã làm cách nào để đánh hơn một nghìn một vạn lính Nhật, xác giặc, xác xe tăng chất đầy sông Vọng Giang kể bọn họ đã phòng thủ lô cốt, ngăn trở quân địch nhiều gấp mười.. Ngoại trừ việc phóng đại chiến tích của mình ra, Cố Tu Qua còn dẫn chứng rộng rãi, râu ông nọ cắm cằm bà kia, biến các chiến tích đáng nhớ của đoàn khác thành đoàn mình, quân Nhật đánh họ tan tác tả tơi thì đổi thành quân họ đánh quân Nhật tơi bời..

Hắc Cẩu và Quách Võ đứng ngoài nghe Cố Tu Qua ba hoa bốc phét mà suýt chút nữa bật cười, nhưng bởi bên ngoài có người đang nhìn họ đăm đăm nên mới nghiêm mặt làm như không để ý.

Tôn Hào nghe xong một lát thì im lặng, hơn nửa ngày sau mới cười khan nói: “Quân gia thật lợi hại.” Giọng nửa ngờ nửa tin.

Tôn Hào hỏi Cố Tu Qua: “Quân gia tới chỗ chúng tôi là có gì muốn chỉ giáo?”

Cố Tu Qua cười hắc hắc nói: “Tôi muốn mượn lương, mượn súng từ chỗ Tôn gia.”

Tôn Hào giả vờ khó xử nói: “Ôi, nói gì vậy, mượn là sao chứ?! Quân gia các anh vì nước vì dân, tôi có phải đánh cược tính mệnh ra cũng muốn giúp các anh! Tôi có táng gia bại sản cũng muốn mang hết đồ đi tặng các anh. Nhưng mấy thứ súng ống này, nếu chúng tôi có trong tay thì đã đi đánh giặc từ lâu rồi! Cũng không phải tôi keo kiệt không chịu giúp quân gia, mà là tôi thực sự không có.”

Cố Tu Qua cười hỏi: “Tôn gia biết quốc sự giờ ra sao rồi không?”

Tôn Hào hỏi: “Ra sao? Xin quân gia hãy chỉ giáo.”

Cố Tu Qua thấp giọng nói: “Chiến sự ngoài tiền phương rất căng thẳng, Đông Bắc, Thượng Hải, Nam Kinh lần lượt rơi vào tay giặc, quân ta chống không nổi, giờ ván đã đóng thuyền, đến Thượng Hải Nam Kinh lớn như vậy còn rơi vào giặc nữa là, âu cũng bởi sách lược của lão Tưởng quá thất bại. Chính phủ đành phải bỏ Nam Kinh, dời đô về Trùng Khánh, nhưng cơ quan đầu não và bộ quân sự của thống soái đều ở Vũ Hán, hẳn Tôn gia cũng biết điều này?”

Tôn Hào không nói gì.

Cố Tu Qua nói: “Trùng Khánh mang danh thủ đô, nhưng cơ quan đầu não, huyết mạch của quân bộ lại đều ở Vũ Hán. Phía trên ra chỉ thị, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ Vũ Hán, quyết không để giặc vào thành. Mà Thụy Xương lại là trấn quan trọng của Vũ Hán, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ nơi này.”

Tôn Hào trầm mặc hồi lâu, ấp úng: “Thế nhưng…”

Cố Tu Qua ngắt lời ông: “Hiện tại quân Nhật tạm chiếm thế thượng phong, nhưng quân đội bọn chúng cũng có hạn, chiến tuyến kéo dài, dã tâm quá lớn, muốn một hơi nuốt sạch Vũ Hán. Sao có thể? Quân Nhật chỉ biết tiến công còn phòng thủ ở hậu phương lại rất sơ sài. Phía trên bày kế hoạch tác chiến, muốn chúng tôi tranh thủ cơ hội này đoạt lại thành trấn xung quanh Vũ Hán, đốt cháy hậu viện của giặc. Thụy Xương là trọng trấn quân sự, muốn đoạt lại phải có người ở bên trong.”

Tôn Hào cười nói: “Quân gia đảm nhiệm trọng trách như này, nhất định rất được chính phủ coi trọng. Nếu đã vậy sao có thể thiếu lương thực được?”

Cố Tu Qua nói: “Cũng không giấu gì Tôn gia, đoàn của chúng tôi đi đầu, không mang nhiều quân nhu. Trước khi tới đây, đoàn của chúng tôi đã giao chiến với giặc Nhật một lần, tiêu hao rất nhiều đạn. Cũng không phải tôi thoái thác, mà trận chiến thực sự rất khó đánh, thời gian chiến đấu cũng dài hơn so với dự tính ban đầu, bởi vậy nên mới thủ vững được một thời gian ngắn mà lương thảo đã gần cạn. Cấp trên bảo chúng tôi kiên trì thêm nửa tháng nữa, quân viện trợ sẽ tới nhanh thôi. Nhưng nửa tháng này anh em chúng tôi vẫn phải sống, cho nên tôi mới mặt dày tới chỗ Tôn gia. Không có đạn dược lương thảo, cùng lắm thì bọn tôi trốn vào rừng, không giao chiến với giặc, thậm chí đi thẳng về quân bộ cũng chẳng sao. Chỉ là.. lính chúng tôi mà né, thì dân chúng biết phải làm sao đây? Chúng tôi muốn bảo vệ quốc gia, chỉ cần Tôn gia cho chúng tôi mượn vũ khí và lương thảo, khi nào viện quân đến, tôi sẽ báo quan trên, nửa tháng sau chúng tôi sẽ trả lại gấp đôi, Tôn gia thấy thế nào?”

Tôn gia tựa hồ như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau bối rối nói: “Quân gia à, không phải tôi không muốn cho các anh mượn, mà chúng tôi thật sự không có gì để cho mượn.”

Cố Tu Qua nói: “Điều Tôn gia lo lắng chúng tôi đều hiểu cả. Quân đội chúng tôi đã làm dân chúng mất lòng tin, đây cũng không phải lỗi của dân chúng, đều là lỗi của chúng tôi. Giờ tôi nói suông thế này, Tôn gia chịu tin tôi thì thật sự rất tốt, nhưng Tôn gia không tin cũng là lẽ thường tình. Giờ nói đến tình huống tốt nhất, nếu chúng tôi có thể đuổi giặc chạy, Tôn gia hợp tác với chúng tôi, đến khi đại quân tới, tôi sẽ làm chứng, không những bỏ qua hết hiềm khích lúc đầu, còn ghi nhớ công lao to lớn của Tôn gia. Đương nhiên, trận chiến trước mắt có đánh thắng được hay không, tôi không thể hứa trước được. Còn tình huống xấu nhất, nếu chúng tôi thực sự không đánh lại được, cùng lắm Tôn gia cũng chỉ mất đi ít lương thực, ít đạn dược. Nhưng nếu thật sự thua thật còn có nghĩa Trung Quốc chúng ta không đánh được người Nhật, chúng ta mất nước, từ nay dân Trung phải quỳ xuống cho giặc Nhật thống trị, khi đó Tôn gia sẽ ra sao đây?”

Tôn Hào im lặng không lên tiếng.

Cố Tu Qua nói: “Tôi nghe nói quân Nhật phong Tôn gia lên làm lính bảo an, quản lý toàn bộ dân chúng. Nhưng giờ đang chiến tranh, Nhật thiếu người nên mới dùng người Trung Quốc để lãnh đạo lãnh thổ họ giành được. Đợi đến khi đánh xong, Tôn gia cùng lắm cũng chỉ là một Ngô Tam Quế thứ hai —— mà số phận Ngô Tam Quế cuối cùng thế nào? Không phải vẫn bị lính Thanh giết hay sao? Người Nhật gọi chúng ta là lợn Trung, trong mắt chúng ta chỉ là đám hạ đẳng, không bằng heo bằng chó. Bọn chúng có thể thật tâm thật tình với chúng ta sao? Nếu có thể thì cần gì phải chiến tranh, đổi vua thôi mà, liên quan gì đến dân chúng chúng ta? Chắc chắn bọn Nhật không coi chúng ta là dân chúng, một khi Trung Quốc đánh thua, chúng ta không bằng nô lệ của địa chủ mà sẽ bị bọn chúng lột da ép xương. Giặc Nhật giết hơn mười vạn người ở Nam Kinh, đâu phải không có dân thuận theo chúng đâu? Một khi rơi vào tay giặc rồi, đàn bà thuận theo họ cưỡng ***, đàn ông thuận theo họ sát hại, chẳng lẽ Tôn gia chưa nghe đến chuyện này sao?”

Tôn Hào thở dài một hơi: “Chuyện quân gia nói sao tôi có thể không biết? Nhưng nhà tôi còn vợ, còn con thơ, sống được ngày nào hay ngày ấy.”

Cuối cùng Cố Tu Qua cũng không lấy được súng từ trong tay Tôn gia. Súng quá đắt đỏ, Tôn Hào tiếc rẻ không nỡ cho gã, nhưng ông tặng Cố Tu Qua năm nghìn viên đạn và vài trăm cân lương thực.

Hắc Cẩu đi chọn lương thực, trên đường về hỏi Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, không phải anh nói muốn cùng họ hợp tác, để họ hỗ trợ ta đuổi giặc sao, sao cuối cùng lại thành mượn mấy thứ này về?”

Cố Tu Qua ngắm nghía súng lục dưới đất, như đã liệu trước mọi việc mà cười nói: “Tên đã bắn ra thì không thể thu hồi, hôm nay họ cho ta mượn đạn, mai sẽ cho ta mượn người, ngày kia sẽ mang cả tính mệnh mình ra cho ta mượn để đuổi giặc. Ta kéo họ xuống nước, giờ có lên được hay không thì phải xem định lực họ thế nào.”

.o.

Shina (支那 (シナ) là danh xưng chuyển tự Latinh từ Hán tự “支那” (Hán-Việt: Chi Na), được người Nhật sử dụng và bị nhiều người Trung Quốc coi là cách nói xúc phạm đất nước Trung Quốc. Nguyên thủy từ này được dùng một cách trung lập trong cả tiếng Trung và tiếng Nhật nhưng dần dà mang tính xúc phạm khi được dùng trong bối cảnh chiến tranh Trung-Nhật lần thứ hai.

Từ này khó dịch quá nên toàn để là hợi Trung OTL

Ngô Tam Quế là Tổng binh cuối triều Minh, sau đầu hàng và trở thành tướng của nhà Thanh.

Ông này làm quan triều Minh, sau đó triều Minh sụp. Đầu triều Thanh, vua phong một số tướng lĩnh có công lên làm vương, trong đó có Ngô Tam Quế. Ông được phong làm Bình Tây Vương, trấn thủ Vân Nam. Sau này thấy sự tồn tại của những lãnh địa kia không có lợi cho nền thống trị nên vua Khang Hi lệnh bãi bỏ.

Sau khi ra lệnh, Ngô Tam Quế nổi dậy chống nhà Thanh, hô hào hai tướng lĩnh cũng được phong vương khi đó lên chống đối. Nhưng lực lượng chống Thanh không có hoạt động gì, hai người kia nhanh chóng đầu hàng riêng Ngô Tam Quế vẫn xưng ngôi hoàng đế, ông xưng ngôi được 5 tháng thì chết, thọ 66 tuổi.